• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấm thảm màu xanh biển mềm mại dễ chịu, cô gái cuộn người nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy đau thương buồn bã.

Một góc của tấm thảm bị cô nắm chặt trong tay.

Ngay khi cô đang sợ hãi, đột nhiên có một người đi vào ngồi xuống bên cạnh cô.

“Đừng sợ, ai vừa tới nơi này cũng đều giống cô, qua một thời gian sẽ không thấy sợ nữa.”

Diệp Thành Khôn giống như an ủi người thân, dịu dàng nói.

“Nếu như cô hầu hạ tôi tốt, có lẽ tôi sẽ để cô rời khỏi nơi này sớm một chút.”

Trong lúc nói chuyện, cô gái kia đột nhiên đứng dậy, muốn đẩy Diệp Thành Khôn ra.

“Nếu cô không nghe lời, tôi lập tức cắt thịt trên người anh trai cô ra, còn có của người nhà cô nữa, từng miếng từng miếng một, sau đó ném vào hồ cá của nhà họ Diệp!”

Cô gái vừa đứng thẳng người lên đã bị lời nói của Diệp Thành Khôn dọa sợ, sợ sệt ngồi xuống.

Toàn thân cô ấy run lên.

Lời nói điềm đạm của Diệp Thành Khôn giống như một thanh băng kiếm dài bị ác ma ăn mòn, từ đầu của cô gái, đâm thẳng xuống cổ họng, sau đó lại từ cổ họng đâm xuống, đâm thẳng vào tim.

“Thế này mới đúng chứ.”

Diệp Thành Không vẫn duy trì giọng nói dịu dàng, giống như lời anh ta vừa nói không đủ để khiến người khác căm phẫn hay sợ hãi.

Cô gái kia hoảng sợ, tức giận, lại vô cùng sợ hãi, cô giống như người bị mất xương ống chân, cả người từ từ xụi lơ hạ xuống, ngã trên mặt đất.

“Rất tốt, chỉ cần cô ngoan ngoãn, khiến tôi vui vẻ, tôi sẽ trả lại tự do cho cô.”

Diệp Thành Không đem đầu lưỡi mò đến khuôn mặt của cô gái một lần nữa, khi chạm đến giọt nước mắt trên khóe mắt, anh ta tham lam hít một hơi…

Trong nhất thời, âm thanh nặng nề triền miên, ảm đạm sục sôi vang lên…

Từ khu đường phố ồn ào trong thành phố Dương Thành đi ra, tay của Nhậm Thiên Long bị Kỷ Tuyết nắm chặt, hai người cũng không quen thân, nhưng sự vui vẻ đang giấu trong tim của hai người đều có thể rõ ràng cảm nhận được.

Nhậm Thiên Long cũng không phải người sĩ diện, anh lôi kéo bàn tay mềm mại của Kỷ Tuyết, đỡ lấy ánh nắng gay gắt đang tắt dần của bầu trời, không những không cảm thấy bực bội với thời tiết của Dương Thành mà còn cảm thấy mãn nguyện.

“Thiên Long, chúng ta đến Nhật Nguyệt Thành Không đi.”

Kỷ Tuyết đột nhiên thấy hào hứng, thấy thời gian vẫn còn sớm, lập tức đề nghị đến lâu đài trên không nổi tiếng nhất ở Dương Thành để du ngoạn.

Nhật Nguyệt Thành Không nằm ở khu vực phồn hoa nhất trong thành phố Dương Thành, nó là khu vực Trung Đông có kiến trúc đặc sắc, được kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và giải trí.

Đứng ở trên Nhật Nguyệt Thành Không, giống như đứng ở chân trời nhìn xuống đám người bên dưới, khiến cho người ta cảm giác nó không cao vút trong mây, mà là ở vị trí sắc bén, là sự mới mẻ của khoa học kỹ thuật.

“Nhật Nguyệt Thành Không à, đã từng nghe nói đến.”

Nhậm Thiên Long chưa từng đến đó, nhưng ngược lại anh biết rất nhiều về Nhật Nguyệt Thành Không, ngoại trừ giới thiệu mà mọi người nghe nhiều đã thuộc, còn có các loại quảng cáo tuyên truyền khác người.

“Vậy được, cũng lâu rồi tôi chưa đến đó.”

Nói xong, hai người đi vào một con đường.

Nhật Nguyệt Thành Không là danh lam thắng cảnh nổi tiếng, phàm là người ở thành phố Dương Thành đều có thể đi vào con đường dẫn đến Nhật Nguyệt Thành Không.

Đường đi vào là một đường dây cáp làm bằng sắt thép, người đi cần phải ngồi trong thùng cáp treo được chế tạo từ sợi thủy tinh, có đế là thép cứng để đến Nhật Nguyệt Thành Không, rồi sau đó dùng hệ thống ròng rọc di chuyển đưa thùng cáp thủy tinh lên trên, sau đó sẽ trượt xuống theo tư thế chiếc nôi.

Cái này cũng có chút tương tự với tàu lượn siêu tốc, nhưng mức độ ứng dụng và độ cao hoàn toàn không thể so sánh với tàu lượn siêu tốc.

Lúc này, ngay khi hai người tiến vào lối đi, chuẩn bị bắt đầu một hành trình điên cuồng ngọt ngào thì có một người đàn ông mặc áo đen đang theo sát phía sau.

Bên kia, một bóng người bí ẩn xuất hiện, khuôn mặt hắn xăm đan xen các hình ma quỷ kì dị, một đôi tê giác hung hãn và cường tráng với nhau, hiện lên trên khuôn mặt đen ngòm của hắn ta, vô cùng quỷ dị.

Hắn lấy điện thoại di động ra, nói với đầu bên kia: “Mục tiêu đang ở con đường dẫn đến Nhật Nguyệt Thành Không.”

Mặc dù mu bàn tay của người đàn ông này bị tay áo dài che mất, nhưng vẫn thấy một con nhện với răng nanh màu đen đang nửa ẩn nửa hiện.

Trong con đường dẫn đến Nhật Nguyệt Thành Không, Nhậm Thiên Long bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn. Vượt qua ngọn núi lớn, đi ngang qua những con phố, bất luận là hư hay thực đều khiến Thiên Long, một người chưa bao giờ trải nghiệm bay tốc độ cao, tim đập loạn nhịp.

Thấy Nhậm Thiên Long kinh ngạc trước cảnh vật xung quanh, từ đáy lòng Kỷ Tuyết vô cùng vui mừng, cô muốn đưa Nhậm Thiên Long đến nhiều nơi mới lạ hơn, thấy anh vui vẻ, cô cũng thấy thỏa mãn.

Hai người nhanh chóng đi vào thùng cáp thủy tinh, chỉ cần mấy phút là có thể đến Nhật Nguyệt Thành Không phía trên.

Bùm! Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, thùng cáp đang phi nhanh cũng đột nhiên dừng lại.

Hai người quan sát tứ phương, thùng cáp bị một sức mạnh to lớn dồn ép phải dừng lại, bọn họ chưa kịp phản ứng, thùng cáp thủy tinh đã thoát ly khỏi ròng rọc, rơi xuống phía dưới.

Đây là sự cố sao? Nhậm Thiên Long kinh hãi không nhẹ, dù Kỷ Tuyết ở bên cạnh gào thét chưa đến mức khàn cả giọng, nhưng hai tay anh vẫn nắm chặt lấy Kỷ Tuyết.

“Kỷ Tuyết, đừng sợ!”

Dù sắc mặt của Nhậm Thiên Long đang biến hóa không ngừng, nhưng anh vẫn thuận thế kéo Kỷ Tuyết ôm vào lòng.

“Thiên Long, đi cùng anh, em không sợ!”

Mặc dù khuôn mặt Kỷ Tuyết đã tái nhợt, nhưng cô vẫn kinh định nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Long, trong mắt của cô, có Nhậm Thiên Long ở đây, dạng tai họa nào cô cũng không sợ hãi.

Trong lúc hỗn loạn, Nhậm Thiên Long không kịp tìm hiểu tình huống xung quanh, thấy thùng cáp thuận thế nghiêng, khi nó hoàn toàn thoát ly khỏi con đường, lúc này anh mới ngạc nhiên phát hiện thùng cáp mình đang đi đã bị một thanh sắt nâng lên, mạnh mẽ quẳng xuống con đường rộng lớn phía dưới.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Nhậm Thiên Long trở tay không kịp.

Thùng cáp thủy tinh rơi xuống đất, lúc này Nhậm Thiên Long bình tĩnh hung ác nện tay xuống chính giữa thủy tinh.

Chỉ mới xuất ba quyền, cánh tay của anh đã đau nhức tê rần, máu thịt be bét.

Thùng cáp treo được chế tạo từ sợi thủy tinh, có thể thấy được độ cứng rắn của nó.

Ngay lúc này, bên trong một thùng cáp trên con đường, một người đàn ông dùng bao tay có móc sắt đánh mạnh vào đáy thùng cáp, rất nhanh dưới chân hắn đã xuất hiện vết nứt bốn mươi centimet, theo hướng đánh của người đàn ông, thùng cáp đột nhiên rơi xuống, hướng rơi chính là vị trí thùng cáp của Nhậm Thiên Long.

Bởi vì trên đường thùng cáp đi với tốc độ rất nhanh, vị trí người đàn ông rơi xuống lệch đi so với vị trí thùng cáp của Nhậm Thiên Long rơi, cùng lúc đó, thùng cáp mà Nhậm Thiên Long đang kẹt ở bên trong cũng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với mặt đất.

Thấy thùng cáp càng ngày càng tiến gần đến đường cái, Nhậm Thiên Long đầu đầy mồ hôi, thùng cáp này không có bất cứ lối ra nào, cần mật mã do máy tính thiết lập để tự mở, sợi thủy tinh được mở khóa sẽ gập lại từ một mặt, đồng thời cùng lúc với các mặt khác, sau đó người bên trong mới có thể rời khỏi thùng cáp.

Thiết kế này đã từng được mọi người khen ngợi, mà lúc này, khi gặp nguy hiểm, đây cũng là một nhược điểm khiến người ta mất mạng.

Nhậm Thiên Long không có bất cứ dụng cụ nào, dùng tay không nện vào thùng cáp chỉ xuất hiện vết nứt nhỏ, cũng không có xu hướng sẽ vỡ ra.

Một người khi đối mặt với nguy cơ, rơi vào hoàn cảnh quẫn bách, sẽ không thể thấy lo lắng hay đau buồn, trong đầu chỉ còn lại khoảng trắng vô tận.

Nhậm Thiên Long đã sinh sống ở Tây Sơn mười bảy năm, đã gặp phải vô số tình cảnh quẫn bách và khủng hoảng, nhưng chưa bao giờ anh thấy đau lòng, bất đắc dĩ như thế này.

Từ năm mười tuổi, tay chân của Nhậm Thiên Long đã trói chặt với bao cát, mỗi ngày vác năm trăm cái.

Khi đó ở trong lòng anh, ngoại trừ giúp thầy đốt thịt rừng, anh chỉ muốn một lòng một dạ tĩnh võ cường thân.

Nhưng đột nhiên lại có một cô gái ấm áp xông vào trái tim anh, khiến anh sợ, áy náy, thương yêu.

Võ thuật là tu thân kiện thể chi thuật, vẫn luôn được Thiên Triều tôn sùng. Trở thành kỹ năng sinh tồn của dân tộc Thiên Triều, nó phát triển cùng với lịch sử và văn minh của Thiên Triều, trải qua mấy ngàn năm mưa gió, trở thành linh hồn gắn với sinh tồn và phát triển của dân tộc này.

Đình chiến vì võ.

Trong xã hội văn minh lấy kinh tế làm chủ này, công phu đã trở thành từ ngữ rất mịt mờ và xa lạ, việc luyện tập lại càng trở nên cô đơn và tụt dốc.

Cho dù triển lộ quyền cước, người có thể vươn đến cảnh giới hoàn hảo, hay được xưng là cao thủ đã là rất hiếm.

Trong lòng Kỷ Tuyết vô cùng sợ hãi, thấy tay Nhậm Thiên Long đều là máu, nước mắt đã tồn đọng giờ không kìm được, chảy xuống.

“Thiên Long, Thiên Long!”

Kỷ Tuyết dùng sức nắm lấy tay của Nhậm Thiên Long, thấy anh còn không chịu dừng lại, tiếp tục đập vào kính thủy tinh, đau lòng gọi một tiếng.

Nhậm Thiên Long ngẩng đầu, thấy nước mắt Kỷ Tuyết rơi đầy mặt, không khỏi khó chịu: “Thật xin lỗi, Kỷ Tuyết, là anh vô dụng!”

Kỷ Tuyết khẽ lắc đầu: “Thiên Long, có anh, em rất hạnh phúc, cho dù phải chết, em cũng không sợ.”

Thấy thùng cáp càng ngàng càng tiến gần đến mặt đất, nhìn từ chỗ này, vốn là những chiếc xe nhỏ li ti như những con kiến, bây giờ đã to bằng chậu rửa mặt.

“Cảm ơn em, Kỷ Tuyết.”

Nhậm Thiên Long vô cùng đau lòng, bây giờ điều duy nhất anh có thể làm chính là giữ cân bằng thật tốt, lấy cơ thể của mình làm điểm tựa, làm nền cho Kỷ Tuyết.

Nhưng một màn kế tiếp lại khiến anh kinh ngạc.

Thùng cáp rơi từ trên cao xuống, cho dù là chất liệu nào đi chăng nữa, rơi xuống đất chắc chắn sẽ vỡ nát, nếu như đụng phải chiếc xe bên dưới, vậy áp lực chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.

Ngay khi thùng cáp chỉ còn cách mặt đất chưa đến năm mươi mét, ở trên không, người đàn ông vì không theo kịp tốc độ rơi của thùng cáp, không tìm thấy mặt tiếp nhận, cuối cùng một sợi dây thừng cứu mạng rơi trên thùng cáp treo, anh ta nối một đầu vào người, sau đó thắt nút, tiếp đó dùng khóa đồng để treo ngược cơ thể lên trên.

Bởi vì phía trên thùng cáp là mặt phải chịu nhiều áp lực nhất, bị ràng buộc với đầu dây thừng, bất ngờ bật ra vòng cung chí mạng.

Người đàn ông bị khóa đồng treo ngược, vốn muốn bị dây kéo trượt xuống thùng cáp, nhưng nào biết lực bật lên lại quá lớn, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta, ngay cả người và khóa đồng cùng bị bật ra, bị ném ra phía sau.

Trong lúc hoảng loạn, Nhậm Thiên Long và Kỷ Tuyết đều thấy được tình hình phía trên, sau đó kinh hô một tiếng: “Là Phiên Sâm, vệ sĩ của bố em!”

Phiên Sâm nghe theo mệnh lệnh của Tần Viễn Trung, bảo vệ an nguy của Kỷ Tuyết.

Vệ sĩ đứng đầu của nhà họ Kỷ, cứ như vậy mà vô tình chết thảm.

Nhưng tất cả những điều mà anh ta làm trong thời khắc nguy hiểm này cũng không phải không có tác dụng.

Thùng cáp đang rơi nhanh, đột nhiên ngừng lại, bị treo trên không, nhưng Kỷ Tuyết nói chưa quá ba giây, dây thừng cuối cùng cũng không chịu được lực kéo, đột nhiên đứt, thùng cáp nhất thời được dây thừng ràng buộc giảm xóc, đột nhiên tiếp tục rơi xuống phía dưới.

Ba giây sinh tử còn lại, trái tim cũng khép lại, vô tình và lạnh lẽo.

Nếu chỉ có bản thân thùng cáp, dưới tình huống Phiên Sâm buộc dây thừng vào người, chắc chắn có thể kìm hãm đợi cứu viện đến. Nhưng điều không may chính là, còn có cần trục bằng thép dài mấy trăm mét được điều khiển ở phía sau cản trở.

Ầm ầm! Thùng cáp không còn bất cứ lưu luyến nào, toàn lực nhanh chóng hướng về phía mặt đất.

Những chiếc xe vốn đang chạy trên đường, đột nhiên thấy “Vật lạ rơi từ trên không” nhao nhao tránh ra, có những chiếc không kịp tránh, trực tiếp đụng vào thùng cáp thủy tinh.

Đúng lúc này, cần trục tháp sắt không thương tiếc bay khỏi không trung, thùng cáp nặng nề rơi xuống đất vẫn chưa vỡ nát, nhưng trải qua những lần va chạm liên tiếp như thế này, đã tan thành mảnh nhỏ.

Xe phía trước va chạm với thùng cáp, một số rơi xuống sông ở hai bên đường, một số trực tiếp chồng lên nhau, tình cảnh đột nhiên trở nên không thể khống chế, có người gào thét khàn cả giọng, khung cảnh cực kỳ ảm đạm.

Những chiếc xe đã dự đoán trước dừng lại ở xa, nhao nhao lấy điện thoại di động ra, gọi cứu viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK