• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại bệnh viện Nhân dân Dương Thành, trên tầng bốn, trong phòng bệnh cao cấp của khoa nội trú, vệ sĩ nhà họ Kỷ canh gác rất nghiêm ngặt, thang máy đang đang di chuyển từ tầng một lên trên, đến tầng bốn thì dừng lại.

Trước cửa thang máy là hai vệ sĩ mặc đồ đen, sắc mặt trông nghiêm nghị, họ nhìn vào cửa thang máy đang đi lên, đưa tay chạm vào sau thắt lưng, có thể thấy thấp thoáng một ống thép bóng loáng to như cổ tay ở phía sau.

"Chú Trung!"

Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra, người này chính là quản gia của nhà họ Kỷ, Tần Viễn Trung.

Cả hai người thu bàn tay đang đặt ra sau lưng lại, cúi người chào một cách tôn kính.

Tần Viễn Trung không nhiều lời, đi từ thang máy dọc theo hành lang, mỗi nơi ông ta đi qua đều vang lên tiếng chào cung kính của những vệ sĩ.

Đối với sự kính trọng của mọi người, ông ta cực kỳ bình thản, yên lặng đi đến phòng thứ hai đếm ngược từ dưới lên ở phía bên phải rồi dừng lại. Sau đó, có một vệ sĩ đứng ra mở cửa cho ông ta ngay lập tức.

Ánh nắng mặt trời trong buổi chiều tà chiếu từ phía Tây Nam xuống vào đúng người Kỷ Tuyết đang nằm trên giường bệnh. Tần Viễn Trung đi đến bên giường cô, dự định kéo rèm cửa sổ xuống, che đi ánh nắng gay gắt chói chang.

Khi rèm cửa mới kéo được một nửa, đột nhiên Tần Viễn Trung lại mở cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào người ông ta nhưng ông ta cũng không che lại mà để mặc nó.

Ông ta đưa tay ra phía ngoài cửa sổ, chạm vào khung cửa sổ ven mái hiên rồi sờ soạng một chút, dưới ánh nắng của buổi chiều tà, bàn tay của ông ta trông có vẻ hồng hào nhưng theo thời gian khi tuổi tác ngày càng tăng lên thì làn da không còn mịn màng như thời còn trẻ, làn da dần trở nên thô ráp, lộ ra từng đường gân xanh.

Móng tay rất gọn gàng sạch sẽ chứng tỏ nó đã được cắt tỉa rất cẩn thận.

Chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rằng nó rất khác so với người bình thường.

Bàn tay niết nhẹ qua khung cửa sổ, một nửa vết dấu chân lọt vào mắt của Tần Viễn Trung, dấu vết rất nhỏ, rất nhẹ, hầu như không thể nhìn ra. Nếu như không phải được ánh chiều tà chiếu rọi thì ngay cả người cẩn thận như Tần Viễn Trung cũng khó có thể phát hiện ra.

Ông ta thu bàn tay hồng hào của mình lại, đưa lên trước mắt, vết bẩn còn sót lại trước ngón tay hiện rõ.

"Chào ngài Tần."

Ngài Tần, đây là lời khẳng định từ những người bên ngoài đối với Tần Viễn Trung, người nắm thực quyền của nhà họ Kỷ. Còn người nhà họ Kỷ đều kính trọng gọi ông ta hai tiếng “chú Trung”, ngay cả Kỷ Chính Lãng cũng không ngoại lệ.

Đối với người đang đứng ngoài kia, gọi ông ta một tiếng “ngài Tần” là thể hiện sự tôn trọng với ông ta.

Lúc này có một người phụ nữ bước vào phòng, bà ta đẩy một chiếc xe kéo nhỏ, trên đó là chậu, khăn, nước và quần áo sạch sẽ.

Đây là người giúp việc của nhà họ Kỷ, được giao nhiệm vụ lau người, tắm rửa, thay quần áo, mát xa cho Kỷ Tuyết.

Mặc dù bà ta chỉ làm việc công đơn giản ở bệnh viện nhưng mức lương cao đến nỗi ít người ngoài có thể sánh bằng, vì vậy cương vị người giúp việc của nhà họ Kỷ đôi khi còn hơn hẳn những người khác.

"Chờ một chút!" Trong lúc bà ta đang chuẩn bị dùng khăn sạch lau mặt cho Kỷ Tuyết thì bỗng Tần Viễn Trung nhỏ giọng ngăn cản.

Khi người giúp việc nghe thấy vậy, bà ta dừng động tác trên tay ngay lập tức rồi cung kính đứng sang một bên.

Tần Viễn Trung kéo rèm cửa sổ lại, đi đến bên giường, cúi mặt xuống đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Kỷ Tuyết.

Một giọt nước mắt hiện ra trên khóe mắt cô.

"Tiếp tục đi." Tần Viễn Trung đứng thẳng người, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Gần bến tàu Lưu Gia, trong khu vực phía Nam của Dương Thành, tại nhà họ Kỷ.

"Ông chủ, ngài đoán đúng rồi, Nhậm Thiên Long vẫn chưa chết."

Lúc này, Kỷ Chính Lãng đang đứng trong một tòa nhà ở phía Tây, trước mặt ông ta là một hồ nước xanh biếc.

Ông ta mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, được chút tia sáng cuối ngày còn sót lại chiếu lên người, trông bắt mắt hơn bình thường.

"Đúng vậy, tôi đã bố trí người lắp thêm song sắt trước cửa sổ trong bệnh viện đồng thời cũng cảnh cáo những người bên dưới."

Dòng suối linh hoạt chảy siết không biết mệt mỏi, vô cùng nổi bật trước mắt Kỷ Chính Lãng và Tần Viễn Trung.

"Hừ, Nhậm Thiên Long cậu ta có thể tay không nhảy qua tường, vượt qua từng lớp vệ sĩ để tiến vào trong phòng thì người khác cũng có thể làm được. Ông xử lý rất tốt."

Sắc mặt Kỷ Chính Lãng rất bình tĩnh, dùng tay xoay cây gậy ngay tại chỗ, khuôn mặt bị ánh dương che phủ, không nhìn ra quá nhiều cảm xúc.

"Ông nghĩ cậu ta sẽ làm gì tiếp theo?" Kỷ Chính Lãng hơi quay người sang bên cạnh, đúng lúc có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tần Viễn Trung ở phía sau.

"Ông chủ, ý của ngài là?" Tần Viễn Trung vẫn luôn đứng hơi khom lưng, tuổi tác đã cao nhưng dường như ông ta không cảm thấy mệt mỏi.

"Tôi nghĩ cậu ta đã biết kẻ sai khiến phía sau là con cả nhà họ Diệp, sẽ không tiếp tục chĩa mũi nhọn vào Liên minh Huyết Dạ. Có vẻ cậu ta đã tìm ra manh mối gì đó và đang có ý định báo thù."

Kỷ Chính Lãng thản nhiên quay đầu lại, nhìn về phía đài phun nước bắt đầu dâng cao.

"Diệp Vi Dân nóng lòng muốn bảo vệ con trai của mình nên để phòng ngừa chúng ta động vào con trai của ông ta thì nhất định ông ta sẽ mời đến không ít kẻ lợi hại. Nếu Nhậm Thiên Long tùy tiện xông đến chắc chắn cậu ta sẽ chết."

Tần Viễn Trung báo cáo đúng sự thật, trong đó chưa từng thêm ý kiến của mình vào. Dù sao thì việc sống chết của Nhậm Thiên Long sao có thể sánh được với địa vị của ông ta ở nhà họ Kỷ.

Tần Viễn Trung cẩn thận chặt chẽ, cung kính lễ phép như vậy là có lý do. Suy cho cùng thì người đứng đầu của nhà họ Kỷ chỉ có một người, nhưng quản gia của nhà họ Kỷ nếu không phải là ông ta thì sẽ là một người khác.

Dương Thành vốn là một thành phố muôn màu muôn vẻ với vô số những người hiền tài, cũng không nhất thiết phải có Tần Viễn Trung ông ta mới được. Tuy rằng ông ta đã đi theo ông chủ nhiều năm, trải qua rất nhiều nguy hiểm và lãng phí biết bao năm tuổi trẻ, tình nghĩa chủ tớ thân thiết nhưng đó không phải lý do để Tần Viễn Trung có thể đắc ý và kiêu ngạo.

Hơn nữa, cho dù vị quản gia này có quyền lực đến đâu thì cũng sẽ luôn bị quản lý bởi Kỷ Chính Lãng, Tần Viễn Trung biết chuyện này, ông ta vẫn luôn hiểu rõ chuyện này.

"Đi tìm người nhắc nhở cậu ta một chút." Kỷ Chính Lãng chậm rãi đi về phía đài phun nước, Tần Viễn Trung cúi đầu đi theo sau.

“Tôi đã rõ, thưa ngài.” Tần Viễn Trung cung kính nhận lệnh.

Tất nhiên ông ta biết rõ ông chủ đang nghĩ gì, ông ta biết điều này mà không cần hỏi nguyên nhân.

Dù sao đi nữa thì Nhậm Thiên Long cũng đều là vì con gái của Kỷ Chính Lãng. Hoặc là đồng tình, hoặc là tự trách, Kỷ Chính Lãng cũng sẽ không để Nhậm Thiên Long mạo hiểm còn mình thì ngồi xem.

Hơn nữa, sau khi Kỷ Tuyết bị hãm hại, nhà họ Kỷ và nhà họ Diệp vốn đã không hợp nhau, nay lại càng tranh chấp dữ dội hơn. Mặc dù bây giờ nhà họ Kỷ là thế lực lớn nhất ở Dương Thành nhưng nền móng vững chắc của nhà họ Diệp mấy năm nay cũng không vừa, nếu đột nhiên thu mình, đừng nói đến Kỷ Chính Lãng, tất cả mọi người đều không tin.

Việc giết Diệp Thành Khôn, Kỷ Chính Lãng còn muốn hơn Nhậm Thiên Long gấp mấy lần nhưng ông ta biết rằng ông ta không thể làm vậy. Bất kể là do bị việc chính trị ngăn cản hay e ngại về nền móng của gia tộc đối phương thì ông ta cũng không thể hành động vào lúc này.

Con gái yêu bị hôn mê mãi chưa tỉnh đối với Kỷ Chính Lãng là một sự tổn thương rất lớn, chỉ hận không thể giết sạch nhà họ Diệp, hủy hoại hoàn toàn gốc rễ ở Dương Thành. Người càng đứng ở vị trí cao thì càng có nhiều ràng buộc hơn, luôn phải cân đo đong đếm cái lợi và cái hại. Đối với Kỷ Chính Lãng bây giờ, đè nén cảm xúc là sự lựa chọn duy nhất của ông ta lúc này.

Sự kiềm chế đòi hỏi một tâm tính khôn ngoan, trình độ và lòng kiên nhẫn rất lớn.

Những gì ông ta phải gánh vác quá nặng nề.

Chính vì kiêng dè nên ông ta không thể giống như Nhậm Thiên Long, khăng khăng cố chấp, liều lĩnh làm việc.

"Nhậm Thiên Long đến Dương Thành thì làm sao có thể thoát khỏi tai mắt của nhà họ Kỷ. Haha, ông nhìn chậu cây này xem, nếu tưới nước nhiều quá thì cây sẽ ngập úng mà chết, phải xới đất nhiều lần thì nó mới sống được, hơn nữa còn sinh trưởng mạnh mẽ." Kỷ Chính Lãng nhìn những cây cảnh rực rỡ đầy màu sắc được sắp xếp gọn gàng trước mắt, nhướng mày liếc Tần Viễn Trung phía sau: "Ông nói xem có đúng không? Chú Trung. "

"Ông chủ, tôi đã biết sai rồi, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, mong ông chủ trừng phạt." Nghe vậy, Tần Viễn Trung lập tức quỳ một gối xuống, cúi đầu.

"Đứng dậy đi, chú Trung, ông đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?" Kỷ Chính Lãng quay đầu nhìn Tần Viễn Trung, vẻ mặt ôn hòa, cúi xuống đưa tay ra hiệu, ý bảo đứng dậy.

Ánh chiều tà như được mạ vàng sáng lấp lánh, gieo rắc biết bao thăng trầm của cuộc đời nhưng vẫn không thể lột tả được cái cũ.

"Thưa ông chủ, tôi đã đi theo ngài mười tám năm."

"Đúng vậy, năm tháng trôi qua rất nhanh, chỉ một thoáng chớp mắt mà chúng ta đều đã già rồi." Kỷ Chính Lãng cầm tay Tần Viễn Trung lên, người đứng sau cũng nắm lại hai tay, tỏ ra khiêm tốn ủng hộ.

“Haha, nghe mấy người bên dưới kể lại, dạo này ông hay uống rượu, tay chân già nua vẫn khỏe mạnh như xưa.”

"Khi về già chỉ còn mỗi sở thích này, ngài vẫn khỏe mạnh như thường, là phúc của nhà họ Kỷ."

"Vậy hôm nay chúng ta làm vài ly nhé?"

"Chỉ cần ngài thích, tôi không say không về."

"Được, được, haha..."

Cả hai người cười nói vui vẻ suốt chặng đường từ đài phun nước vào phòng.

Một người vui vẻ cao ngạo, một người khiêm tốn trầm lặng.

Hai người cầm quyền lớn nhất nhà họ Kỷ lúc này trông giống như hai ông lão già nua nát rượu.

Vào tháng bảy, thời tiết ở Dương Thành nắng gắt chói chang, nhiệt độ tăng cao như muốn giải tỏa toàn bộ nhiệt huyết đã lắng đọng bấy lâu nay. Tất cả ánh sáng và sức nóng bao trùm lên khắp mặt đất, có lẽ ông trời đã vô tình đánh nhầm que diêm trên tay, thổi bùng lên mọi tình cảm mãnh liệt của mùa hè năm nay.

Không khí nóng bức như bị lửa, thiêu đốt toàn bộ bầu trời trong xanh. Những bóng râm và ngọn núi xanh biếc như càng tô điểm thêm cho mùa hè này.

Mặt biển xanh thẳm, từng bãi cát vàng óng ánh, bọn trẻ mặc áo yếm màu đỏ, đi chân trần, trên tay cầm vài cái xô nhựa và vài cái xẻng nhỏ, thích thú xúc cát và chơi trò chơi. Những con sóng dào dạt, vài thanh niên nằm xuống bãi cát, cảm nhận nước biển mát lạnh.

Đây là mùa của rất nhiều loài hoa kiều diễm xinh đẹp, là hoa xấu hổ che khuất nửa khuôn mặt, là hoa nhài thanh khiết và thơm ngát, hoa tử vi giữa hè vẫn còn xanh ngắt nay đã nở đỏ cả một khoảng trời.

Đơn giản, thơm mát, ngây thơ, lãng mạn, say mê, tự do, vui vẻ...

Mặt trời ngay lúc giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu xuống như muốn thiêu đốt cả hành lang dài dẫn đến sảnh chính của nhà họ Kỷ.

Hành lang dài và rộng, đều được làm bằng gỗ đàn hương tốt nhất, được sơn bằng sơn chống ăn mòn và không độc hại, lại được những dây mây quấn quanh, trông rất đẹp mắt.

Trong khung cảnh của cái nắng như thiêu như đốt đó, cách những dây mây uốn lượn quanh những cây cột làm bằng gỗ đàn hương đó, bám đầy những dây leo nhỏ dài, giống như một con rồng xanh, mềm mại và mảnh mai, khẽ đung đưa theo gió.

Trong đình viện trên hành lang, một người đàn ông trung niên đứng quay lưng về phía hành lang, nhìn về phía hồ sen trước mặt.

Lá sen xanh biếc đến mức chỉ cần vài chiếc đã che lấp cả một cái ao. Nước ao trong xanh, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của mùa hè, càng làm oi bức lòng người.

Ở phía bên kia hành lang, một người phụ nữ tuyệt đẹp bước ra, cô ta mặc một bộ sườn xám màu xanh da trời được làm từ vải Hương Vân, trên bộ ngực cao ở phía bên phải được trang trí bằng một bông sen trắng muốt, lộ ra vẻ đẹp diễm lệ hào phóng, thanh nhã hơn người.

Cô ta có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp với đuôi mắt dài và hơi cong. Hai mắt hơi ửng hồng, trông như hoa đào, lông mi dài, đuôi mắt hếch lên, con ngươi hướng về phía trước, không rõ trắng đen, ánh mắt long lanh giống như người say, vô cùng quyến rũ lòng người.

Cô ta có đôi chân thon dài, mặc dù bị khuất phía sau lớp sườn xám nhưng khó có thể che giấu được khung xương như ngọc của cô ta, gợi cảm trắng nõn nà. Cô ta đi một đôi giày cao gót màu trắng, bước trên sàn gỗ của hành lang một cách đầy kiêu hãnh, vang lên tiếng “lộp cộp” rõ ràng.

"Vũ Nương ra mắt chú Trung."

Người phụ nữ tuyệt đẹp bước vào ngôi đình có sáu cột trụ và trong vòng bán kính mười mét xung quanh tính từ nơi người đàn ông trung niên mặc đồ đen đang đứng, cô ta cung kính quỳ xuống phía sau.

Một cái quỳ này không phải quỳ một gối xuống mà là quỳ lạy.

Quỳ lạy, trong thời cổ đại, là một kiểu quỳ xuống để chào. Khi chào, người cúi chào sẽ khuỵu gối xuống, để tay trái ấn lên tay trái, lòng bàn tay hướng vào trong, chắp tay xuống đất, đầu cũng từ từ chạm đất, giữ nguyên một lúc, hai tay đặt trước đầu gối và đầu ở phía sau tay.

Đây là lễ bái quan trọng nhất gồm chín bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK