Bên ngoài cửa, người phục vụ lặng lẽ giấu số tiền thưởng vừa nhận được vào bên trong áo khoác.
Bỗng nhiên, một người đàn ông có bộ râu đen từ phía sau đi tới, người phục vụ nhìn ông ta một cách bất lực rồi đưa cho ông ta số tiền thưởng mà mình vừa nhét vào túi đồng thời cũng lấy ra từ túi bên kia số tiền khi nãy để đưa tiếp cho ông ta.
Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng người phục vụ vẫn mỉm cười gật đầu, coi như không để ý chuyện số tiền thưởng bị giảm đi. Anh ta tiếp tục quay sang cúi chào một vị doanh nhân giàu có rồi giúp ông ta mở cửa xe.
Đôi găng tay màu trắng tinh đặt trên đầu cửa kính để thể hiện sự cẩn thận, đổi lấy sự vui vẻ của vị khách, sau khi vị khách đó rời đi, người phục vụ lại bị lấy mất hơn nửa số tiền thưởng vừa có.
"Sao anh lại ngồi một mình?" Đột nhiên một giọng nói dịu dàng vang lên, truyền đến tai Nhậm Thiên Long, thu hút ánh mắt anh nhìn về phía cửa ra vào.
Cầm ly rượu trong tay, Nhậm Thiên Long nhìn người đang đi tới, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ ôm sát lấy cơ thể, hiện ra từng đường cong nóng bỏng.
Tóc của cô ta dài ngang thắt lưng, các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ tinh tế, giống như được họa sĩ dùng nhũ băng khéo léo khắc lên ngọc thạch, tạo ra một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc hơn người.
Nhậm Thiên Long không cảm thấy may mắn khi người phụ nữ này đến gần, hôm nay anh đến nơi này vì muốn nhớ lại những ký ức về nguyên nhân gặp Kỷ Tuyết.
Bởi vì sau đêm nay, anh sẽ bắt đầu đi trên con đường báo thù, cho Kỷ Tuyết cũng là cho chính mình.
"Đang nghĩ gì vậy, anh không định mời em một ly sao?"
Nhậm Thiên Long vẫn ngồi yên như không hề thấy cô ta nhưng cô ta không hề tức giận. Ngược lại, cô ta còn đặt tay lên bàn gõ nhẹ, dáng vẻ xinh đẹp và quyến rũ.
Nhan sắc của cô ta vô cùng chói mắt, chỉ một cử động nhỏ thế này thôi cũng đủ khiến cho bất cứ người đàn ông nào phát cuồng.
"Mang thêm cho cô ta một ly." Vẻ mặt Nhậm Thiên Long không có biểu cảm gì, quay sang nói với người phục vụ sau đó uống một hơi hết hơn nửa ly rượu.
Nếu là người bình thường có thể sẽ cho rằng Nhậm Thiên Long đang giả vờ, thậm chí là sẽ tức giận bỏ đi. Tuy nhiên, người phụ nữ này không hề tỏ ra tức giận mà lại nhìn Nhậm Thiên Long một cách đầy hứng thú.
“Cảm ơn anh.” Người phụ nữ nhẹ nhàng nói, từ từ đưa bàn tay trắng nõn mịn màng như ngọc đến gần Nhậm Thiên Long.
Cánh tay thon dài thẳng tắp cùng những ngón tay mảnh khảnh như hành lá, cô ta hơi nghiêng người muốn dựa vào Nhậm Thiên Long.
"A! Sao anh lại như vậy chứ?" Cô ta định ngã vào vòng tay của Nhậm Thiên Long nhưng không ngờ anh đã nhanh chóng quay người sang một bên khiến cô ta suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.
Cô ta vô cùng dịu dàng và mềm mại, thậm chí khi bị ngã vẫn tỏ ra nũng nịu đầy quyến rũ làm rung động lòng người.
"Thanh đao này trông đẹp..." Người phụ nữ ngã xuống đất, vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên cô ta thấy bên thắt lưng Nhậm Thiên Long có đeo hai thanh đao nhọn, chỉ nhìn màu sắc chuôi đao đã thấy đây là thứ quý giá.
Ngay khi cô ta đưa ngón tay ra muốn chạm vào thanh đao thì bị một bàn tay giơ ra chặn lại, nhanh chóng siết chặt lấy tay của cô ta.
Không hề có một chút thương xót nào.
"Anh đang làm gì vậy, anh làm em đau quá." Người phụ nữ hấp dẫn đó không biết đau thật hay đang giả vờ, cô ta hét lên một tiếng ngay lập tức. m thanh của cô ta rất lớn, thu hút sự chú ý của những người đang uống rượu xung quanh.
Nhậm Thiên Long nghe thấy cô ta kêu lên, lập tức thu tay về, cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn, sau đó nhìn người phụ nữ đó một cái, đặt ly rượu sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài.
"Thật muốn trêu chọc một chút!" Người phụ nữ chợt nảy ra suy nghĩ sau khi thấy Nhậm Thiên Long rời đi. Cô ta đứng dậy, cầm ly rượu do người pha chế đưa đến, nhếch lên khóe miệng, mỉm cười nhấp một ngụm.
"Em gái, sao lại đi một mình thế này?"
Khi người phụ nữ quyến rũ chuẩn bị uống ngụm thứ hai thì một người đàn ông trẻ đeo đầy vàng bạc, trên tay cầm một ly rượu đi về phía cô ta.
Người đàn ông có đôi lông mày không nghiêm túc, anh ta không hề che giấu sợi dây chuyền vàng to như ngón tay cái mà để nó bên ngoài áo sơ mi.
"Không sao, nếu tên đó không muốn đi cùng em thì để anh."
Thấy người phụ nữ xinh đẹp kia không nói lời nào, anh ta lập tức lộ ra vẻ lưu manh, giơ bàn tay đeo đầy nhẫn vàng hướng đến eo của người phụ nữ kia.
"A…!" Ngay khi bàn tay của người đàn ông đó sắp chạm vào vòng eo quyến rũ kia, chuẩn bị khám phá độ mềm mại của nó thì bỗng nhiên anh ta kêu lên một cách đầy thảm thiết và đau đớn.
Vẻ mặt của người phụ nữ đó thay đổi, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chút tức giận, cô ta nắm lấy cổ tay đang duỗi ra của người đàn ông, vặn nó về phía sau một góc năm mươi độ, cánh tay bị trật khớp ngay lập tức.
Chỉ cần thêm mười lăm độ nữa, cánh tay đó sẽ hoàn toàn đứt gãy.
Rõ ràng là cô ta đã nương tay.
Những người đi cùng người đàn ông này thấy tình huống không ổn, một người muốn xông lên nhưng vừa bước đến đã bị người phụ nữ đó đạp một phát ngã lăn xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Cú đá này khiến bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, ngay cả một số người đang chuẩn bị lao tới cũng không dám động đậy.
Còn ông chủ quán bar đứng bên cạnh thì sững sờ đứng ngây ra, cũng không dám mở miệng nói về chuyện bồi thường.
Tuy nhiên hành động tiếp theo của người phụ nữ quyến rũ đó khiến anh ta vô cùng vui vẻ.
Cô ta lấy ra một xấp tiền mặt từ trong túi của mình và mỉm cười với ông chủ quán bar.
"Đủ rồi, đủ rồi!" Ông chủ quán bar Mộc Nạp gật đầu, không biết là do anh ta bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của người phụ nữ đó hay bị thu hút bởi xấp tiền mặt trên bàn.
Quán bar đối diện Khôn Ninh Cung, sự việc nhỏ này không hề thu hút sự chú ý của ai, mọi người đều đang hưởng thụ niềm vui thích do sự xa hoa và phục vụ mang lại, không ai muốn dừng lại vì những chuyện nhỏ nhặt không liên quan này.
Dương Thành đã tạo cho bọn họ sự kiêu ngạo và thanh lịch, cũng bởi vì tôn nghiêm mà bọn họ trở nên thượng đẳng.
Phía bên phải quán bar có một đài phun nước rất độc đáo, đài phun nước này là hoàn toàn tự cung tự cấp, đầy rẫy những hoa văn đẹp mắt.
Cách đài phun nước không xa có một bảng hiệu màu xanh lam trên dòng suối, trước kia đây đã từng là nơi giới thiệu những bộ trang phục xuất sắc nhất thời bấy giờ.
Nó được lấy cảm hứng từ nước suối, bảng hiệu trên nước này rộng khoảng ba mươi mét và cao bảy mét.
Vào lúc này nó đã kết thúc, rõ ràng Nhật Nguyệt Thành Không ngày nay đã có nhiều thay đổi đặc biệt khác nhưng mọi người ở đây đã quen với việc này từ lâu.
Ngọn gió từ Lạc Nhật Thành thổi đến, phảng phất một chút hơi nước, vô tình rơi xuống một hành lang dài bên cạnh con suối, để lại một cảm giác lạnh lẽo trên mặt Nhậm Thiên Long.
Sau hai ly rượu, mặt anh đã đỏ bừng.
Đây là lần thứ hai anh uống rượu kể từ khi xuống núi tới này, lần đầu tiên là cùng Kỷ Tuyết uống rượu ở quán bar đó.
Điều này không phải là do Nhậm Thiên Long không biết uống rượu, ngược lại, tửu lượng của anh khiến sư phụ vô cùng kinh ngạc.
Lần trước uống rượu với Kỷ Tuyết, anh lộ ra vẻ uể oải, thì ra không phải say rượu mà là say người, có lẽ bây giờ Nhậm Thiên Long cũng đang giả vờ.
Còn chưa đi đến cuối hành lang, Nhậm Thiên Long đã rẽ vào trong đình viện, dừng lại trước cột đá ở trong góc, anh dừng lại một chút, khóe miệng hơi mỉm cười, sau đó lại bước vào đình viện vừa nãy lần nữa.
Lúc này đang là ban đêm, trong đình viện vô cùng vắng vẻ, có lẽ bởi vì quanh năm luôn bị nước tràn vào nên cây cỏ trong đình viện này rất tươi tốt, tạo cảm giác thoải mái cho những ai bước vào đây.
Vừa bước lên thềm đá tiếp theo, đột nhiên Nhậm Thiên Long dừng lại, đưa bàn tay to hướng về phía sau cột đá trong góc.
Một bóng người màu đỏ chợt hiện ra từ khoảng trống phía sau, cô ta xoay người lại, đưa tay chặn cú đấm mạnh mẽ Nhậm Thiên Long vừa đánh ra.
Nhẹ nhàng mà quyến rũ, ngay cả những động tác né tránh cũng đẹp như vậy.
Khi cô ta vừa mới tránh được một đòn bất ngờ của Nhậm Thiên Long thì bỗng nhiên trên eo cảm nhận được một cú đánh mãnh liệt lao đến, cô ta cũng nhanh chóng xoay người, kịp thời tránh được nắm đấm đó. Cánh tay trắng nõn hơi cong, đôi chân nhỏ nhắn tiến lên phía trước, ngả người ra đằng sau, hai chân bất ngờ đá lên đầu của Nhậm Thiên Long.
Cô ta giống như một con quỷ màu đỏ, ra tay rất nhanh, không thể nhìn ra dấu vết.
Người phụ nữ đó cúi người đưa chân về phía trước mặt Nhậm Thiên Long, đột nhiên bóng người biến mất, một chân co về phía sau, đá vào gáy của Nhậm Thiên Long. Hai chân lại bất ngờ đánh đến từ hai phía, chiêu thức này vô cùng gian xảo.
Nhậm Thiên Long cũng rất nhanh nhẹ, cảm nhận thấy đối phương thay đổi chiến thuật, hai tay lập tức cong lại đưa ra hai bên, giơ ra phía trước đầu khoảng hai mươi phân, cứng rắn chống đỡ. Sự phản ứng nhạy bén và khéo léo đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
Người phụ nữ bị Nhậm Thiên Long đánh xuống phía dưới rồi bị ném xuống bãi cỏ một cách không hề thương xót. Khi sắp ngã xuống đất, cô ta đưa hai tay ra chống xuống, trong nháy mắt đã đứng lên.
Chờ đến khi cô ta đứng yên, Nhậm Thiên Long nhìn kỹ người phụ nữ này lại một lần nữa, xác định đây chính là người phụ nữ xin rượu vừa gặp ở quán bar trước đó.
"Tại sao cô lại đi theo tôi?" Nhậm Thiên Long nhíu mày, hình như có chút không vui, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ rằng anh rất chán ghét người trước mặt.
Chỉ với ba điều này, Nhậm Thiên Long đã thăm dò một chút về cô ta.
Sau khi đánh vài chiêu với cô ta, Nhậm Thiên Long cảm nhận được chiêu thức của người phụ nữ này vô cùng linh hoạt và nhạy bén nhưng sức lực lại rất yếu ớt, không giống như đang che giấu thực lực.
Trong lúc không để ý, anh đã so sánh người phụ nữ trước mặt này với Thập Nguyệt, người đã quyết đấu với anh bên sông.
Trong hai người nếu nói đến nhạy bén thì Thập Nguyệt kém hơn cô ta rất nhiều nhưng nếu xét về sức lực thì cô ta lại không bằng nổi một phần mười Thập Nguyệt.
"Em đến để cảm ơn anh." Người phụ nữ xinh đẹp này lấy ngón tay quấn quanh lọn tóc, nghịch ngợm đủ kiểu, không hề cảm thấy xấu hổ vì vừa nãy thua cuộc bị Nhậm Thiên Long ném xuống đất.
"Muốn cảm ơn tôi?" Tất nhiên là Nhậm Thiên Long không tin.
"Cảm ơn anh đã mời em uống rượu."
Người phụ nữ quyến rũ này nói những ngôn từ đầy khiêu khích, vẻ ngoài rất giống với những cô gái ở trong Khôn Ninh Cung.
Xinh đẹp, quyến rũ, không biết xấu hổ.
Nghe vậy, Nhậm Thiên Long cũng không muốn dây dưa với cô ta, anh quay người rời đi ngay lập tức đồng thời một giọng nói lạnh như băng phát ra: "Đừng đi theo tôi nữa!"
Anh vừa bước đi thì người phụ nữ xinh đẹp kia khẽ di chuyển, đột nhiên cô ta vươn cánh tay định nắm lấy vai Nhậm Thiên Long.
Cánh tay như ngọc vừa đưa ra phía trước đã bị Nhậm Thiên Long ngăn lại ngay giữa không trung, không chút thương tiếc vung nắm đấm đánh vào khuôn mặt mê người kia, vẻ mặt cô ta trở nên cứng đờ, vốn dĩ muốn dùng tay đỡ lấy nhưng đáng tiếc Nhậm Thiên Long nhanh hơn cô ta, điều này hoàn toàn vượt qua dự kiến của cô ta, nắm đấm mạnh mẽ đột ngột dừng lại trước chóp mũi của cô ta, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thì mũi của cô ta sẽ gãy nát ngay lập tức.
Khuôn mặt Nhậm Thiên Long lộ ra vẻ tàn nhẫn, lùi về phía sau một bước, bất ngờ thu lại nắm đấm trước đó.
Dường như người phụ nữ xinh đẹp đó không phục, bàn tay lại đưa ra như muốn đánh về phía Nhậm Thiên Long, đột nhiên anh dừng lại, quay người lại như có mắt đằng sau gáy, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Giống như một chiêu trước đó, ngay lập tức đã đánh trúng nhược điểm của cô ta, dường như đã đâm thủng linh hồn cô ta.
Anh phản ứng quá nhanh! Một lần nữa, Nhậm Thiên Long lại làm cho người phụ nữ cảm thấy khiếp sợ, đứng yên tại chỗ!
Cô ta có vẻ rất tức giận, khi Nhậm Thiên Long nhấc chân đi về phía trước, cô ta lại duỗi chân đá mạnh về phía xương cổ của anh.
Lúc này, Nhậm Thiên Long đã mất hết kiên nhẫn, lập tức nhíu mày, hơi nghiêng người một chút, khéo léo tránh được cú đá trước của cô ta, sau đó dùng lực túm lấy cô ta, ném mạnh xuống hồ nước.
"A…!" Người phụ nữ hoảng sợ hét chói tai, giãy dụa trong nước một chút, sau đó dường như cô ta phát hiện nước trong hồ không đến hai mét, cô ta hoàn toàn có thể tự đứng dậy được.
Trong lòng vô cùng tức giận, cô ta đứng dậy nhìn về phía đình viện bên trên thì phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của Nhậm Thiên Long nữa.
Nước trong hồ lạnh lẽo, không ngừng chảy xuống dọc theo cơ thể của cô ta, để lộ thân hình nóng bỏng.
"Nhậm Thiên Long, đồ khốn kiếp!"
Người phụ nữ xinh đẹp tức giận mắng một câu, đôi bàn tay trắng như tuyết mạnh mẽ đánh xuống mặt nước, tạo ra một hồi gợn sóng.