Dường như vệ sĩ và người theo sau nhà họ Diệp nhận được ám chỉ gì đó nên không ngăn cản hành động xằng bậy của nhà họ Kỷ.
Mà tất cả mọi người ở Dương Thành và người trong liên minh Huyết Dạ cũng đều khiếp sợ trước thủ đoạn của Kỷ Chính Lãng.
Một tờ báo đã đưa tin: Tối hôm đó, một tay Kỷ Chính Lãng đã tới nơi nghỉ ngơi duy nhất của liên minh Huyết Dạ và tiêu diệt gần như toàn bộ người trong đó, khiến cho liên minh Huyết Dạ tổn thất nghiêm trọng. Chỉ có lẻ tẻ vài người may mắn trốn thoát được.
Vì vậy, chỉ trong một buổi tối mà Kỷ Chính Lãng của nhà họ Kỷ đã chính thức trở thành người đứng đầu Dương Thành một cách danh chính ngôn thuận. Nhưng con gái ông ta lại bị người ta mưu hại khiến cho hôn mê không tỉnh lại nữa. Mà chủ mưu phía sau vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Mưa nhỏ và sương mù như tăng thêm vẻ thê lương của cả vùng đất đang chìm trong bóng tối, lại bị ánh nắng buổi sớm mai chiếu tới, bỗng chốc vùng đất bừng sáng lên.
Trên đống cỏ khô nổi lên một tầng sương mù trong suốt, khiến đất vàng dưới chân càng vàng thêm. Có lẽ nó đã bao trùm cả vùng đất bao la rộng lớn mà cảm thấy mình thật vĩ đại, thật tài năng mà vui sướng hít thở không khí, mạnh mẽ kiên cường lớn lên trên vùng đất này.
Nhưng thật không may, nó đột nhiên bị một bàn chân to độc ác giẫm đạp, nó lại quá nhỏ bé không có sức lực phản kháng. Nó bướng bỉnh nhìn kẻ đầu têu gây tội, liền phát hiện đó là con người mà lại giống như heo.
Đúng vậy, kẻ đó thật giống heo, gương mặt đầy thịt mà thân hình lại mập mạp thấp bé.
Diệp Thành Khôn không ít lần cảm thấy thương tiếc và không cam lòng đối với bộ quần áo đắt tiền trên người ông ta.
Trong góc rừng ẩm ướt cây cối đan xen, một giọng nói cứng rắn truyền ra: “Tao đã nói rồi, Diệp Thành Khôn không nên khinh thường thực lực của Kỷ Chính Lãng. Nhà họ Kỷ đã tồn tại như thế nào mà một tên vắt mũi chưa sạch có thể động vào chứ!”
Nếu Diệp Thành Khôn ở chỗ này và nhìn thấy người vừa nói chuyện, nhất định anh ta sẽ nổi điên rồi chặt người ta thành tám khúc. Bởi vì người nói lời này lại không phải ai khác mà là người vẫn luôn làm theo sai bảo của anh ta, chỉ đâu đánh đó. Không sai, chính là Tống Bưu.
Một người thanh niên phong thái nho nhã đứng phía sau Tống Bưu, nhưng khi anh ta mở miệng lại thều thào, nói chuyện không ra hơi khiến giọng nói trở nên buồn cười. Anh ta xum xoe nói: “Đại ca là người nào chứ, sao mọi việc có thể thoát khỏi dự đoán của đại ca. Đại Khoát Nha em đời này chỉ có một đại ca là anh thôi!”
Trông Tống Bưu khá mệt mỏi: “Mày nghe theo tao là đúng rồi, nhưng mà mày bơi cũng không tệ. Đã học lâu chưa?”
Tối hôm trước, ông ta dùng tay bó thạch cao đánh người trong nước rồi mới thoát được. Ngày hôm nay, ông ta lại đánh nhau thêm trận nữa, điều đó khiến tay ông ta không còn sức lực nữa. Vì vậy, Đại Khoát Nha thường tiến lên đỡ tay giúp ông ta.
Có thể nói, Đại Khoát Nha chăm sóc Tống Bưu rất tốt.
Đại Khoát Nha xấu hổ nói: “Cái này là em tự chịu. Mấy năm trước, lúc em còn ở Ký Châu, em định nhìn lén mấy cô gái, muốn biết quần lót bọn họ màu gì. Cho nên em tới bể bơi, không biết thế nào mà em lại bơi được hơn ba mét. Sau đó, em cũng không biết động tác tiếp theo là gì thì một cứu hộ trên cầu nhảy dùng một cái lưới to kéo em lên, giống như vớt cá vậy. Trời ạ, cái quần của em cũng bị rớt xuống. Đến bây giờ, em vẫn còn thù tên mập mạp kia vì chuyện này.”
Câu chuyện của Đại Khoát Nha khiến cho Tống Bưu cười vui vẻ.
Đại Khoát Nha thấy Tống Bưu toét miệng cười, anh ta càng nói càng hưng phấn: “Từ lần đó, em bắt đầu học bơi rồi dùng rất nhiều tư thế trâu bò mà nhìn nội y của phụ nữ nha. Đại ca, em nói với anh, cái này phải gọi là vừa thương tâm vừa thoải mái!”
Anh ta nói tới đây thì đột nhiên Tống Bưu ngừng cười, cả người bỗng nhiên cứng lại. Đại Khoát Nha cho rằng có chuyện xảy ra ở phía trước, vội vàng nhìn chằm chằm thăm dò tình huống nhưng lại bị đá một cú vào chân.
Đại Khoát Nha không hiểu sao anh ta bị đánh mà hỏi: “Đại ca, chuyện gì thế?”
Bởi vì trên người Tống Bưu còn bị thương, không tiện cử động nên khi ông ta giơ chân đá Đại Khoát Nha một cú, chính ông ta cũng phải mở miệng kêu đau.
Đại Khoát Nha ánh mắt sắc bén được biểu hiện ra, anh ta lập tức “không tính toán khúc mắc lúc trước” mà vội vàng nâng Tống Bưu dậy, chỉ sợ ông ta xảy ra chuyện.
Tống Bưu chỉ vào phía dưới thân rồi mắng anh ta: “Chết tiệt, sao mày nói lắm thế? Cái này của tao còn chưa khỏi nhanh như vậy, mày không biết hả? Tao bị thương nặng thêm cũng do mày mà ra đấy.”
Khi Đại Khoát Nha nhắc tới đề tài nhạy cảm về phụ nữ, ông ta cảm giác phía dưới đau đớn vì trướng lên, rõ ràng bộ phận nhạy cảm đó vẫn còn sưng và chưa hết đau.
“Oái, em xin lỗi đại ca. Em sai rồi!”
Đại Khoát Nha hoàn toàn hiểu sự đau đớn của Tống Bưu, bởi vì khi anh ta vừa tròn mười tám tuổi đã phá xác rồi. Lúc đó, anh ta luôn đối mặt với mọi hình ảnh quyến rũ của “cô Bao” được trưng bày ở trong phòng, cho nên anh ta vô cùng hiểu rõ cảm giác này.
Tống Bưu bực bội hỏi: “Đại Khoát Nha, nơi này cách Ký Châu quê mày còn bao xa. Chúng ta đã đi được bốn tiếng rồi, không phải tao sẽ ở trong rừng già núi sâu này hả!”
“Không đâu, đại ca yên tâm đi.”
Khi Tống Bưu đi trốn men theo nước trong kênh đào thì ông ta biết, một khi chuyện bại lộ sẽ khiến nhà họ Diệp phải gánh chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Kỷ. Vì thế, ông ta nhanh trí mà sai khiến Đại Khoát Nha đi Dương Thành nghe ngóng. Đúng như dự đoán, nhà họ Kỷ đã mạnh mẽ áp chế nhà họ Diệp khiến cho Trầm Tàng và Diệp Thành Không của nhà họ Diệp đều dốc toàn lực lùng bắt Tống Bưu. Cho nên ông ta mới nảy sinh suy nghĩ chạy trốn.
Khi Đại Khoát Nha đưa ra ý kiến về quê anh ta ở Ký Châu thì Tống Bưu đang không có chỗ nào thích hợp để trốn, ông ta chỉ có thể nương theo ý này rời đi.
Hai người vì tránh tai mắt của nhà họ Diệp nên chỉ có thể đi đường núi vào ban ngày. Theo lời Đại Khoát Nha thì là “đi đường tắt”.
Tống Bưu tận tâm tận lực với nhà họ Diệp nhiều năm, không ngờ số phận ông ta lại thê thảm như vậy. Nhưng Tống Bưu biết, nếu ông ta không trốn mà quay về nhà họ Diệp thì chỉ có đường chết. Có khi nhà họ Diệp đã sớm đào một cái hố to ở sân cho ông ta, chứ nào phải trồng một cây đào!
Đúng là mỗi người đều có số mệnh khác nhau, con gái nhà họ Kỷ không may gặp phải nguy hiểm mà lại khiến rất nhiều người bị liên lụy theo, thậm chí còn có người phải bỏ mạng.
Lúc đó, còn ai quan tâm tới cái chết của ông ta? Có lẽ, chỉ có Đại Khoát Nha thật thà chất phác bên cạnh ông ta, sẽ tới tảo mộ cho ông ta vào năm sau. Chỉ mong là, Đại Khoát Nha sẽ đốt cho ông ta ít vàng mã, rải một chén rượu mạnh. Tống Bưu đã chết rồi thì ngoài mấy cái này ra còn cái gì khác đây?
Năm nay, Tống Bưu cũng đã gần bốn mươi tuổi. Trong lòng ông ta bỗng nảy sinh một chút lạnh lẽo và cô đơn.
Đại Khoát Nha thật thà chất phác nhìn thấy mắt Tống Bưu tối sầm lại, tưởng rằng ông ta đang oán trách đường núi gập ghềnh khó đi liền vội vàng nói: “Đại ca, anh cứ yên tâm. Quê em non xanh nước biếc, lại từng là nơi sinh ra của một nhà thơ nữa.”
Đại Khoát Nha đỡ Tống Bưu đi lên phía trước, khi hai người vượt qua một khóm bụi cây thì anh ta nhếch miệng cười, chỗ trống ở hai răng cửa được phô ra rất rõ ràng.
Tống Bưu không biết viết một chữ to như thế nào, sao ông ta có thể biết nhà thơ là cái gì? Ông ta nghi ngờ hỏi: “Nhà thơ à? Chắc làm thơ tình!”
“Không phải đâu, nhà thơ này rất nổi tiếng. Em vẫn còn nhớ rõ bài thơ đấy!”
Tống Bưu cho rằng, thường ngày Đại Khoát Nha đều toét miệng cười cười nói nói mà lại cảm thấy hứng thú với một nhà thơ thì đúng là rất hiếm lạ, ông ta liền nói: “Vậy sao, thật là hiếm có. Nào, Đại Khoát Nha mày mau đọc một đoạn cho tao nghe!”
Ông ta nói xong thì cười một tiếng. Chẳng qua, vì ông ta sợ làm rách miệng vết thương nên không dám cười quá lớn.
Đại Khoát Nha nghiêm túc đọc thơ: “Quê hương thật nhỏ, nhỏ cũng chỉ hai chữ thịnh hạ.”
Trong giọng nói Đại Khoát Nha có chút thú vị và đầy tình cảm. Chỉ là, sau một lúc yên tĩnh lại truyền đến tiếng nói kỳ quặc của Tống Bưu, ông ta cho rằng bài thơ vẫn còn phần sau liền hỏi: “Rồi sao nữa? Sao không tiếp tục?”
Đại Khoát Nha thành thật nói: “Hết rồi, chỉ có vậy thôi.”
Tống Bưu khịt mũi coi thường nhà thơ trong miệng Đại Khoát Nha, ông ta lập tức lạnh nhạt nói một tiếng: “Cái gì vậy? Thế mà cũng trở thành nhà thơ nổi tiếng. Mỗi thế thì tao cũng làm được!”
Đại Khoát Nha vẻ mặt khâm phục nhìn Tống bưu, dáng vẻ anh ta cứ như người trước mắt chính là một nhà thơ lớn vô cùng nổi tiếng trong tương lai. Anh ta vui mừng nói: “Đại ca, anh nhất định làm được. Anh làm một bài đi.”
Tống Bưu hắng giọng nói: “Trứng chim thật lớn, lớn cũng chỉ hai chữ thịnh hạ.”
Ông ta vừa dứt lời thì hai người đồng thời cười to. Tiếng cười xuyên qua bụi cây, đi tới vùng đất trũng rồi lan theo chiều gió mà kéo dài tận vùng nước sâu trong rừng rậm.
Ánh chiều tà nhẹ nhàng chìa bàn tay và đôi chân, mang ấm áp ít ỏi xen lẫn vào trong đám cây cối. So với mấy ngày trước, hôm nay nó lại có chút lười biếng và một chút chậm chạp.
Ánh sáng vàng nhạt chuyển từ cành lá xuống phía dưới thân cây, một lần nữa lướt qua cây cối rậm rạp trong rừng. Dường như cây cối trong rừng rất lưu luyến, không muốn nó dừng lại quá lâu mà chỉ muốn trộm ánh sáng mang đi.
Hai người Tống Bưu đi về phía trước một đoạn thì đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt thu hút.
Một thiếu niên quần áo tả tơi đang hôn mê nằm cạnh mép nước, bởi vì hai người cách khá xa mà đối phương lại đưa lưng về phía họ nên hai người không thấy rõ hình dáng người thiếu niên.
Đại Khoát Nha ngạc nhiên hỏi: “Đại ca, đó, đó có phải là người kia không?”
Tống Bưu nghe anh ta nói mà khiếp sợ, hai người nhìn nhau rồi chợt nhìn tới nơi thiếu niên đang nằm. Tống Bưu nói: “Đúng là bất ngờ, đôi khi có một số việc đều là ý trời!”
Đại Khoát Nha không hiểu câu nói của Tống Bưu, chỉ là anh ta cũng không hỏi lại mà cứ thành thật nhìn Tống Bưu.
Anh ta cảm thấy đại ca làm gì cũng đúng và nói cái gì cũng đầy lý lẽ.