Kính Châu cũng tiếp giáp với Dương Thành giống như Thượng Kinh, nhưng một vùng thì ở phía bắc, một vùng ở phía nam.
Ký Châu là vùng đất có người ít vật hiếm và có ngành thủy sản phong phú. Hằng năm, Trung u có một số nơi vận chuyển các sản phẩm biển quý báu từ đất Kính Châu như: cá tráp, cá chình, cá chép, cá hồi, tôm he, hàu, rong biển và ngọc trai, sò điệp, bào ngư… Sản lượng ngọc trai dưới biển ở Thiên Triều đứng hàng đầu thế giới, trong đó đất Kính Châu đã có đóng góp rất lớn.
Trên ngọn núi lớn cách mười bảy dặm về phía đông, có một căn nhà được xây bằng cỏ tranh, lúc này nghi ngút khói bếp.
Ánh mặt trời chói chang, giống như phong cách cổ xưa với kiểu nhà nông và sân vườn nhỏ.
Căn nhà tranh ở ngay phía trước, có một con sông dọc theo con đường, đường sông không rộng nhưng nước sông lại chảy xiết.
“Ái chà, vẫn là sông nước của quê hương gần gũi hơn.”
Một người thanh niên cầm trong tay cái xiên thép rồi quăng mạnh, một con cá lóc to được kéo lên.
Người thanh niên có tướng mạo đẹp trai, chỉ là thiếu hai cái răng cửa, rất là dễ nhận thấy. Anh ta vui mừng hớn hở tách con cá lóc ra khỏi cái xiên thép rồi bỏ vào trong giỏ đã có bảy tám con cá nhỏ của mình.
“Câu thêm mấy con nữa đi.” Dứt lời, anh ta lại đâm cái xiên thép xuống dưới sông.
Phía bên này người thanh niên đang đánh cá, còn ở trong căn nhà tranh Tống Bưu có thể nói là đang kêu ca cả buổi với anh ta.
Vùng đất này đúng là nơi "dựa núi kề sông.”
Căn nhà tranh không lớn lắm, chỉ khoảng bốn mươi mét vuông, trong đó một chiếc bàn lớn màu đen đã chiếm hết chỗ trống của căn nhà.
Trên chiếc bàn đen chất đống thỏ rừng bị săn bắn, còn có một số cây thuốc trị vết thương và cầm máu.
Ngoài ra, còn có hai con dao nhọn vô cùng sắc bén, trên mặt con dao nhọn có in hoa văn rất kỳ quặc giống như bản đồ con tim có các nhóm mạch máu, lại giống như bản đồ kho báu ác liệt khó hiểu.
Trong căn nhà tranh chỉ có một cái giường, Nhậm Thiên Long đang ngủ say trên giường.
Một góc ở đuôi giường loang lổ màu đen chắc là vì nhà bị thấm dột.
Nào là chậu rồi lọ bình lăn lóc trên sàn đầy bùn đất, có những lọ sành đã mấy năm không rửa bị chất đống vứt vào trong xó. Có một cái cọc gỗ màu đen dựng đứng ở góc nhà. Chắc là có tác dụng để chống đỡ trọng lực. Có một vài lọ sành bị buộc trên cột nhà.
“Cái tên Khoát Nha này, ở cái nơi khỉ ho cò gáy gì không biết, còn không bằng cái nhà vệ sinh của bố mày, cái gì mà một nơi đẹp có núi có sông, chẳng phải chỉ là một căn nhà tranh thôi sao?”
Tống Bưu ngồi phía trước cái giường gỗ, hình như là do mập quá nên cái giường gỗ không thể chịu đựng được sức nặng, cuối cùng ông ta quyết định đứng lên. Dù là như vậy, tay của ông ta cũng không chịu để yên. Ông ta lấy chén xới thuốc sền sệt lên rồi dán lên vết thương nhìn mà phát sợ của Nhậm Thiên Long.
Đồng thời trong lúc chữa trị vết thương, ông ta cũng than thở, đối phương bị thương nặng như vậy cũng sống tiếp được, thật đúng là kỳ tích.
Nhìn giống một người đàn ông lỗ mãng nhưng làm được việc này cũng xem như rất chu đáo. Tống Bưu bôi thuốc lên vết thương qua một lần rồi dùng mảnh vải thô quấn lại.
Băng bó vết thương là một kỹ năng sống. Nếu không dồn hết tâm trí vào ở đâu bị thương thì băng bó ở đó hoặc sức lực không đủ cũng có thể dẫn đến các hậu quả như hiệu quả không tốt hoặc vết thương bị viêm.
Rõ ràng có thể thấy cái tên mập, đen và thấp kia là một tay lão luyện.
Cũng đúng, bao nhiêu năm nay những vết thương lớn nhỏ đâu chỉ có trăm lần. Bán mạng cho Diệp Thành Khôn không bị chê cười là tốt rồi, còn trông chờ anh ta sắp xếp một cô y tá đẹp tuyệt trần chăm sóc mình hay sao?
Chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết.
Tống Bưu bị đứt gân tay phải bó bột, làm được những chuyện này rất tốn sức. Ông ta chỉ có thể dùng ngón cái và ngón trỏ đang hồi phục của mình để hoàn thành những chuyện thường ngày, những động tác đó nhìn tưởng đơn giản.
Làm xong những chuyện này, Tống Bưu đặt cái chén trong tay của mình xuống, chạy ra khỏi căn nhà tranh.
“A! Đây là cái gì? Đại ca, sao anh lại lấy phân bôi lên mặt tôi.”
Đang vui vẻ tập trung bắt cá thì bỗng nhiên có thứ vừa dính vừa hôi còn nóng hổi quét đầy miệng anh ta, Đại Khoát Nha điên tiết liên tiếp nôn mửa.
Đại Khoát Nha như con cua bị điện giật bò đến mặt nước, anh ta dùng nước rửa sạch thứ bùn vừa dơ vừa hôi ở trên mặt mình.
Tốc độ rất nhanh, rửa cũng rất mạnh.
Phản ứng của Đại Khoát Nha khiến Tống Bưu thấy sững sờ. Vẻ mặt anh ta trở nên nặng nề, Đại Khoát Nha đang bò lết rửa mặt rất hăng say thì chân dùng sức đá một cái “Ùm” một tiếng, anh ta bị đạp xuống hồ.
Tư thế giống như con chó đang ăn phân.
"Cục phân! Mẹ cái thằng này, còn không mau lên đây rửa tay giúp bố mày.”
Tống Bưu ngồi xổm xuống rồi bật nhảy xuống dưới sông chân chổng vó lên trời, Đại Khoát Nha toàn thân ướt đẫm hét lên.
Lúc này mặt trời lên cao, Đại Khoát Nha nhảy xuống nước cũng không thấy rét cóng. Anh ta vui vẻ đi lên bờ ngay, dùng nước rửa hai tay dính đầy thuốc của Tống Bưu.
“Đại ca, là thuốc đó, anh không nói sớm.”
...
Trong căn nhà tranh, Nhậm Thiên Long đang nằm trên giường, chăn đệm vừa xấu vừa dơ bẩn không chịu nỗi.
“Tuyết Nhi!”
Nhậm Thiên Long đang ngủ say trên giường chợt giật mình tỉnh dậy, đầu chảy đầy mồ hôi, rõ ràng là bước ra từ cơn ác mộng.
“Anh tỉnh dậy rồi.”
Tống Bưu và Đại Khoát Nha nói rồi chạy nhanh vào trong nhà đang định tiến đến cái giường, nhưng đi được nửa đoạn thì Tống Bưu dừng lại, Đại Khoát Nha ở phía sau bất cẩn va vào người của Tống Bưu, hai người suýt nữa đã ngã nhào.
“Là anh!” Nhìn thấy Tống Bưu ở trước mặt, còn có Đại Khoát Nha chưa kịp vứt đi cái xiên thép, Nhậm Thiên Long với vẻ mặt đầy tức giận chỉ muốn đứng dậy xông thẳng đến.
“Đừng, anh đừng cử động, nếu không vết thương sẽ rách ra đấy.”
Tống Bưu vừa dứt lời, Nhậm Thiên Long cơ thể co giật, đau đớn như là con trùng thép sắc nhọn bao trùm lấy toàn thân.
Nhậm Thiên Long bị hôn mê bởi vết thương quá nặng, anh được Tống Bưu hai người họ phát hiện trong rừng rồi chuyển đến đây để chữa trị.
Tống Bưu chỉ đắp thuốc lên những vết thương ở bên ngoài cho Nhậm Thiên Long, mấy chỗ xương ống chân và xương lồng ngực của anh đã bị gãy cần phải đến bệnh viện để chữa trị rồi nghỉ ngơi một thời gian sẽ được hồi phục.
Hai người họ chưa đưa Nhậm Thiên Long đưa đến bệnh viện là vì nơi đây cách xa trung tâm thành phố, một số thuốc để xử lý vết thương có được cũng là nhờ Đại Khoát Nha chạy hơn một cây số để mua về.
Khi bọn họ kéo Nhậm Thiên Long về đến đây thì nhận ra hơi thở của anh rất yếu ớt, chỉ sợ trên đường đi có chuyện rủi ro xảy ra nên hai người đã quyết định đợi Nhậm Thiên Long tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Lý do thứ hai là vì kiêng dè nhà họ Diệp, tay mắt của nhà họ Diệp ở Trung Đông rất nhiều, không cẩn thận sẽ dễ gây hỗn loạn. Nếu như vậy chẳng những tính mạng hai người họ không giữ được, Nhậm Thiên Long cũng sẽ bị giết không thương tiếc.
Trong lòng của Tống Bưu, Nhậm Thiên Long đã làm những chuyện chấn động đủ khiến ông ta khiếp sợ, ông ta rất khâm phục Nhậm Thiên Long.
Trong những người mà ông ta từng gặp chưa ai có ý chí kiên cường và hùng dũng như anh.
“Anh nằm xuống trước đi, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm, hãy nghe chúng tôi nói...”
Dường như Tống Bưu biết Nhậm Thiên Long muốn làm gì nên cản lại ngay. Nếu không phải bởi vì hiểu lầm chưa được giải quyết lại thêm có chút sợ hãi, anh ta sớm đã lao đến giữ lấy Nhậm Thiên Long.
“Cô chủ nhà họ Kỷ không sao cả.”
Đại Khoát Nha nhìn thấy Nhậm Thiên Long muốn xuống giường liền chạy đến, trước tình hình đó buộc miệng nói ra.
Anh ta hét lên, không chỉ có Nhậm Thiên Long đang nổi giận nhìn chằm chằm anh ta, ngay cả Tống Bưu cũng nhìn anh ta.
Đại Khoát Nha tuy khờ nhưng không ngu, anh ta đã đọc được ý nghĩ trong ánh mắt có hơi tức giận của Tống Bưu: “Cái đồ ngu, mày nói sai rồi.”, “Đúng là nhiều chuyện.”...
“Nói, các người đã làm gì Kỷ Tuyết?”
Hai người Tống Bưu mở miệng ngăn cản nhưng không giải quyết được hiểu lầm, ngược lại còn làm cho Nhậm Thiên Long càng thêm tức giận.
Có tin tức của Kỷ Tuyết, làm sao có thể nhẫn nại nghe hai người giải thích? Anh vươn người, hai bàn tay nhanh chóng với lấy hai con dao ở trên bàn, lao thẳng đến cổ họng của hai người họ.
Động tác bất ngờ, thân thủ nhanh nhẹn, Đại Khoát Nha hai người họ không thể nào sánh được.
Tuy Nhậm Thiên Long bị thương nặng nhưng thân hình nổi bật cùng với sự quyết đoán này dường như không hề suy giảm so với trước đây.
Đại Khoát Nha bất cẩn làm rơi cái xiên thép.
“Đừng, anh đừng có làm càn, chúng tôi không có ý muốn hại anh, có thể từ từ nghe chúng tôi giải thích được không?"
Tống Bưu đối diện với con dao nhọn, chỉ sợ Nhậm Thiên Long run tay thì bản thân khó khăn lắm mới trốn thoát được lại bỏ mạng ở đây, bỏ mạng trong căn nhà tranh ở vùng đất hoang vu hẻo lánh.
“Anh nghĩ xem, nếu hai chúng tôi thật sự muốn hại anh, vậy sao còn giúp anh chữa thương?”
Nhìn thấy Nhậm Thiên Long vẫn chưa xoa dịu được cơn tức giận, Tống Bưu lại nhắc nhở một lần nữa.
Bởi vì lo lắng cho Kỷ Tuyết, anh luôn ở trong những trận đấu căng thẳng trước khi mê muội, nét mặt tạm thời khó mà giảm bớt sự phòng vệ.
Nghe xong, khi Nhậm Thiên Long nhìn thấy vết thương khắp người đều được băng bó bằng mảnh vải thô, con dao đang ở vị trí cổ họng của hai người họ từ từ buông ra, nhưng anh vẫn cầm chặt con dao trong tay.
Giây phút nhìn thấy con dao nhọn dịch chuyển khỏi cổ họng, hai người thở phào nhẹ nhõm.
Nhậm Thiên Long suýt nữa đau quá ngất đi bởi vì quá sức, lúc này anh bỗng ngã nhào xuống sàn. Tống Bưu hai người họ nhìn thấy vậy liền chạy đến đỡ anh nằm xuống giường.
Mặt trời gay gắt chiếu nghiêng, chắc là thiếu đi sự rực rỡ và giải tỏa, thời gian ở vùng quê luôn chậm hơn thành phố lớn.
Ánh mặt trời ấm áp rất độ lượng, đồng thời cũng rất lo lắng, hình như tuyết phủ trắng xóa như gấm, hoặc là sầm uất và hiu quạnh, trong lòng không muốn biểu hiện đau lòng ra bên ngoài, nó cúi xuống trốn vào trong căn nhà tranh bên sông.
“Diệp Thành Khôn đang ở đâu?”
Nhậm Thiên Long ngồi trên giường, tay giữ chặt vị trí sườn bên phải, hình như vừa nãy quá dùng sức nên đã động đến vết thương, máu từ trong mảnh vải trắng thấm ra ngoài.
Trước mặt Nhậm Thiên Long chỉ có hai người là Tống Bưu và Đại Khoát Nha. Nếu biết Kỷ Tuyết đang ngủ say trong bệnh viện, trong lòng sẽ lo lắng như lửa đốt và sẽ hận Diệp Thành Khôn tận xương tủy, anh cũng sẽ vô cùng căm hận hai người đang đứng trước mặt.
“Anh ta biết mọi chuyện bị vạch trần nên đã bỏ trốn, người nhà họ Kỷ cũng đang tìm anh ta, chúng tôi cũng không biết anh ta đang ở đâu.”
Đại Khoát Nha bị biểu cảm trên khuôn mặt của Nhậm Thiên Long làm cho run sợ, chỉ sợ người thiếu niên có thân thủ tài giỏi đó sẽ giết hai người họ.
"Ông đi theo Diệp Thành Khôn nhiều năm như vậy, lúc nguy hiểm mà ông không biết anh ta trốn ở đâu?”
Nhậm Thiên Long không nhìn Đại Khoát Nha, hai hàng lông mày đậm cùng với đôi mắt to đang uy hiếp Tống Bưu.
“Thật sự là tôi không...”
“Tống Bưu, anh đừng ép tôi phải giết ông. Nếu ông nói tôi biết chỗ ẩn nấp của Diệp Thành Khôn. Tôi sẽ nhớ ơn ông đã cứu tôi và bỏ qua tội ông ra tay với Kỷ Tuyết hai lần, nếu không thì...”
Nhậm Thiên Long kiên quyết cắt ngang những lời lấp liếm của Tống Bưu, khi đang nói với Tống Bưu, con dao nhọn trong tay với thân dao ở phía trên như ngầm nói rằng nếu Tống Bưu nói ra chữ “Không” thì Nhậm Thiên Long sẽ giết hai người họ ngay tại chỗ.
Tuy Tống Bưu đã có ơn cứu mạng với anh, nhưng mệnh lệnh không phải anh đưa ra, Kỷ Tuyết gặp chuyện chắc chắn là có liên quan đến họ.
Hơn nữa họ ở bên cạnh Diệp Thành Khôn, chắc chắn cũng giở không ít thủ đoạn nên phải giết chết họ. Có lẽ Nhậm Thiên Long nhớ ơn ông ta đã cứu mình, ra tay nhanh một chút, không để ông ta phải chịu đau đớn.
Nếu như Tống Bưu thật sự biết sai mà quay đầu, kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, rút khỏi nhà họ Diệp. Nhậm Thiên Long cũng không phải là kẻ khát máu, mở một con đường sống thì có sao đâu?
Lúc bấy giờ, Nhậm Thiên Long gấp gáp muốn làm hai chuyện.
Thứ nhất là đến bệnh viện thăm Tuyết Kỷ.
Thứ hai là tìm Diệp Thành Khôn để báo thù.
Tất cả những chuyện này đều là do Diệp Thành Khôn gây cản trở từ bên trong. Nếu không giết anh ta, nỗi uất hận này khó mà rửa sạch được.
Anh phải lòng dạ hẹp hòi thôi.
“Như vậy đi, những ngày này tôi sẽ tìm cách liên lạc với một người cùng quê của nhà họ Diệp, xem có thể tìm ra anh ta hỏi chút manh mối nào không.”
Tống Bưu vắt óc suy nghĩ đến một người cùng quê, người này cũng làm “những việc dơ bẩn” cho nhà họ Diệp.
"Ông đừng có giở trò, nếu muốn nhờ nhà họ Diệp viện binh thì người đầu tiên phải chết chính là ông.”
Nhậm Thiên Long đã đưa ra âm mưu, đối với chuyện “cải tà quy chính” của Tống Bưu hai người họ, ít nhiều anh vẫn có chút nghi ngờ, giống như sư phụ anh từng nói, con người trên đời đa số vẫn là người tốt.
Vậy nên anh cần phải cảnh giác và đề phòng.
Đêm đến, gió từ trong hẽm núi thổi đến làm cho căn nhà tranh trở nên se lạnh.
Trên giường chỉ chứa được một người, Tống Bưu và Đại Khoát Nha quyết định nhường lại cho Nhậm Thiên Long. Không phải là họ không muốn ngủ trên cái giường đó mà là vì giường hơi ẩm ướt và dơ bẩn.
Nhậm Thiên Long mê man mấy lần, hơn nữa lại bị thương nặng, điều kiện khó khăn, hai người họ chỉ có thể nhường lại mà thôi.
Thật ra họ không biết, Nhậm Thiên Long ngủ trên giường gỗ quanh năm, cho dù đưa cho anh cái giường rộng với bộ chăn mềm và thoải mái đi chăng nữa thì anh vẫn thấy giường gỗ dễ chịu hơn.
Hai người ngồi dưới đất gần cái giường, phần thân bên dưới được lót cái chiếu cuốn lại.
Chỉ một cái chăn, hai cái giường, một cái giường dành cho Nhậm Thiên Long đang bị thương nặng, còn cái giường còn lại thì dành cho hai người họ dùng chung.
Bởi vì Đại Khoát Nha tôn trọng Tống Bưu, nửa đêm đầu chỉ đắp chăn có một góc, che phần ngực và bụng. Căn nhà tranh làm sao chịu được gió đông tràn về từ nửa đêm đến sáng, vậy nên gió lạnh vô tình đã làm hai người họ ngủ say cũng bắt đầu những hành động vô tình.
Đại Khoát Nha và Tống Bưu vốn đang nằm tựa lưng vào nhau, sau đó hai người quay ngược đầu và chân. Để ngăn cơn lạnh đang tràn về, cả hai đều quấn kín trong chăn, gần như là dùng chân chạm cằm của đối phương, dĩ nhiên là Tống Bưu phải chịu thiệt, ông ta vừa chịu thiệt là tỉnh dậy nhỏ giọng la mắng Đại Khoát Nha, dường như sự tôn trọng và yêu thương đã biến thành thứ gì đó ở trong xương tủy của ông ta nên đương nhiên vẫn phải độ lượng trở lại.
Nhưng chưa đầy một phút, Đại Khoát Nha đang ngủ say lại tiếp tục bị giành chăn.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đêm nay trôi qua không khác gì một vở kịch.