Phía chân trời tối đen, giống như một bức tranh xấu xí công phu của một nghệ thuật gia nào đó vậy, ám đầy sự nặng nề.
Lúc này, một đám đàn ông lộn xộn đi đến, chúng đang bao vây một đôi nam nữ, cứ như sợ hai người biến mất trong làn không khí vậy.
Ánh mắt người thiếu niên trung hậu, sắc mặt anh vẫn hiền lành, diện mạo bình thường. Anh nhìn bốn phía xung quanh thì thấy có khoảng mười mấy người đàn ông, phần lớn bọn họ rất to cao.
Thiếu niên nhìn kẻ cầm đầu, bắt gặp một người có tướng mạo xấu xí, khuôn mặt ngăm đen lộ ra vài vết sẹo của dao đã lâu năm. Thân hình ông ta vừa béo vừa lùn, cực kỳ không cân xứng với bộ Âu phục, có chút chẳng ra gì cả.
Bộ quần áo này mà đưa cho ông ta mặc thì thật là lãng phí, không khác gì một con heo biết đứng vậy.
Mọi người hung dữ lao lên, Kỷ Tuyết vô thức đến gần Nhậm Thiên Long thêm vài bước.
Nhìn thoáng qua Kỷ Tuyết, Nhậm Thiên Long phát hiện ra, trông biểu hiện của cô cũng không có chút sợ hãi nào.
Mà lúc này, cô vẫy tay về phía âm u, một bóng người trong màn đêm lặng lẽ rút lui.
“Đánh người xong, cứ thế mà đi luôn à?”
Người đàn ông ục ịch nhìn về phía Nhậm Thiên Long rồi nói một cách không nhanh cũng không chậm.
Tựa như ông ta đang nói mấy chuyện vặt vãnh vậy.
“Quỳ gối một bên chờ xử lý đi, đả thương người của bọn tao, vốn là muốn mạng chó của mày, nhưng nể mặt cháu trai mày nên tao chỉ chặt đứt cánh tay mày là được rồi.”
Giọng điệu ngang ngược này, những câu mắng chửi không ngừng này là từ người bên cạnh người đàn ông ục ịch, nó đang phát ra từ miệng một người đàn ông trung niên.
"Hả?”
Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, Kỷ Tuyết yếu đuối đứng sau Nhậm Thiên Long đột nhiên hiện lên một khí chất nổi bật và xinh đẹp của một người con gái, vẻ mặt cô hơi kinh ngạc. Ngay sau đó, cô mang theo một sự hoảng hốt, đưa ánh mắt áy náy nhìn về phía Nhậm Thiên Long.
Diễn được biểu cảm này, chính bản thân Kỷ Tuyết còn tin.
Không làm diễn viên thì thật đáng tiếc!
“Đừng sợ.”
Ngay cả như vậy, Nhậm Thiên Long vẫn dịu dàng an ủi.
“Như thế nào? Muốn tìm cái chết hả?"
Con chó săn trung niên sau người đàn ông ục ịch thấy Nhậm Thiên Long nghe mình khiển trách thế không hề dậy sóng nên ông ta lập tức nổi giận.
Khuôn mặt thô kệch của ông ta đỏ lên, tuy nhiên Nhậm Thiên Long vẫn còn chần chờ, ông ta không thể tiến lên dứt cái mạng của Nhậm Thiên Long.
Bầu không khí nặng nề, một màu đen tan hoang rách nát chen đầy khắp không gian, vô cùng tăm tối.
Ánh sáng mấy cột đèn đường làm loài người nổi bật dưới vòm trời, hiện lên một vẻ u ám dữ tợn hơn.
Phía sau Nhậm Thiên Long không kêu một tiếng nào, không khí đang điên cuồng gào thét cùng hương vị nồng nặc, không gian có vẻ dị thường và nghiêm trọng.
“Con mẹ nó!”
Người đàn ông trung niên thấy Nhậm Thiên Long trước mặt không còn sót lại chút uy tín nào, vẻ mặt ông ta có chút không nhịn được nữa.
Cơ thể ông ta vừa làm động tác nhấc chân lên, sau đó ba người theo sát.
Cơn tức giận của mọi người tăng vọt!
Người đàn ông cầm đầu ục ịch thấy vậy cũng không cản, ngược lại anh ta còn tiếp tục dùng một ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm về hướng Nhậm Thiên Long bên này, sau đó anh ta vô quét tầm mắt qua diện mạo mỹ miều của Kỷ Tuyết ở phía sau.
Thấy có người đi lên, Kỷ Tuyết ngoan ngoãn giữ chặt góc áo của Nhậm Thiên Long.
Bốn người một hàng và người đàn ông trung niên hung hăng lao lên. Gió mạnh nổi lên, ánh mắt anh lập tức đảo đến chỗ cách đó ba mét.
Tức tốc gọi gió, một cú đấm bạo liệt, nam tử không riêng trong miệng nói ẩu nói tả, kiêu ngạo ương ngạnh. Công phu trên tay ông ta cũng không hàm hồ, ở rời chức thiên long ba bước có hơn, hổ quyền nóng nảy tạp tới, dũng mãnh và bá đạo.
Những đường gân thô bạo của ông ta dữ tợn kèm theo cuồng vọng, như muốn xuyên thấu ngực Nhậm Thiên Long chỉ với một cú đấm.
Không thể phủ nhận, người này khá mạnh mẽ và thô bạo, nếu một hai thanh niên bình thường xông lên thì chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà, điểm khác biệt đó là giờ phút này người đối mặt với ông ta không phải là ai khác mà chính là Nhậm Thiên Long. Nhậm Thiên Long cũng không phải một thanh niên bình thường, từ nhỏ đã được sư phụ nhận nuôi, anh được truyền thụ một thân thể chi thuật, đừng nói là người thường có thể khiến anh trọng thương, ngay cả tiếp cận người anh cũng không phải chuyện dễ.
Lúc này nhìn Nhậm Thiên Long gầy yếu như thế nhưng khi đối mặt trực diện với sự công kích tàn bạo của người đàn ông trung niên, anh lại không hoảng loạn. Điều này khiến tên lùn mập có chút ngoài ý muốn.
"Ầm!”
Một tiếng giòn vang lên giữa bầu trời đêm, bất chợt như dạ yến sa hà, tảng sáng hót vang, thanh thúy tỉnh nhĩ.
Mọi người ở đây, bao gồm cả Kỷ Tuyết sau lưng Nhậm Thiên Long cũng kinh ngạc!
Người đàn ông trung niên xông pha đi đầu đang đứng giữa sân kia, khi chỉ còn cách Nhậm Thiên Long một tấc, đột nhiên mắt ông ta lộ ra vẻ thê thảm, ôm đầu mãnh liệt. Tính thêm cả ba người cùng xông lên đồng loạt đâm vào nhau ngã quỵ xuống, đồng thời trong miệng bọn chúng phát ra tiếng tru tréo như cắt tiết heo.
Trong nháy mắt, không người nào có thể thấy rõ Nhậm Thiên Long đã từng ra tay, người đẹp đầy khí chất Kỷ Tuyết phía sau cũng trợn mắt há to miệng, cảm giác rất hoảng hốt về điều này.
“Sao lại thế này?”
“Sao tên nhóc này lại làm được?”
Người đàn ông ục ịch vẫn giữ ánh mắt coi rẻ đó, giờ phút này khi nhìn lại Nhậm Thiên Long, ánh mắt anh ta loáng thoáng hiện lên một vài sự khác thường.
“Mau lên! Đánh tên nhóc này đến tàn phế cho tao!”
Mọi người ở đây đều hết sức nghi ngờ, miệng năm thanh niên kia kêu gào.
“Từ từ đã!”
Thanh niên vừa dứt lời, người đàn ông cầm đầu ục ịch lập tức hạ giọng khẽ quát.
Giờ phút này, ngoại trừ một loạt các tiếng kêu thảm thiết bên ngoài thì đó là bầu không khí chết chóc đầy nặng nề. Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, bọn họ đang đợi người đàn ông đó nói chuyện.
"Người anh em, vừa rồi là mắt tôi vụng về, nếu có đụng chạm chỗ của anh thì mong anh bỏ qua, bọn tôi muốn người phụ nữ này, nếu anh có việc thì có thể mời anh trước.”
Người đàn ông ục ịch nói xong, ra hiệu ý bảo "mời".