• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời lạnh và ẩm ướt.

Nhậm Thiên Long đột nhiên bừng tỉnh từ trong hoảng sợ, vừa mới định đứng dậy lại phát hiện thân thể không thể di chuyển, ngước mắt lên nhìn, thấy cả người đang bị các mảnh vỡ xe đè lên.

"Kỷ Tuyết, Kỷ Tuyết..."

Nhậm Thiên Long ở trong đống đổ nát lớn tiếng hô to, nhưng bị mảnh thủy tinh mắc kẹt trong cổ họng, khiến anh không thể truyền âm thanh đi xa hơn.

Cơ thể của anh giống như bị một vạn cái búa sắt đập vào, vô số lưỡi dao xẹt qua, đau đớn không chịu nổi.

Phần thân thể bên phải bởi vì va chạm nên bị gãy xương có thể nhìn thấy rõ ràng, phần lưng lại càng chi chít vết thương.

Nhậm Thiên Long khó khăn lấy tay ném từng mảnh thủy tinh đang đè trên người ra, những mảnh thủy tinh đâm vào cánh tay anh, vô tình mà sắc nhọn, nhưng lúc này đau đớn không cách nào chiếm cứ nội tâm nôn nóng của anh.

Bởi vì điều anh quan tâm nhất lúc này chính là Kỷ Tuyết.

Lo lắng cho cô gái đã rơi cùng anh, là người đã nói: “Thiên Long, em rất hạnh phúc khi có anh, cho dù chết đi, em cũng không sợ.”

Tìm kiếm trong các mảnh thủy tinh và đống đá vụn là một điều khó khăn và cực kỳ đau đớn.

Bên hông, Nhậm Thiên Long vừa đào một khối đá vụn ra, lại vui mừng phát hiện ra, Kỷ Tuyết đang nằm ngất xỉu trong đống đổ nát, anh chậm rãi gỡ những mảnh kính vỡ xung quanh cô ra, kéo cô lại gần mình, vẫn còn hơi thở.

May mà lúc anh rơi xuống đất đã lấy thân che chở cho Kỷ Tuyết, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Với vấn đề này, một ý nghĩ cực kỳ nguy hiểm lóe lên trong đầu Nhậm Thiên Long.

Không xong rồi! Nhậm Thiên Long ngửi thấy mùi xăng nồng nặc, đồng thời anh cũng nhìn thấy một tia lửa lóe lên dưới mũi chân Kỷ Tuyết.

Đôi mắt của Nhậm Thiên Long tràn ngập tơ máu, một tay nắm lấy mặt đất, nhanh chóng lôi kéo Kỷ Tuyết bò lên trên, anh nhìn thấy con đường nhỏ cách đó không xa, mà phía dưới chính là đại dương bao la.

Ba mét, khoảng cách không xa, nhưng làm cho Nhậm Thiên Long kiếp này không thể nào quên.

Tay trái Nhậm Thiên Long  ôm Kỷ Tuyết bò ra ngoài, tay phải nhịn đau nhanh chóng cởi bỏ áo dính xăng.

Mặc dù vậy, anh vẫn cảm thấy mùi xăng nồng nặc trên người, mà khiến Nhậm Thiên Long cảm thấy tình huống càng tồi tệ hơn chính là, áo của Kỷ Tuyết cũng bị ngâm đầy xăng.

Dưới tình huống vô cùng khẩn cấp này, Nhậm Thiên Long dùng hết sức lực, ôm Kỷ Tuyết bò ra ngoài, cởi áo khoác của cô, chạy như điên về phía con đường nhỏ.

Trong lúc đại lộ rộng lớn thênh thang đang hỗn loạn, mọi người đang kinh ngạc, hay bi thương lo lắng thấy một chàng trai ôm một cô gái nhảy ra khỏi đại lộ, trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, hai người ở giữa không trung bị lửa thiêu đốt một mảng.

“Tùm” một tiếng, hai người rơi vào trong đại dương.

Những tia lửa bắn tung tóe, giống như pháo hoa giữa ban ngày, lộng lẫy và rực rỡ.

Tình cảm là thứ không thể tưởng tượng nhất của con người. Bạn có thể suy đoán, nhưng bạn không thể coi nó như những đồ vật khác.

Sự tồn tại của nó khiến con người cảm thấy đáng tin cậy và thân thiết.

Mặc dù nó giống như một con ma, nó không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào.

Cách khu vực trung tâm Dương Thành mười kilomet về phía Nam, biệt thự của nhà họ Kỷ rộng rãi và to lớn, xung quanh biệt thự, các cây cổ thụ mọc thành rừng, đá cứng thành núi.

Lúc này, ở một chỗ trong sân, gia chủ nhà họ Kỷ, Kỷ Chính Lãng đang mặc áo khoác trắng, tay cầm cây gậy đầu rồng được chế tạo từ gỗ mun tự nhiên, lưng đối diện với một tấm bia đá, khuôn mặt nghiêm túc, vẻ mặt uy nghiêm.

Tấm bia đá rộng ba mét, cao trăm mét, khắc tám chữ bằng mực đen tiêu sái, không gò bó: hết mực khiêm tốn, khí như cầu vồng, viết bởi Kỷ Bộc.

Kỷ Bộc là tổ tiên của nhà họ Kỷ, tương truyền rằng ở thời cổ đại, ông ấy là Ngự Sử, bởi vì làm mất lòng các quan lớn, bị buộc tội chiếm đất của dân, bị người khác hãm hại, giáng chức đến Triều Châu, sau đó vì tự lực cánh sinh mà bất đắc dĩ phải kinh doanh.

Ông ấy đi qua Đông Hồ, Ô Tôn, xa nhất còn đi qua Lâu Lan cổ quốc, sau khi thành lập đế quốc thương mại cường đại, ông lập những lời răn dạy cho con cháu đời sau, cho nên mới có bia văn tám chữ ở đây và gia tộc nhà họ Kỷ hiện tại.

Tấm bia đá cổ xưa, dường như có niên đại xa xôi, ở chỗ ký tên còn có vài vết nứt sâu có thể nhìn thấy đáy.

Cho dù như vậy, cũng không thể che giấu bá khí ở chỗ ký tên.

Phía sau bia đá có một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn bước nhanh ra, người này dừng lại ở phía sau Kỷ Chính Lãng năm mét.

Vẻ mặt của Tần Viễn Trung hơi tức giận, đầu cúi thật thấp.

"Đám người Phiên Sâm ở đâu?”

Dường như Kỷ Chính Lãng đã biết người tới là ai, cũng không xoay người, giọng điệu buồn bực chất vấn.

“Khi tôi liên lạc lại, điện thoại không thể gọi được, có lẽ tình hình không ổn, tôi đã phái người đi.”

"Là người của nhà họ Diệp?”

"Có lẽ Diệp Vi Dân cũng không to gan đến mức như vậy."

"Kỷ Tuyết đang ở cùng thiếu niên đó?”

"Vâng!”

Tần Viễn Trung khẳng định suy đoán của Kỷ Chính Lãng, thấy ông chủ trước mắt không đáp lại, lập tức run rẩy cung kính nói: "Tôi sẽ đi ngay lập tức!”

Nói xong, lập tức cúi đầu lùi ra ngoài.

Tâm tư của Tần Viễn Trung kín đáo, tỉ mỉ như thế nào, từ khi tiến vào lăng mộ của nhà họ Kỷ cho đến khi đi ra, Kỷ Chính Lãng cũng không xoay người, đương nhiên ông ta biết nếu Kỷ Tuyết xảy ra chuyện thì có ý nghĩa gì.

Mộ, ban đầu có nghĩa là mộ, đền thờ.

Các ngôi mộ ở đây được xây tương tự như các ngôi đền cổ, có nghĩa là các thánh địa thiêng liêng bất khả xâm phạm của các nhà họ Kỷ.

Làm quản gia của nhà họ Kỷ, nắm trong tay hầu hết các huyết mạch kinh tế của nhà họ Kỷ, ngoại trừ Kỷ Chính Lãng, ông ta chính là người nắm quyền lớn nhất.

Nhưng mà, một khi con gái của Kỷ Chính Lãng xảy ra chuyện, Kỷ Chính Lãng nhất định sẽ hỏi tội ông ta vì không làm tròn trách nhiệm, bảo vệ không chu đáo.

Không lâu sau khi Tần Viễn Trung lui ra, Kỷ Chính Lãng đứng ngửa người, vẻ mặt hơi thay đổi, lòng bàn tay nắm chặt cây gậy đầu rồng trong giây lát tràn ra máu tươi.

Ở Dương Thành chỉ có hai con sông lớn, một là con sông Lạc Hà chảy qua phía Tây Bắc, sông sâu ba mét, rộng mười lăm kilomet, dài sáu trăm kilomet.

Thứ hai là con sông Khiêu Mã Hà chảy từ nam sang tây, sâu bảy mét, rộng hai mươi chín kilomet và dài một trăm mười kilomet.

Sông Lạc Hà nằm ở phía đông dãy núi Trường Nguyên, được tạo thành bởi hơn một chục con sông nhỏ, trong đó có con sông Diên Vận, cách khu vực trung tâm Dương Thành năm kilomet về phía Tây.

Sông Diên Vận sâu mười một mét, rộng một kilomet và dài sáu mươi lăm kilomet

Gió tháng sáu giống như một khối cát bị tơi tả, học cách giả bộ, mang theo một tia hàm súc, một tia mông lung, vô lo vô nghĩ thổi về phía sông Diên Vận của Dương Thành.

Vào thời điểm này, do trận mưa rào đổ xuống cách đây không lâu, khiến cho sông Diên Vận trở nên lầy lội, đục ngầu, sâu không nhìn thấy đáy.

Gió dội lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Đột nhiên, một chàng trai xuất hiện ở một bên sông, cậu ta đang cố gắng kéo một cô gái trẻ, cố gắng để lên được bờ.

Nước sông hơi lạnh lẽo, nhưng lúc này Nhậm Thiên Long không để ý đến sự lạnh lẽo xung quanh miệng vết thương của mình.

Anh kéo Kỷ Tuyết ra khỏi mặt nước, thấy đối phương vẫn bình thường, vừa định thở hổn hển, đột nhiên một dự cảm không tốt ập đến đỉnh đầu, anh nghiêng đầu theo bản năng, một luồng ánh sáng trắng lóe lên.

Đây là một con dao nhọn, tuy rằng anh may mắn tránh được một dao đâm vào đầu, nhưng đối phương ra tay rất nhanh, dường như đã lên kế hoạch từ lâu, thời cơ lại nắm trong tay, cho nên mũi đao vẫn vô tình lướt qua má phải của anh.

Vết thương khá bắt mắt, máu tươi chảy ròng ròng theo nước bẩn khi anh vừa ra khỏi sông.

Trong giây lát, anh vừa tránh được một dao lúc trước, lại có một dao từ phía trước đâm mạnh tới, vị trí chính là cổ họng của Nhậm Thiên Long.

Đối phương ra tay tàn nhẫn, các vị trí đều là trí mạng, hành động này không thể nói là không âm độc.

Một đao này cũng làm cho Nhậm Thiên Long bị động, anh nhanh chóng tránh được một đòn chí mạng, tay phải Nhậm Thiên Long dùng sức vỗ một cái, thân thể bay lên không trung, hai chân ở giữa không trung thuận thế dùng thế kẹp, đá vào cánh tay cầm dao của người kia.

Nhậm Thiên Long đã bị thương nặng từ trước, bây giờ anh hoàn toàn dựa vào ý chí đáp trả.

Một dao đâm thẳng vào cổ họng Nhậm Thiên Long, bởi vì phản ứng của anh quá nhanh, lại ngoài dự đoán trong không trung, đã bị dừng lại, tay cầm dao giống như bị kìm đánh trúng, thân thể đột nhiên lui một bước.

Trước sự ngạc nhiên của anh, đối phương lại không hề đánh rơi dao.

Thân thể của đối phương nhảy lên, Nhậm Thiên Long đứng ở một chỗ, ánh mắt kiên nghị, phía sau anh, chính là Kỷ Tuyết đang hôn mê.

Cho dù xảy ra chuyện gì, không thể để Kỷ Tuyết chịu bất cứ thương tổn nào.

Nhậm Thiên Long đứng yên, thấy có sáu người đứng trước mặt mình, năm nam một nữ. Bốn tên đàn ông to lớn cầm đao và gậy bằng thép, hai thanh đao nhọn lần lượt được một nam một nữ cầm.

Cánh tay bọn họ đều săm một con nhện màu đen cỡ nắm tay, răng nanh dữ tợn.

Sự chú ý của Nhậm Thiên Long bị thu hút bởi hai thanh đao nhọn trong tay hai người kia, hai thanh đao này dài bảy mươi lăm centimet, dài hơn năm centimet so với đao bình thường, độ cong mũi đao là sáu mươi, nhìn như mũi nhọn sắc bén, ở trong tay một nam một nữ này, trở thành vũ khí chết người.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết, hai thanh đao này có độ sát thương rất cao.

Nhậm Thiên Long phản kích ở thế đường cùng, khiến cho sáu người này rung động.

Khi họ nhận lệnh đã biết chàng trai trước mặt này không đơn giản, nhưng họ chưa từng nghĩ tới, đối phương đúng là có chút năng lực.

Giờ phút này, bọn họ cùng xông tới, quyết không cho Nhậm Thiên Long đủ thời gian thở.

Một gã đàn ông cầm đao thép, thấy Nhậm Thiên Long vừa đứng vững, dẫn đầu một bước nhảy vọt tới.

Thân đao rộng lớn, lưỡi dao sắc nhọn chói mắt, chém mạnh vào lồng ngực Nhậm Thiên Long, một gã đàn ông mặt đen khác cầm gậy sắt dài một mét, dường như dùng hết sức lực toàn thân, đập về phía Nhậm Thiên Long, cùng lúc đó, người phụ nữ cầm đao nhọn lúc trước xông đến, quyết không nể tình, đâm thẳng đao nhọn vào.

Đám người đối phương phối hợp ăn ý, ra tay cực nhanh, dường như đợt công kích này sẽ tiêu diệt Nhậm Thiên Long ở đây.

Chiến đấu theo nhóm, không chỉ đòi hỏi sự tỉnh táo và sự kiên trì của những người bình thường, mà còn phải có vũ khí phi thường.

Trong núi sâu, đã vô số lần Nhậm Thiên Long phải phải đánh nhau ác liệt với bầy gấu và báo, hơn phân nửa đều là chiến thắng và mang thương tích mà trở về.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh bị tấn công một cách dồn dập như vậy khi chiến đấu với người khác.

So với cuộc tấn công này, trận hỗn chiến với đám xã hội đen để cứu Kỷ Tuyết đêm hôm đó không thể so sánh được.

Thanh đao thép đột nhiên hiện ra, thân hình của Nhậm Thiên Long khẽ chuyển động, thân thể lập tức lui lại phía sau, hai tay anh nắm thành quyền đứng ở bên trái, cổ chân dùng sức đá mạnh lên trên.

Thân thể ngửa ra vừa tránh được đao thép, hai chân giống như đã biết trước, cùng nhau nhảy múa khéo léo tránh được gậy thép, thế tấn công của hai người nhanh chóng bị Nhậm Thiên Long nhạy bén hóa giải, hai chân nhảy lên cũng không rơi xuống đất, mà theo đà né tránh cương đao, nghênh đón đuổi theo.

Thanh đao tiến về phía trước, sống đao dày mà cứng rắn, Nhậm Thiên Long dùng lực chân không ngừng đạp mạnh lên trên thân đao, thanh đao thép trượt giữa không trung, dưới sự công kích của trọng lực, đã lệch khỏi quỹ tích bình thường của thanh đao, ở giữa không trung như vầng trăng khuyết, xoay tròn về phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK