• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm tựa như một con thú dữ đói khát, nó cắn nuốt hết thảy những nguồn sáng có thể, hoàn toàn không màng đến việc bóng đêm sẽ khiến con người cảm thấy sợ hãi đến nhường nào.

Và rồi sau khi hoàng hôn buông xuống, nó sẽ chìm vào giấc ngủ một lần nữa, chậm rãi gặm nhấm sự sáng rọi của thế giới này, tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Cách khu vực phía Bắc ở Dương Thành ba mươi dặm, đó chính là cổng vào của nhà họ Diệp.

Sau khi cô chủ của nhà họ Kỷ xảy ra chuyện, nhà họ Diệp liên tục bị chèn ép.

Bất kể là ở phương diện kinh tế thương mại hay kinh doanh địa phương, nhà họ Kỷ đều dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản sự phát triển của nhà họ Diệp, khiến nhà họ Diệp không thể không tạm dừng một số hạng mục lớn về công nghiệp và bất động sản để chỉnh đốn lại.

Thủ đoạn của nhà họ Kỷ tựa như sấm chớp, nhân tội ác mà nhà họ Diệp phạm phải, nhà họ Kỷ muốn bóp chết bọn họ một cách triệt để, khiến cho bọn họ không thể gượng dậy nữa, chỉ có thể bị nhấn chìm trong bất lực.

Mà nhà họ Diệp cũng không phải hạng vừa, sau khi phải bồi thường cho nhà họ Kỷ một khoản trên trời, tuy lại bị nhà họ Kỷ liên tục ngáng chân về mặt kinh tế, nhưng bọn họ vẫn còn kiên trì trụ vững. Chuyện này một phần là do nền móng của nhà họ Diệp vốn đã rất vững chắc, lại thêm bọn họ có quan hệ chặt chẽ với nhiều thế lực hắc ám ở vùng Trung Đông, giờ những mối xã giao ngầm đó đã bắt đầu có tác dụng.

Trong số đó có Roulette của bang Vạn Hùng, kẻ đã chiếm đóng thành Bắc ở Ký Châu.

Nhắc đến bang Vạn Hùng, chúng ta không thể không nhắc sự giàu có về thuỷ sản của thành Ký Châu.

Danh tiếng của hải sản ở thành Ký Châu lan ra tới tận nước ngoài, khi trước có rất nhiều thương nhân đã bắt đầu thực hiện lũng đoạn thị trường từ sớm để kiếm chác, có điều về sau có người của nhà họ Diệp nhúng tay vào, vì thế chiếc “bát vàng” này lại phải tăng thêm một đôi đũa.

Trước kia, sản nghiệp của nhà họ Diệp rất lớn, trải rộng khắp vùng Trung Đông, cho nên có rất nhiều sơ suất trong việc vận chuyển và xuất khẩu thủy sản của Ký Châu. Về sau Diệp Vi Dân mới tìm tới bang chủ của bang Vạn Hùng là Hiện Vi Thủy, muốn anh ta hợp tác với mình.

Hai bên qua lại thường xuyên như thế, mối làm ăn thuỷ sản cũng thu vào bộn tiền, kể từ đó quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn, vì muốn đu bám nhà họ Diệp, Hiện Vi Thủy liền ngỏ ý muốn bái Diệp Vi Dân làm anh trai kết nghĩa.

Sau khi Diệp Thành Khôn chọc họa vào thân, Hiện Vi Thủy nhiệt liệt tự tiến cử bản thân, ra mặt bảo vệ cậu cả của nhà họ Diệp, tạm lánh tai vạ.

Tháng bảy là mùa cúc vạn thọ tươi tốt nhất, những cây cúc cao đến một mét mọc tràn lan như cỏ dại, phủ kín sân vườn ở cửa Đông rộng vài trăm mét của nhà họ Diệp.

Từ cửa Đông đi về phía Tây tầm sáu trăm mét, là phòng lưu li mà khi trước nhà họ Kỷ sai người đập nát. Diệp Vi Dân thương con, cho nên cho người sửa sang và xây lại, hiện tại xem ra, nó còn lộng lẫy hơn so với trước kia gấp nhiều lần.

Chỉ bằng cái này, cũng có thể nhìn ra nền móng của nhà họ Diệp sâu đến cỡ nào.

Bên cạnh phòng lưu li có một căn phòng treo rất nhiều đèn thủy tinh, lúc này đèn được bật lên, ánh sáng chiếu rọi khắp, khiến cả căn phòng lớn không còn một góc âm u nào, vô cùng lóa mắt.

Nếu so với phòng lưu li, căn phòng này không hẳn là lớn, chỉ giống như một góc nhỏ mà thôi. Ở giữa phòng có một người đàn ông trung niên đang đứng, ông ta mặc tây trang, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn về ngọn núi giả được điểm tô bởi những tia sáng từ chùm đèn thủy tinh, cùng với dòng nước chảy róc rách. Ông ta nhìn chăm chú, như thể ở đó có thứ gì đó rất đặc biệt vậy.

“Ông chủ, ông cho gọi tôi sao.”

Một giọng nói truyền đến từ sau lưng ông ta, người đàn ông trung niên quay đầu lại, nhìn về phía ông cụ tuổi chừng sáu mươi vừa tới.

Người đến mặc một bộ áo dài màu đen, nét mặt tràn đầy vẻ do dự, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Nó giống như một thanh đao nhọn được che giấu một cách tỉ mỉ, có thể bay ra lấy mạng người khác bất cứ lúc nào.

Nhớ ngày xưa, người thuộc hạ lớn tuổi này đã cùng ông ta đã vào sinh ra tử nhiều lần, ký ức ùa về cứ như là vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, chỉ tiếc rằng, thời gian thấm thoắt thoi đưa, giờ ông ta cũng đã già rồi.

"Hừ, chuyện lần này vẫn còn chưa đủ." Diệp Vi Dân quay người lại, đi tới trước mặt vị cấp dưới lớn tuổi đã từng cùng ông ra vào sinh ra tử, dùng một giọng nói nghiêm khắc mà nói với ông ta: "Tôi có hai đứa con trai, một đứa con gái. Mặc dù đứa con lớn nhất của tôi luôn làm cho tôi phải lo lắng nhiều, nhưng mà sự nhạy bén và mưu kế của nó còn sâu hơn tôi lúc còn trẻ rất nhiều, tôi không muốn nó gặp bất kỳ chuyện gì. Ông Ngô, ông có hiểu ý của tôi không?"

Diệp Vi Dân dùng tay nắm chặt đôi bàn tay già nua đầy nếp nhăn của ông Ngô một lúc thật lâu cũng không chịu thả lỏng ra.

“Ông chủ, ông cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy cả rồi. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu cả an toàn. Cho dù là ai, tôi cũng sẽ khiến cho người đó chỉ có đi mà ko có về.”

Ông Ngô kích động, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Diệp Vi Dân, bày ra bộ dáng không sợ chết, hoàn toàn không giống như một người già đã sắp gần đất xa trời.

Diệp Vi Dân nhìn người thuộc hạ già quỳ ở dưới đất, cặp lông mày nhíu lại lộ ra vẻ phức tạp, sau đó nắm chặt nắm đấm tay của mình, xoay người lại nhìn ngọn đèn đang chiếu lập loè ở cái hồ nước nhân tạo trước mặt, không biết đang suy nghĩ tính toán gì.

“Nếu chỉ là một con tốt thí thì cũng nên nhổ cỏ tận gốc.”

“Xin ông chủ cứ yên tâm, thuộc hạ biết phải làm như thế nào.”

Ông Ngô là một trong những thuộc hạ lâu năm của nhà họ Diệp, cho nên ông ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu được dụng ý của Diệp Vi Dân là gì. Cũng vì Ngô Kiếm  n ông ta có thể đoán được ý của ông chủ, cho nên mới có thể xử lý được nhiều việc vướng chân vướng tay mà không cần ông chủ ra lệnh, cho tới lúc ông ta đã già thì vẫn còn được nhận sự tin tưởng và trọng dụng của nhà họ Diệp. Nếu là người khác, họ sẽ không quan tâm ông ta đã từng vì nhà họ Diệp làm những chuyện gì, mà chỉ cần ông ta đến tuổi già, dựa vào tính cách của Diệp Vi Dân sẽ kiên quyết ép buộc ông ta nghỉ hưu.

"Ông chủ, tôi thấy người nhà họ Kỷ dám đánh lén chúng ta, hay là chúng ta ăn miếng trả miếng..." Ngô Kiếm  n lạnh lùng nói, ông ta khom lưng đứng sau lưng Diệp Vi Dân, âm trầm nói.

"Ông cứ làm theo ý của mình, nhưng đừng có dùng người của chúng ta." Lời của Ngô Kiếm  n còn chưa dứt thì Diệp Vi Dân đã chặn lời của ông ta lại. "Thuộc hạ biết rồi."

Đương nhiên không thể lưu lại nhược điểm. Người nhà họ Diệp hiện đang đứng ở trên đầu ngọn sóng. Diệp Vi Dân không muốn bị người ở vùng Trung Đông này nói ra nói vào, ông ta muốn giữ mối quan hệ tốt với các thương nhân và gây dựng lại danh tiếng của gia tộc ở vùng Trung Đông. Hơn nữa, với địa vị của nhà họ Kỷ bây giờ thì nhà họ Diệp của ông ta không thể nào có thể động được, chỉ cần một chút sơ sẩy thôi là sẽ biến thành tự nhóm lửa tự thiêu chính mình.

Nhà họ Diệp của ông ta bây giờ không thể bị lún vào cuộc chiến giữa các gia tộc được. Nếu là lúc nhà họ Diệp còn đang ở trong thời kỳ lớn mạnh thì ít nhất còn có thể đánh một trận với nhà họ Kỷ được.

Ngô Kiếm  n hiểu rõ ý của Diệp Vi Dân, cho nên ông ta liền cung kính đáp một tiếng nhận lệnh, sau đó mới từ từ lui ra ngoài.

Đêm đã khuya, gió lạnh rét, đặc biệt là ở nơi đồng bằng thấp lọt thỏm ở giữa hai dãy núi như ở đây.

Ở thành bắc của Ký Châu, trên một con đường nhỏ, Nhậm Thiên Long đang chạy nhanh như bay.

Người phụ nữ chủ quán ở quán mì hoành thánh khiến anh có một loại cảm giác vô cùng ấm áp, đối với một thiếu niên thiếu hụt tình thương của mẹ, nét chất phác của bà làm anh rung động, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Anh nghĩ, nếu đánh chết Diệp Thành Khôn xong mà mình vẫn còn sống, anh sẽ đến ăn hoành thánh nhân thịt bò mà bà ấy gói một lần nữa.

Nhậm Thiên Long không thể không hiểu rõ ràng mức độ nguy hiểm khi tự tay đâm Diệp Thành Khôn. Theo như lịch sử gia tộc nhà họ Diệp mà Tống Bưu đã giải thích, gốc rễ nhà họ Diệp thâm hậu, nếu huy động toàn bộ cao thủ của gia tộc ra tay, đừng nói báo thù, chỉ sợ ngay cả cơ hội lại gần Diệp Thành Khôn cũng không có.

Nhưng mà mối thù này anh không thể không báo.

Người ta nói quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng mà Nhậm Thiên Long không chờ được mười năm. Anh không hy vọng sau này Diệp Thành Khôn trở thành một kẻ địch mà anh không thể chạm đến. Bằng vào sự xảo trá và mưu kế của Diệp Thành Khôn, nếu để anh ta tiếp quản nhà họ Diệp, vậy muốn giết anh ta chính là chuyện khó như lên trời.

Anh phải diệt trừ anh ta trước khi Diệp Vi Dân giao quyền quản lý nhà họ Diệp cho Diệp Thành Khôn.

Đường đời tuy rằng rất dài, nhưng điểm mấu chỗ chỉ có vài cái, đặc biệt là lúc còn trẻ.

Trên đời này không có ai có đường đời thẳng tắp, không có một khúc quanh nào.

Nếu bạn đi nhầm một bước có thể ảnh hưởng cả một thời kỳ của cuộc đời bạn, thậm chí ảnh hưởng cả một đời.

Con đường dưới chân Nhậm Thiên Long đã thay đổi đến mức khó nói được nên lời, anh đã không còn đường rút lui nữa rồi.

“Vì tôi yêu hoa hồng nên sẽ dũng cảm thổ lộ tấm chân tình. Tôi không muốn bận tâm đến phía sau có gió mưa lạnh lẽo hay không.”

Sao lại thế này, đột nhiên thấy chóng mắt quá.

Gió mạnh thổi qua mái tóc ngắn của Nhậm Thiên Long, thân thể vốn luôn mạnh khỏe bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, sau đó tứ chi không còn sức lực… Cơn buồn ngủ như nước lũ và thú dữ hung mãnh xông tới, không cho Nhậm Thiên Long cơ hội để suy nghĩ cách tỉnh ngủ.

Giữa gió đêm phơ phất, Nhậm Thiên Long chuyên đi lại như gió bỗng nhiên như trái cà giữa sương lạnh, ngất xỉu trên mặt đất.

Ở một góc phố, trong quán mì hoành thánh chỉ có một nguồn sáng mỏng manh, người phụ nữ nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, sắc mặt hiện ra một tia lo lắng.

“Tên nhóc kia chắc là không có việc gì chứ. Tôi thấy người đó rất tốt, không cần…”

Thần sắc người phụ nữ biến đổi nhanh chóng, đồng thời biểu hiện ra sự tự trách.

“Nếu bà làm theo những gì tôi phân phó thì anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu không bà sẽ không còn nhìn thấy anh ta trên đời này nữa đâu.”

Cô gái xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu đỏ, đi một đôi guốc vải đỏ cao, trông cực kỳ giống hồ ly chín đuôi màu đỏ biến ảo thành người trưởng thành trong truyền thuyết.

Sườn xám có vẻ đã trở thành thuộc tính của cô ta, bất luận là ở nhà họ Kỷ hay ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thì cô ta vẫn sẽ mặc nó.

Sườn xám bắt đầu xuất hiện từ thời dân quốc, là trang phục nữ giới có ảnh hưởng lớn nhất, lưu truyền rộng rãi nhất thế giới.

Trước kia, nó từ thành phố Tô Châu lưu lạc đến thành phố Hải Giang, sau đó phát triển rực rỡ ở Hải Giang. Đầu thế kỷ hai mươi, sườn xám là trang phục thanh lịch, nổi bật nhất. Tới thế kỷ hai mươi mốt hiện tại, sườn xám đã có thêm nhiều cách tân. Bởi vì sự độc đáo của nó, ở nhiều quốc gia đều có thể nhìn nó mà nghĩ đến vẻ đẹp của đất nước nơi nó sinh ra.

Nhưng trong nước, đặc biệt vài năm gần đây, trang phục dành cho nữ thường theo lối ngọt ngào phục nữ, dùng ren để may. Vậy nên, cho dù sườn xám được tôn sùng và khen ngợi thì vẫn có ít người mặc ra ngoài, nhưng nó vẫn luôn giữ cho mình màu đỏ kiều diễm ấy.

“Bà nhận lấy cái này. Từ đó đến giờ tôi không đi tìm bà, bà cũng chưa từng gặp tôi.”

Vũ Nương nói một câu lạnh nhạt, lấy ra một xấp tiền mặt đặt trên mặt bàn lộn xộn.

“A, nhiều tiền như vậy, tôi không thể…”

Người phụ nữ này cả đời an phận, đột nhiên cho bà nhiều tiền như vậy, bà theo bản năng từ chối.

“Đây là thứ bà nên có được.”

Vũ Nương thản nhiên cười với người phụ nữ, lập tức đảo mắt qua túi tiền mấy trăm nghìn, thầm nghĩ: Đây có lẽ là tất cả gia sản trên người nhỉ.

“Từng này nhiều lắm, haiz, tiểu thư nghe tôi nói…”

Vũ Nương ra khỏi quán mì hoành thánh, đuổi theo hướng Nhậm Thiên Long rời đi, phía sau truyền đến tiếng gọi đùn đẩy của người phụ nữ.

“Haiz, tên nhóc, tôi làm như vậy hy vọng sẽ không làm hại đến cậu.”

Nghĩ đến bối cảnh của Vũ Nương, người phụ nữ vẫn luôn an phận không khỏi thổn thức một tiếng.

Đêm xuống bầu bạn với cô đơn, trăng tròn treo trên cao.

Vũ Nương trong đêm đen như một ánh sáng đỏ nhanh chóng vọt về phía trước, cành lá ở hai bên tựa như hoa sắc, bị Vũ Nương túm lấy lúc đi ngang qua cũng không biểu lộ một tia bất mãn nào cả.

Cách đó không xa, sau lưng cô đột nhiên truyền đến động tĩnh nhỏ.

“Vũ Nương, không tìm thấy người.”

Bóng đen phía sau Vũ Nương còn chưa dừng lại, một tiếng vang bén nhọn đến truyền tới.

Thanh âm như bị mắc xương cá ở cổ họng, như bị viêm amidan cấp tính, thanh âm khi nói rất chói tai.

“Cái gì?” Thân thể mềm mại đang chuyển động cứng lại, Vũ Nương kinh ngạc nói: “Các người đã tìm khắp nơi chưa?”

“Tìm rồi. Tôi và Hắc Hổ đã tìm mấy lần ở xung quanh nhưng không thấy tên nhóc kia.” Trong giọng nói của người đàn ông có thanh âm bén nhọn mang theo sự ngạc nhiên, nhưng ngữ khí như vậy kết hợp với tiếng nói đặc biệt của anh ta, vang trong tai người khác không thể nghe được trầm bổng.

Anh ta đi lên vài bước, dưới ánh sáng nhạt của trăng tròn, một người đàn ông trung niên mặt trái đào, sở hữu đôi mắt ưng hiện ra trước mặt Vũ Nương.

Người này không nên gọi là Qụa Đen, có lẽ gọi là Diều Hâu thì chính xác hơn không ít.

“Có thể ở quán mì hoành thánh hay không…”

Quạ Đen trái lo phải nghĩ, nghĩ rằng Vũ Nương đã bị bại lộ rồi.

“Không có khả năng.” Vũ Nương sẵng giọng một tiếng, nhìn về phía Qụa Đen: “Người sẽ không thể đi xa, nhất định ở ngay gần đây thôi. Anh liên lạc với Hắc Hổ tăng phạm vi, tiếp tục tìm kiếm.”

“Nhất định phải tìm được anh ta. Nếu không ba người chúng ta đừng ai mong sống sót.”

Vũ Nương thấy Quạ Đen đang muốn lướt qua hàng cây ở bên cạnh, dùng tiếng nói mềm mại trong trẻo của cô ta phun ra một câu nói khiến cho người ta sợ hãi.

“Nhậm Thiên Long, anh ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.”

Thanh âm Vũ Nương trầm thấp, bởi vì đuôi lông mày chìm trong bóng đêm, lại bị mái tóc che khuất nên không thấy rõ vẻ mặt của cô ta.

Lời nói vừa dứt như hạt ngọc rơi, tan biến hết trong những cơn gió vô tình lúc đêm tối. Những ngọn gió này tựa như không hiểu rõ về cuộc sống như cành lá ở đây.

Khi Vũ Nương vượt qua hàng cây mà đi, mái tóc của cô ta nhẹ nhàng lay động như một tinh linh, mạnh mẽ nhảy múa, lấp lánh vô cùng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK