• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng ở ngoài sảnh không xa, lúc này Diệp Thành Khôn luôn lén nhìn về phía đại sảnh với vẻ mặt thay đổi, có hung ác, có hưng phấn, có oán trách, còn có đáng thương.

Trong cảm xúc của anh ta, bi thương và oán hận là nhiều nhất, duy nhất đồng cảm là không có.

Đối với ông chủ nhà họ Diệp là Diệp Vi Dân mà nói, ông ta không quan tâm đến sống chết của những người này, chỉ cần người nhà ông ta khoẻ mạnh, lợi ích gia tộc không bị tổn hại, xử lý vài tên hèn hạ chướng mắt, người nhà họ Diệp ở Dương Thành có thể đếm được trên đầu ngón tay thì có là gì?

Nhưng trước mắt rất cần người thật sự chính trực. Nhìn lại cảnh tượng một loạt các tiếng hô vang cầu xin tha thứ của mọi người, Diệp Vi Dân cau mày lại, ông ta nheo mắt lộ rõ lông mày rậm vốn có thành một kẽ hở rồi nhìn xuống ra hiệu cho mọi người làm động tác bất động.

Thấy vậy, mười lăm người quỳ dưới đất, không có chỗ nào là không bị nghẹn ngay cổ họng, có nức nở nghẹn ngào cũng không phát ra âm thanh, có tiếng lén khóc thút thít, còn có âm thanh hy vọng.

Bất kể thái độ của mọi người như thế nào, họ đều cố gắng không phát ra tiếng, sợ chọc giận vị tử thần này.

“Đình viện ở nhà họ Diệp, vốn dĩ đã chuẩn bị mười lăm cái hố cho các người, tôi còn định trồng cây đào trên thi thể của các người, nghĩ đến sang năm hoa đào nhất định sẽ nở rộ!”

Diệp Vi Dân nhìn xuống đám đông với ánh mắt u ám, ánh mắt đó hiện lên một chút hung ác.

“Chủ nhân, đừng mà, xin ngài tha chúng tôi, sẽ không có lần sau nữa đâu!”

Mọi người đều nghe rõ lời nói của Diệp Vi Dân. Khi người ta ở thời điểm sợ hãi cực độ thì sẽ rất nghiêm túc tìm cách sinh tồn, bọn họ đọc ra một chút ý quan trọng từ ánh mắt của Diệp Vi Dân, hiển nhiên hiểu vị tử thần trước mặt đang cố ý bỏ qua cho người liên can một lần này.

Nhưng cho dù như vậy, người cầm đầu mọi người vẫn là Tống Bưu, vẫn tận lực xin tha thứ và bảo đảm sẽ không có lần sau, chỉ là lần xin tha này, giọng điệu bị đè nén quá nhiều.

Vẻ mặt hung dữ và tiếng kêu cứu hạ dần, người thì có biểu hiện cực kỳ quái dị, mà lúc này chủ nhân nhà họ Diệp là Diệp Vi Dân đang chứng kiến tất cả mọi chuyện. Chỉ là ông ta không biết rằng, còn có con ông ta cũng đang chia sẻ khoảnh khắc tốt đẹp này.

Vốn dĩ đã thành sai lầm, nếu lấy được suy nghĩ của mọi người, chẳng phải rõ ràng là ông chủ này đang không được như ý muốn sao? Tạm thời không nói con gái nhà họ Kỷ đã bình an vô sự, cho dù xảy ra chuyện gì thật thì Diệp Vi Dân cũng sẽ cố gắng bảo vệ thể diện của chính mình, bởi vì ở trong mắt ông ta, Kỷ Chính Lãng là thù địch của mình từ lâu rồi.

Một núi không thể có hai hổ, ở cái vùng đất Dương Thành này, ông ta đã nghĩ mình đứng đầu từ sớm.

Nhưng giờ phút này là thời kỳ đặc biệt, không thể có chút sai lầm nào, nếu như lúc này khai chiến với Kỷ Chính Lãng thì chắc chắn là tự đào mồ chôn mình. Diệp Vi Dân hiểu rõ tình cảnh trước mắt, cho nên cảnh cáo người cấp dưới là điều tất nhiên, trên điểm này, ông ta rất có thể khống chế được hậu quả bùng phát.

Hơn nữa ông ta cũng biết, nếu ngày thường không có con trai mình bày mưu đặt kế và xúi giục thì bọn họ sẽ không như bây giờ.

Dưới sự chờ đợi quỳ lạy xin tha của mọi người, Diệp Vi Dân phất tay tiến vào sảnh chính, mấy vị đàn ông cao to như hổ ở bên cạnh đợi lệnh thấy tình hình mà hành động, họ nhanh chóng lôi mười lăm người này ra ngoài.

Lúc này bọn họ không hề gào rống, bởi vì bọn họ biết, tính mạng cuối cùng cũng được bảo toàn, chẳng qua là còn phải hưởng thụ một chút quyền cước mà thôi.

Diệp Thành Khôn trốn ở phía sau cây cột, lúc này anh ta tập trung tinh thần một lát, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dịu dàng xao động, chung quy một người có thể thay lòng, nó giống như một đóa hoa cà độc dược màu đỏ tươi, không cần chăm sóc hoa cũng có thể nở và rụng. Lại giống như trời cao đã chờ đợi muôn đời, đợi cho đến ngày tận thế dừng hết tất cả, lúc hấp hối vẫn sẽ không oán không cầu.

Cho dù nó tiêu tan mờ nhạt, cho dù nó kéo dài hơi tàn, đây là quy luật, không cần phải cố tình xui khiến quy luật tự nhiên.

Trời xanh mênh mông, bỗng chốc vô cương, chấp niệm từ sinh mệnh ở bên trong thoát ra, cho dù thời gian có qua loa cũng đừng nên tức giận…

Dương Thành, hẻm Bình An.

Đường phố trăm dặm phú quý ở Dương Thành, con hẻm Thập Lý Bình An dữ tợn. Biết rằng Dương Thành rất xa hoa, nhưng so sánh với hẻm Bình An cằn cỗi có thể nói như trời với đất.

Dương Thành ở gần lưu vực sông, bến cảng đông đảo cho nên nhân lực tương đối đông, phần lớn một vài người lao động và người công nhân xa quê sẽ vào hẻm Bình An cho tiện, nguyên nhân chủ yếu vẫn là tiền thuê nhà khá rẻ.

Sáng sớm, đám sương sợi nhỏ bao phủ loang lổ mà tiêu điều trên mặt đất nơi đây.

Hôm nay vừa sáng, một thằng nhóc xách một túi cơm nắm bước nhẹ nhàng đi qua từng tòa cổ xưa đổ nát.

“Cầu xin các người, đây là tiền chữa bệnh để cứu con của tôi, cậu không thể lấy được.”

“Bà già chết tiệt này, cút xa một chút xem!”

Trước một nhà dân, ba người đàn ông đang định rời đi thì một phụ nữ quỳ xuống đất đau khổ cầu xin.

Cơm nắm rơi xuống đất, thằng nhóc bước nhanh đến nhào vào lòng ngực mẹ, sau đó anh ta che ở trước người bà ta.

“Các anh làm gì vậy? Không được ức hiếp mẹ tôi!”

Dáng vẻ Trần Quỳnh hiền lành chất phát, lúc này khi anh ta tức giận lên, một tình thế quật cường làm cho mặt anh ta đỏ bừng cả lên.

"Ồ, đây chính là con trai ngốc của bà à? Nhìn cũng không có bệnh đâu, xem ra sức khỏe vẫn rất tốt mà.”

Người nói chuyện có bộ mặt hung ác, thiếu tai bên trái, nhìn từ vết sẹo hình như bị người ta rạch.

Người này tên là Du Tam, ngày thường tụ tập một đám kẻ xấu ức hiếp người đồng hương, cướp đoạt ở hẻm Bình An mấy năm, phần lớn người dân đầu đinh đều lựa chọn nhẫn nhịn.

“Xin cậu, con tôi bị ung thư gan, tiền bên trong là tiền tuần sau để làm phẫu thuật, xin các anh giơ cao đánh khẽ…”

Mẹ Trần năn nỉ với sắc mặt trắng bệch, đột nhiên Trần Quỳnh chửi mắng.

“Mẹ, đừng cầu xin bọn họ, đám súc sinh này không chết tử tế được đâu!”

Bốp! Bốp! Không đợi bốn người Du Tam tức giận, mẹ Trần đã tát Trần Quỳnh mấy cái, anh ta tức giận chạy vào nhà.

“Nhìn xem, học tập mẹ mày nhiều chút, những năm tháng đầu đời này sinh mạng đều quý giá so với bất cứ thứ gì."

Du Tam cầm một cái hộp sắt màu đỏ, đắc ý vênh váo reo lên.

“Cầu xin các anh, con tôi năm nay mới mười lăm tuổi, đây thật sự là tiền cứu mạng của con tôi mà...”

Mẹ Trần cố gắng dập đầu lạy đến trán đã chảy máu, mấy người Du Tam vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, sau đó nghênh ngang đi.

“Súc sinh! Đứng đó cho tôi!”

Đột nhiên, một giọng nói non nớt từ phía sau Du Tam truyền đến, mọi người quay người lại.

Trong không khí trong lành đột nhiên trộn lẫn mùi xăng nồng nặc, lúc này tràn ngập khắp nơi, có rất nhiều đốm lửa đang cháy.

“Không, con trai, con muốn làm gì…?”

Mẹ Trần gần như sụp đổ, bà ta nhìn toàn thân ướt đẫm của Trần Quỳnh mà hãi hùng khiếp vía.

Mấy người Du Tam phía trước, Trần Quỳnh không chịu khuất khục đến cuối cùng, anh ta kiên quyết lấy que diêm ra.

Mọi người có chút hoảng hốt, người này muốn tìm đến chỗ chết!

"Con trai, đừng..."

"Mày không muốn sống nữa à!"

...

Ngay chỗ mẹ Trần và đám người Du Tam đang lo sợ, Trần Quỳnh rút que diêm ra châm lửa, ngọn lửa bùng lớn, ngay khi ngọn lửa lan ra người thì Trần Quỳnh ra sức lao về phía Du Tam, mọi người vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng đang xảy ra.

Chỉ thấy một tấm khăn trải giường dính nước quét tới, toàn thân Trần Quỳnh đang bị lửa thiêu, có thể nói đây là tình thế nghìn cân treo sợi tóc!

Trần Quỳnh bị khăn trải giường bao bọc hoàn toàn, trong nháy mắt đã lăn trên mặt đất, mẹ Trần sợ tới mức vội vàng tiến lên ôm lấy con trai.

Mẹ Trần khóc, mấy người Du Tam từ trong hoảng loạn sửa sang lại quần áo rồi đột nhiên nhìn về phía vị khách không mời mà đến này.

Thiếu niên tóc ngắn mặc bộ đồ màu đen, trông khá gầy yếu, so với Trần Quỳnh cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, khuôn mặt anh bình tĩnh, sắc mặt đôn hậu, dáng vẻ bình thường, anh đang chân chính bước về phía họ.

“Chưa từng nghe nói nhà này có một người anh trai nhỉ?”

Du Tam có thể nói là ngang ngược giang hồ, rất nhanh đã bừng tỉnh lại trong cơn hoảng loạn.

“Khách thuê.”

Nhậm Thiên Long giương mắt nhìn về phía bốn tên côn đồ, ánh mắt anh u ám cùng giọng nói bình thản.

Nơi này là nơi anh xuống núi tìm điểm dừng chân, tuy rằng hoàn cảnh giống nhau, nhưng người nhà này có bản tính khiêm tốn lương thiện, tuy mới ở chung mấy ngày ngắn ngủi, nhưng gặp phải chó dữ khinh người, làm sao Nhậm Thiên Long có thể khoanh tay đứng nhìn được?

“Khách thuê, ha ha khách thuê, xem ra mày muốn xen vào chuyện này nhỉ?”

“Muốn xen vào đấy.”

Nghe vậy, Du Tam đột nhiên nở nụ cười, anh ta lui về phía sau một bước và nhàn nhã dựa vào tường.

Lúc này, vài tên đàn ông xung quanh Du Tam bắt đầu hoạt động khớp chân, bọn họ cẩn thận lao về phía Nhậm Thiên Long.

Đối mặt vài tên hung ác nhưng Nhậm Thiên Long không hốt hoảng chút nào mà ngược lại còn khoanh đôi tay lại.

Trước khi người đàn ông tức giận đánh một quả đấm qua, lại có một chưởng quyền đánh lại sau đó, hai chân Nhậm Thiên Long bất động, ánh mắt thâm thúy như pháp ngoại chi địa, ánh mắt thăm thẳm như tên côn đồ giằng co ở hoang dã, sâu lắng và nặng nề như biển cả.

Tuổi còn nhỏ, mắt lộ ra chờ mũi nhọn đúng là hiếm thấy!

Đợi trường quyền hai người này cách người mình ba mươi phân, Nhậm Thiên Long mới bật dậy dùng đầu gối đánh về phía cằm hai người họ, bịch! Quá nhanh! Hai người giống như đụng phải xe lửa nên bay ngược ra ngoài, người đàn ông liên quan ở phía sau bọn họ đang định vung đao cũng bị ném xuống đất.

Người đàn ông cầm dao tức giận đứng dậy, thấy hai người bên cạnh đã ngất, cả trán nổi kín gân thô. Ông ta cầm con dao nhỏ trong tay nhằm về phía Nhậm Thiên Long với con tức giận bùng nổ.

Sau khi Nhậm Thiên Long đứng yên không chờ ông ta đến gần, anh dùng một chân đá lên trên mặt ông ta, người sau thì cầm dao đâm về phía trên giá trúc treo quần, đột nhiên một ngụm máu tươi nhuộm đỏ tấm vải trắng, người cũng hôn mê.

“Dừng tay!”

Sau khi Nhậm Thiên Long thể hiện tài năng, Du Tam bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

Nhậm Thiên Long quay đầu lại, phát hiện Du Tam đang cầm dao kề trên cổ mẹ Trần.

Không ổn!

Người này quả thật ác độc, ngay cả đàn bà cũng không chịu buông tha.

Nhậm Thiên Long xúc động cố gắng kiềm chế nội tâm, vừa rồi lúc mua thịt bánh bao có mấy đồng tiền xu trả cho chủ quán, nếu không thủ đoạn nhỏ sao này có thể trở nên bị động như thế.

Nhưng bây giờ, anh muốn tuỳ cơ mà hành động.

“Thả người ra.”

Nhậm Thiên Long không màng hơn thua nói.

Du Tam nhìn toàn thân đâu đâu cũng thấy đỏ bừng, hành nghề ở Thập Lý Bình An mấy năm, thành tính ức hiếp người chưa từng gặp được cao thủ như vậy.

“Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu gọi tao là ông nội, nếu không tao sẽ chém chết con mụ này bằng một nhát."

Nhìn anh em bị đánh bại, Du Tam giận đến cuồng ngạo, anh ta khiển trách Nhậm Thiên Long.

Nếu như không lấy lại mặt mũi thì làm sao sau này bóc lột được đám người này?

"Tao muốn mày quỳ xuống trước mặt tao!"

Du Tam muốn để Nhậm Thiên Long khuất phục dưới chân mình.

Đúng lúc này, Trần Quỳnh bị xăng tạt vào người nên đột nhiên tỉnh lại, anh ta nhìn mẹ, đâu đâu cũng thấy bi thảm, còn mẹ thì bị Du Tam cầm dao kè trên cổ, lúc này anh ta kích động ra sức chạy tới cướp dao.

“Đừng!”

Nhậm Thiên Long hô to.

Du Tam cũng bị hoảng sợ, lập tức đâm một nhát vào mẹ Trần.

Hoặc xuất phát từ căng thẳng, hoặc đạn đã lên nòng, tận mắt Trần Quỳnh thấy máu chảy trên cổ mẹ Trần.

Lúc đó, một chân đánh tới, bộ dạng Du Tam ngây ngốc bị Nhậm Thiên Long đá trúng cổ.

“Mẹ, mẹ…”

Trần Quỳnh bê mẹ Trần lên khóc nức nở.

Nhậm Thiên Long chậm rãi ngồi xuống, nắm tay Trần Quỳnh.

Trần Quỳnh không chịu phục, anh ta cầm con dao lên, trong lúc vô tình làm tay Nhậm Thiên Long bị thương.

“Cút!”

Trần Quỳnh tức giận.

Nhậm Thiên Long như không nhìn thấy vết thương trên tay, anh đưa mắt thương tiếc nhìn Trần Quỳnh đang vô cùng đau lòng.

Trong giây phút đó, Nhậm Thiên Long cực kỳ tự trách bản thân.

Trần Quỳnh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Long, hai mắt đầy tơ máu của anh ta tràn ngập sự phẫn nộ và oán hận.

“Trần Quỳnh, tôi…”

“Cút, cút đi cho tôi!”

Trần Quỳnh nổi giận.

Nhậm Thiên Long đứng dậy, trên đuôi lông mày anh hiện lên vài sự đau buồn.

“Nhậm Thiên Long, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”

Anh đưa lưng về phía Trần Quỳnh, Nhậm Thiên Long không dám quay đầu lại, anh cất bước rời khỏi Thập Lý Bình An, nội tâm dao động thật lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK