• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm càn!"

Một giọng nói lên án mạnh mẽ đột nhiên vang lên từ trong màn đêm, giống như trên nền giấy Tuyên Thành trắng tinh đột nhiên bị đổ một vũng mực lên vậy.

Cùng với sự xuất hiện của âm thanh trầm thấp là một cánh tay rắn chắc đang lao tới.

Đối phương ra tay với lực đạo rất mạnh mẽ, cuốn theo cơn gió như biến thành lưỡi đao sắc bén.

Hình như Nhậm Thiên Long đã sớm phát hiện ra, đột nhiên anh nghiêng người về phía trước một góc sáu mươi độ, đồng thời xuất ra một chưởng vang dội mạnh mẽ đánh vào đùi trước của người đang tới.

Sau đó Nhậm Thiên Long dựa vào lực đạo này lấy đà nhảy lên, kế tiếp anh chuẩn bị dồn bảy phần lực xuống hai chân và đá vào ngực của đối phương.

Bịch! Sau khi đối phương nhận ra tình huống không ổn thì đã vội vàng dùng hai tay đón lấy chân Nhậm Thiên Long nhưng không ngờ rằng lực đạo của Nhậm Thiên Long lại vượt ngoài dự đoán của anh ta. Trong tức khắc, anh ta giống như cái bừa bị đứt dây khỏi con trâu cày, anh ta quỳ một đầu gối xuống đất, giơ đôi tay lên chống đỡ.

Cuộc đọ sức liên tiếp này thực ra chỉ diễn ra trong một nháy mắt.

"A Tam dừng tay!"

Người đàn ông đứng dậy định tiếp tục tấn công Nhậm Thiên Long thì bị Kỷ Tuyết bảo dừng lại.

"Chú Trung, vừa rồi là anh ấy đã cứu tôi ở quán bar, anh ấy chính là ân nhân của tôi! Sao chú có thể để A Tam đánh anh ấy vậy chứ?"

Tình hình diễn ra một cách đột ngột này khiến cho Kỷ Tuyết rất kinh ngạc, nhưng khi thấy đối phương là người một nhà thì cô lập tức bảo dừng chiến, sau đó Kỷ Tuyết nhìn về phía người đàn ông trung niên đang chậm rãi bước đến và nói.

Vẻ mặt cô có hơi mê man, chắc là do cơn say rượu.

"Cô chủ không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

Người đàn ông trung niên vừa đến thì đã thể hiện sự yêu mến và quan tâm đối với an nguy của Kỷ Tuyết.

Đúng vậy, đó là yêu mến và quan tâm chứ không phải chỉ mỗi quan tâm.

Nhận được sự đồng ý của người đàn ông trung niên kia thì người đàn ông cao ráo được Kỷ Tuyết gọi là "A Tam" cũng dừng tay, sau đó anh ta ngay ngắn lùi về phía sau giống như một khúc gỗ bị máy móc điều khiển, kín đáo và vững chắc mà lại còn rất kính nể.

Nhậm Thiên Long nhìn A Tam, lúc này anh mới nhận ra người này rất cơ bắp, dường như ngoại trừ xương ra thì đều là cơ bắp thôi vậy. Bị anh mạnh mẽ đánh trả như vậy nhưng đối phương lại không lập tức ngã xuống đất đến không thể đứng dậy nổi mà rõ ràng anh ta còn có sức tiếp tục chiến đấu.

Từ võ công của anh ta có thể thấy được một điều là anh ta tuyệt đối không phải hạng người nhát chết.

Nhậm Thiên Long lại nhìn về phía người đàn ông trung niên được Kỷ Tuyết gọi là "chú Trung", người này mặc một bộ Âu phục gọn gàng chỉnh tề, trang phục được sửa sang tỉ mỉ.

Có điều cho dù khoác lên áo ngoài tinh xảo cũng khó có thể che giấu được những dấu vết năm tháng ngang dọc trên mặt ông ta. Ông ta là người ít nói cười, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ cho rằng ông ta là một ông già chỉ thích ở nhà và ít hỏi đến chuyện đời.

Phía sau ông ta là một chiếc ô tô màu xám bạc đang đỗ bên đường, xung quanh nó là ba đến bốn người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ngay ngắn thẳng tắp.

Từ góc độ của Nhậm Thiên Long nhìn qua thì thấy gương mặt của người đàn ông trung niên đang ở trong bóng tối, những vệt sáng của cây niễng rọi lên mặt ông ta khiến gương mặt hiện lên một chút của sự hiền lành.

"Chú Trung, tôi không sao cả, tới đây đi để tôi giới thiệu cho chú."

Lúc này gương mặt của Kỷ Tuyết hơi ửng đỏ, nhìn cô lúc này vô cùng quyến rũ.

Vì đang say nên cô kéo Nhậm Thiên Long đến gần sát bên Tần Viễn Trung: "Đây, đây là ân nhân của tôi, anh ấy tên là... Nhậm... Nhậm Thiên... Long."

Người đàn ông trung niên Tần Viễn Trung thấy bộ dạng của Kỷ Tuyết như vậy thì ra hiệu cho cấp dưới dẫn cô vào trong xe, sau đó mới nhìn Nhậm Thiên Long rồi vững vàng bước vài bước đến.

"Ngài Nhậm, cảm ơn ngài đã cứu cô chủ nhà tôi, vừa rồi đã đắc tội nhiều, mong ngài không để trong lòng."

Giọng điệu Tần Viễn Trung nhã nhặn, không có chút vẻ kiêu ngạo nào cả.

"Ngài", cái từ này dùng để gọi người trẻ tuổi như Nhậm Thiên Long thật khiến người ta bất ngờ, huống hồ những lời này còn phát ra từ miệng quản gia uy nghiêm của nhà họ Kỷ.

"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!"

Nhậm Thiên Long cười trả lời, anh đứng rất gần Tần Viễn Trung, gần đến nỗi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một quyền.

Vì đứng gần cho nên Nhậm Thiên Long cảm nhận được một loại cảm xúc làm cho người ta sợ hãi từ người đàn ông trung niên trước mặt, ông ta chính là một cao thủ.

Hơi thở của ông ta thăng trầm, mặc dù Nhậm Thiên Long đã cố hết sức kiềm nén sự hiềm nghi của mình, nhưng sau khi anh quan sát kỹ càng ông ta thì đã phát hiện ra sâu bên trong hơi thở của người này có ẩn giấu một loại khả năng nhiếp nhân tâm phách. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Nhậm Thiên Long xuống núi mới gặp phải nên cảm thấy rất kích động.

"Võ công của ngài Nhậm rất lợi hại, việc ngài cứu Tuyết Nhi lẽ ra nên được chiêu đãi thật tốt và tạ ơn nhưng bây giờ tôi cần phải đưa cô ấy về gấp. Nếu ngài không chê thì xin hãy nhận lấy chút tấm lòng thành này!"

Khi Tần Viễn Trung nói chuyện thì đã có một người cấp dưới cung kính bước đến, anh ta lấy một tờ séc có định mức rất lớn đặt vào tay Nhậm Thiên Long.

Mệnh giá phía trên của tờ séc cũng đủ cho Nhậm Thiên Long sống thoải mái mấy năm ở Dương Thành này, mặc dù nơi này nổi tiếng là quốc gia hoang phí.

Thu vào thì thấp mà chi tiêu lại nhiều, đó chính là điều lệ cơ bản của Dương Thành này. Cho dù như vậy thì số tiền thu vào thấp nhất của Dương Thành cũng cao gấp đôi so với rất nhiều thành phố khác.

Chỉ với điều này cũng đã cho thấy Dương Thành không hề tầm thường.

Ý nghĩa của đồng tiền ở cái xã hội này là gì. Có nghĩa là khi bạn đi vệ sinh, nếu không có tiền mua giấy thì chỉ có thể dùng tay chùi. Có nghĩa là khi bạn không có tiền thì sẽ bị những tiêu phí thị trường quá cao ép đến nỗi ngôi nhà của bạn chính là đường phố và người bạn cùng giường của bạn sẽ là những chiếc bao cao su bị vứt đi.

Nhậm Thiên Long cũng không quá hiểu khái niệm về tiền, tiền của anh đều là do bán da hươu và mấy món ăn hoang dã trên núi mà có. Anh xuống núi còn chưa đến một tháng, ngày thường ngoại trừ ăn cơm và luyện công thì chỉ đến quán bar để nghỉ ngơi.

Còn về giải trí thì cũng chỉ mua tấm vé vào cửa xem mấy chàng trai cô gái làm xiếc và ảo thuật mà thôi.

Không uống rượu, không khiêu vũ, cũng không tìm đến phụ nữ, Nhậm Thiên Long chỉ coi quán bar như một nơi kỳ lạ.

À mà cũng không đúng, chắc hẳn là giống như một dòng nước trong.

"Không cần đâu, cảm ơn!"

Đối với một người lớn lên từ trong núi như anh mà nói thì tiền không quan trọng như vậy.

Dương Thành không thể ăn mòn những nhận thức của Nhậm Thiên Long, cũng không ăn mòn được tâm trí của anh. Mà lúc này đúng thật tiền là thứ vô dụng đối với anh, huống chi anh cứu Kỷ Tuyết cũng không phải vì tiền.

"Nếu không đủ, tôi có thể..."

"Không cần đâu, tôi không cần. Nếu đã không còn việc khác thì tôi đi trước đây!"

Tần Viễn Trung tỏ vẻ có thể cho thêm tiền nhưng lời ông ta còn chưa nói xong đã bị đối phương ngắt lời.

Tần Viễn Trung rất không hài lòng với lời từ chối của Nhậm Thiên Long, ông ta hy vọng chàng trai trước mặt có thể nhận món quà của mình nhưng đối phương lại làm ông ta thất vọng rồi.

Do có suy nghĩ như vậy cho nên ông ta nghi ngờ Nhậm Thiên Long.

Tần Viễn Trung rõ ràng đã cho rằng chàng trai lớn lên trong núi này là có mục đích gì đó, cho rằng Nhậm Thiên Long là hạng người vô lại tầm thường đang định thả lưới to bắt cá lớn.

"Ngài ở đâu để tôi cho người đưa ngài về?"

Tuy trong lòng của Tần Viễn Trung có suy nghĩ như thế nào thì ngoài mặt ông ta vẫn thể hiện ôn hòa nhã nhặn giống như không có chuyện gì vậy.

Nhậm Thiên Long lại cảm nhận được trong lời nói của Tần Viễn Trung có một chút cảnh giác, cho nên anh cũng đã biết đối phương đang nghĩ cái gì rồi.

Lúc ở trong núi anh đã được sư phụ dạy về lòng người, cho nên anh thường có thể cảm nhận được một chút suy nghĩ trong nội tâm của người khác. Nếu không phải vậy thì sư phụ cũng đã không cho một chàng trai trẻ giỏi võ công lớn lên từ trong núi chưa từng ra ngoài, mù quáng bước vào thế tục.

Nhưng cuộc sống giống như một cái thùng thuốc nhuộm khổng lồ, cho dù bạn có thể nhận ra suy nghĩ trong lòng của người khác thì cũng không thể khống chế được nó, càng không thể khống chế được cuộc sống. Thế nên bạn cần được rèn luyện, cần phải trưởng thành ở trong chính cái thùng thuốc nhuộm này, những cảm xúc mà bạn tự nghiệm thấy mới chính là những thứ căn bản cần có để vào đời.

Nói đến sư phụ của Nhậm Thiên Long thì đó là một nhân vật ghê gớm.

"Tôi ở gần đây thôi, cảm ơn ý tốt của ngài!"

Nhậm Thiên Long nhìn Tầm Viễn Trung rồi trả lời một cách khách khí.

"Chú Trung à, thằng nhóc này thật không biết điều, quá kiêu ngạo!"

Thấy Nhậm Thiên Long nói xong thì đã mặc kệ mọi người mà một mình bước vào màn đêm kia, một gã đàn ông mập mạp đứng cạnh Tần Viễn Trung không phục mà nói một câu.

"Thế nào? Anh muốn đánh nhau với anh ấy à? Đến A Tam ra tay mà còn không chiếm được ưu thế thì anh có thể đánh với anh ấy được mấy chiêu?"

Lúc Tần Viễn Trung đang nói thì A Tam lại mở cửa xe bước ra.

"Nếu không thì để tôi đi theo sau anh ta, xem thằng nhóc đó sống ở đâu cũng có thể dò la ra một chút tin tức về anh ta!"

Gã mập cúi xuống kính cẩn nói một câu.

"Không cần, chỉ dựa vào võ công của cậu ta thì đi cũng vô dụng. Dù sao cậu ta cũng đã cứu cô chủ cho nên không cần gây thêm phiền toái. Việc này cứ giao cho Vũ Nương đi làm, để anh ta đi điều tra người này."

Tần Viễn Trung vừa nói, trong mắt ông ta hiện lên một tia sáng.

Trong lúc lơ đãng ánh mắt Tần Viễn Trung dừng lại nhìn A Tam. Hình như A Tam cũng nhận ra, bất giác anh ta đưa mắt nhìn qua thì cơ thể giống như đột nhiên bị sét đánh vậy.

Đây là một loại kiêng dè như một sự tôn trọng ngưỡng mộ không thể làm trái lại, tựa như chạm đến một áp lực mà lòng người không thể chống cự lại. A Tam vừa mới quay đầu nhìn Tần Viễn Trung đã lập tức chuyển sang nhìn chỗ khác.

"Là cô chủ bảo tôi dừng tay."

A Tam trình báo đúng sự thật với Tần Viễn Trung.

"Đi thôi, đêm nay còn rất nhiều việc phải làm!"

Tần Viễn Trung làm như không nhìn thấy sự khiêm tốn và kiêng nể của A Tam, sau đó ông ta bảo mọi người lên xe, đoàn xe nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Bóng đêm tối tăm lại quyến rũ đan xen vào không gian mênh mông trống trải tựa như ở giữa đất trời mênh mông này sắp diễn ra một trò cười.

Không hay biết, khi tất cả côn trùng biến mất thì bình minh cũng đã trôi qua và ánh trăng lại sắp đến với trần gian.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK