Tần Viễn Trung quay mặt về phía hồ sen, nghe tiếng thật lâu mới hững hờ quay người lại.
“Ngẩng đầu lên!”
Sau khi nhìn người phụ nữ quỳ xuống, sau đó đánh ra một quyền. Ầm! Cô gái xinh đẹp kia bỗng cảm thấy nguy hiểm, cô ta nghe thấy giọng nói của Tần Viễn Trung, nhưng đối với mệnh lệnh của ông ta, cô ta phải phục tùng vô điều kiện, ngay khi cô ta ngẩng đầu lên, một cái đá thật mạnh lập tức dội về phía cô ta.
Một cước của Tần Viễn Trung rất dữ dội, đột ngột vung ra, nhưng ngay cả khi như vậy, cô ta hoàn toàn có thể đỡ lấy nhờ vào kỹ năng nhông ta nhẹn của mình, đồng thời bật lên nhảy ra ngoài, tránh được một đòn nặng nề ấy.
Thế nhưng cô ta không tránh, dù biết sẽ phải gánh chịu một lực cực lớn, cô ta cũng chỉ đứng im ra đó. Rầm! Chỉ với một đạp, cô ta đã bị đạp đi thật xa, va phải cái cột gần đó, một dòng máu tươi không thể kiềm chế phun ra khỏi đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô ta.
Đồng thời khi phun máu, cô ta nặng nề ngã xuống như một miếng bánh mì thấm đẫm nước.
Sau khi trúng một đạp, cô ta cũng không chỉnh lại khuôn mặt và vết đất bẩn bị nhuộm trên sườn xám, ngược lại còn tiếp tục động tác trước đó, tiếp tục chắp tay.
“Vũ Nương, khi còn ở nhà họ Kỷ, tôi đã từng bạc đãi cô chưa.”
Cô gái kia không đứng dậy, Tần Viễn Trung quay người đi làm như không thấy, ông ta xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía hồ nước xông ta thẳm kia, trầm giọng hỏi.
“Chú Trung có ơn rất lớn đối với tôi, không hề bạc đãi Vũ Nương, nếu không có chú Trung nuôi dưỡng, Vũ Nương cũng không thể sống sót được đến nay.”
Giọng nói của người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, lúc nói ra những lời này thì hai tay chắp lại, người cúi thấp xuống.
“Vì sao cô biết Nhậm Thiên Long còn sống, hơn nữa còn tới Dương Thành mà không báo?”
Tần Viễn Trung quay người, nhìn cơ thể đang nằm rạp trên đất của cô gái kia, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ tức giận, giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn.
“Vũ Nương sai rồi, xin chú Trung hãy phạt tôi.”
Cô gái kia nghe vậy, lúc này trông cũng có vẻ hơi bối rối, cũng không phải vì cô ta không làm tròn trách nhiệm, không bẩm báo chuyện sẽ mang vận rủi đến cho cô ta, mà là Tần Viễn Trung nhắc đến tên một người… Nhậm Thiên Long, chỉ với khuôn mặt ấy đã khắc họa tâm trí của thiếu niên.
Bởi vì Nhậm Thiên Long đoan chính, kiên nghị cương liệt, cho nên đã lưu lại một vết ấn thật sâu trong lòng cô ta.
Sau khi nghe nói cậu ta dành cả tấm lòng chân thành và nhiệt liệt của mình cho cô chủ, cô ta đã nghe theo cảm tính mà rung động.
Một nửa đàn ông trên thế giới này đều vô tình, nửa còn lại đều là giả ý, duy chỉ có Nhậm Thiên Long lại có thể vì yêu mà bán mạng sống hộ tống, thật đáng ngưỡng mộ. Người bất phàm như vậy đủ để cho một người đã quen nhìn những kẻ du côn như cô ta rung động.
“Vũ Nương, chú Trung đã mua một căn nhà ở thành phố Tây Châu cho cô, nếu như cô cảm thấy nhà họ Kỷ quá hà khắc với cô nên mệt mỏi, thì cứ…”
“Chú Trung, Vũ Nương đã thề sống chết sẽ trung thành với chú Trung, trung thành với nhà họ Kỷ, về sau sẽ không tái phạm nữa, xin chú Trung hãy cho Vũ Nương một cơ hội.”
Không đợi Tần Viễn Trung nói xong, cô gái kia đã năn nỉ ông ta.
Cô ta dùng sức đập đầu xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng, lan ra bê bết trên khắp khuôn mặt trắng như ngọc kia.
Thành phố Tây Châu nằm cách Dương Thành hơn một ngàn ba trăm cây số, là thành phố có diện tích lớn nhất, nhân khẩu nhiều nhất.
“Thôi, nếu cô đã nói với tôi như thế, vậy lần này tôi sẽ tha cho cô một lần.”
Tần Trung Viễn nhìn vết máu đỏ tươi chảy ra dưới ánh nắng mặt trời, nhàn nhạt nói một câu.
“Cảm ơn chú Trung.”
Cô gái xinh đẹp cảm ơn ông ta một tiếng, cơ thể hơi run rẩy như đã trở lại bình thường.
Cô ta biết người đàn ông uy nghiêm trước mặt cô thủ đoạn tới mức nào, mình được ông ta nuôi mấy năm, chẳng lẽ sẽ chịu để yên thả cô ta đi ư? Đến thành phố Tây Châu sống yên ổn? Cô ta rất hiểu Tần Viễn Trung, nếu như cô ta rời khỏi đây, như vậy chắc chắn là sẽ chết.
Ở nhà họ Kỳ, kẻ phản bội hay kháng mệnh đều mang tội chết không tha.
“Đứng lên đi!”
Tần Trung Viễn bình thản nói, nhìn qua một trong số tùy tùng mấy năm nay dốc lòng bồi dưỡng: Vũ Nương.
Cô gái kia đứng dậy ngẩng đầu lên, nhìn vào vị trí song song nơi Tần Viễn Trung đang đứng, khom lưng mà đứng.
Tùy tùng và thuộc hạ đứng trước mặt chủ nhân không thể nhìn thẳng vào mắt chủ nhân, không thể cúi quá sâu, phải nhìn vào lồng ngực nơi trái tim đang đập để bày tỏ lòng tôn kính.
Cô gái đang đứng đó có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp hơn người, nét đẹp của cô ta khác hẳn với cô chủ nhà họ Kỷ. Dù đều là người đẹp, nhưng nét đẹp của cô chủ nhà họ Kỳ là cao quý trang nhã, còn cô ta là diễm lệ.
Lông mày của cô ta hơi cao, trên trán có vết máu lớn, hẳn là phải rách da nhiều lắm.
Người này chính là cô gái xinh đẹp hôm trước đã đi hầu rượu cho Nhậm Thiên Long.
Vũ Nương là người đi làm tai mắt thu thập thông tin cho nhà họ Kỷ, cô đã thu nạp Vạn Tượng, tất cả đều là vì nhà họ Kỷ, đối với tất cả thông tin bất lợi hay có lợi cho nhà họ Kỷ vô ta đều có, báo ngay cho tổng quản Tần Viễn Trung nhà họ Kỷ, bất cứ sự che giấu nào về kiểm tra hay đối chiếu sự thật đều sẽ bị hỏi tội.
Đây là gánh nặng, là chức trách, cũng là quyền lợi.
Ý chí như tận trung cũng như một người cần ba bữa ăn, cần quần áo mặc che đi cơ thể vậy, ăn sâu bén rễ trong lòng Vũ Nương. Tần Viễn Trung không cần, cũng không cho phép nó đơm hoa kết quả, ông ta chỉ cần Vũ Nương có thể như một đinh, một đôi mắt, muốn điều khiển thế nào thì điều khiển thế ấy.
Một người giấu tài như vậy sẽ rất có tham vọng, vậy mà còn bị Kỷ Chính Lãng khống chế sai bảo, có thể thấy gia chủ nhà họ Kỳ kinh khủng tới mức nào.
Số lượng “đinh chìm” mà Tần Viễn Trung bồi dưỡng không vượt quá số bốn, mà một trong ba vệ sĩ đi theo gia chủ nhà họ Kỷ đã có một trong số đó rồi.
Cả đời Tần Viễn Trung không lấy vợ, chỉ dâng hiến tất cả mọi thứ cho nhà họ Kỷ. Từ trước tới nay ông ta luôn dốc sức bồi dưỡng bốn người này, giao phó cho bọn họ tu thân kiện thể. Nhưng vào năm năm trước, hai người bị Tần Viễn Trung tách ra, còn tung tích như thế nào, có lẽ chỉ có Kỷ Chính Lãng và Tần Viễn Trung biết mà thôi.
“Bây giờ Nhậm Thiên Long đang ở đâu?”
Tần Viễn Trung nhìn Vũ Nương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi rũ xuống của cô ta.
“Đang trên đường đến thành phố Ký Châu.”
Vũ Nương cung kính bẩm báo, không dám giấu giếm gì.
“Xem ra ông chủ đoán không sai, cô mau đi gọi Ô Nha và Hắc Hổ đi dụ Nhậm Thiên Long đi, dụ hắn rời khỏi Trung Đông, càng xa càng tốt.”
Tần Viễn Trung trầm ngâm một lát, lần nữa quay về phía hồ sen, cứ như ở đó có thứ gì ông ta nghĩ không thấu hoặc cảm thấy thú vị vậy.
Ô Nha và Hắc Hổ đều là những tùy tùng nổi trội của nhà họ Kỷ, thân thủ có thể sánh được với A Tam.
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Vũ Nương là ám vệ của nhà họ Kỷ, nếu không có mệnh lệnh sẽ phải ẩn nấp. Sao cô ta lại không biết mục đích của Nhậm Thiên Long khi đến thành phố Ký Châu được, cô ta không thể làm gì được với sự lỗ mãng của anh, một là không dám để lộ thân phận, hai là không thể ra tay ngăn cản, khi biết có thể ngăn cản Tần Viễn Trung báo thù là cô ta đã vui lắm rồi.
Thân là người dưới trướng, cô ta đã sớm biết cần phải che đi lòng mình, đặc biệt là khi đứng trước kẻ đa nghi thích làm cao như Tần Viễn Trung, cô ta càng phải cảnh giác hơn.
Chút vui mừng vừa toát ra trong lòng nhanh chóng bị Vũ Nương đè xuống, nhận lệnh cúi đầu, hoàn toàn giấu đi.
“Chỉ là bảo cô phái người đi mà thôi, nếu cô làm trái lệnh, tùy tiện ra tay đả động đến nhà họ Diệp.” Tần Viễn Trung nói, cơ thể hơi nghiêng về trước, dán sát vào cơ thể xinh đẹp của cô ta, lạnh giọng đe dọa: “Cô cũng đừng mong quay về nhà họ Kỷ nữa, Vũ Nương ạ.”
Tần Viễn Trung biết Kỷ Chính Lãng kiêng kỵ nhất là gì, hành động lần này có thể nói là rất hoàn hảo, vừa cảnh cáo Nhậm Thiên Long, cũng vừa che giấu tai mắt của nhà họ Diệp.
Sự báo thù của Nhậm Thiên Long trông chỉ như là hành vi cá nhân, nhưng trong mắt người khác sẽ như thế nào? Họ sẽ cho rằng Kỷ Chính Lãng đang dung túng cho Nhậm Thiên Long làm vậy, dù sao Nhậm Thiên Long cũng là người đi theo cô chủ nhà họ Kỷ.
Nếu cứ như vậy sẽ có thể dẫn đến cuộc chiến giữa các gia tộc. Như thế thì không chỉ đắc tội với các quan thương nắm giữ trung đông mà còn đánh động đến tầng lớp đế đô. Đến lúc đó, dù thắng hay thua, hai gia tộc lớn đều không thể nhận nổi lửa giận của họ.
Hai nhà Diệp, Kỷ đều là hai gia tộc lớn, nội tình rất thâm sâu, nếu dốc sức ra tay còn không sợ quấy cho Dương Thành long trời lở đất?
Sau khi Kỷ Tuyết xảy ra chuyện, bí thư Dương Thành đã tự mình đến nhà họ Kỷ, xoa dịu tình thế giữa hai gia tộc lớn, tỏ rõ chính là như vậy.
“Thuộc hạ tuân lệnh, sẽ không phụ lòng mong đợi.”
Vũ Nương khom lưng cung kính, khuôn mặt hơi tái đi, cô ta không khỏi lo lắng đối với lời cảnh cáo của Tần Viễn Trung.
“Tốt lắm, lui ra đi!”
Tần Viễn Trung nhìn về phía hồ sen, thản nhiên nói. Giọng nói của ông ta bình thản không hề sợ hãi, khác hẳn so với lời cảnh cáo trước đó với Vũ Nương.
“Vâng, thuộc hạ xin lui trước!”
Vũ Nương nghe vậy thì chắp tay lui xuống, sườn xám màu xanh lam dính đầy bụi đất dưới ánh nắng càng làm nổi bật hành lang, càng lùi càng xa.
“Ông cảm thấy Vũ Nương có ngăn cản được thằng ranh kia không?”
Vũ Nương vừa rời khỏi hành lang không bao lâu, có một giọng nam từ tính không nhẹ không nặng vọng đến từ sau lưng Tần Viễn Trung đang ngắm hồ sen.
“Cung đã lên dây, phó thác cho trời là được!”
Tần Viễn Trung không nhanh không chậm xoay người, nhìn về phía người đàn ông đang tùy ý ngồi trên ghế nhãn dọc hành lang.
Người này tầm khoảng ba mươi hai tuổi, trên người mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, trên chân mày hiện lên một vét sẹo đỏ dài kéo từ bên phải trán đến tận mí mắt như bị người ta dùng một thanh kiếm sắc đâm bị thương từ chính diện vậy.
Tần Viễn Trung chỉ nói một câu bình thường, không nịnh nọt cũng không sùng bái, chỉ khom lưng với người kia xem như có lễ.
“Ha ha, hay cho câu phó thác cho trời.”
Người đàn ông kia ngửa đầu cười một tiếng, ánh nắng vô tình rọi vào khuôn mặt cao ngạo, gã híp mắt lại, cũng không hề tránh né, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà đối với Nhậm Thiên Long, sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của Vũ Nương thì đang định đi một chuyến tàu quay về thành phố Ký Châu.
Theo như lời Tống Bưu, cậu chủ Diệp Thành Khôn của nhà họ Diệp đang trốn ở trong Ký Châu.
Nhưng trên đường đi tàu, ah đột nhiên phát hiện ra có người bí mật nấp gần đó theo dõi, đối phương như đang ẩn giấu mình, hơn nữa lại khó thoát hơn cả Vũ Nương, vì rơi vào đường cùng nên Nhậm Thiên Long chỉ có thể giữa đường nhảy xe, đổi sang đi đường núi.
Đường núi gập ghềnh, đá lẫn vào trong đường rừng, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị nó cứa đứt chân, hoặc sẽ bị trượt nằm trên đất.
Đối với Nhậm Thiên Long, đi đường núi cũng như đang về nhà mình vậy. Từ nhỏ đã sinh sống trong núi sâu, từng dãy chập trùng, cây cối khắp nơi, không thân cũng không được.
Từ khi mọi chuyện bắt đầu, vì có thầy mình nên Nhậm Thiên Long rất khó phát hiện thú dữ cách đó khoảng năm cây số, tùy theo tình trạng sức khỏe mà anh cần nghe theo thầy ra ngoài núi khoảng năm cây số tập luyện, có khi ăn dầm nằm dề ở đó cả mười ngày nửa tháng. Cuộc sống khi còn ở núi sâu đối với anh còn thân thiết và thanh nhàn hơn cả.
Nhậm Thiên Long nhảy qua một tảng đá lớn, đi ngang qua bụi dây leo cỏ dại đầy gai. Đi ra khỏi nhà tranh của Tống Bưu, mặc quần áo của Đại Khoát Nha, bởi vì vóc người cao nên không hợp người Nhậm Thiên Long cho lắm.
Cho nên trước đó khi ở trên tàu hỏa, Nhậm Thiên Long đã đổi sang một bộ quần áo giản dị phù hợp hơn, anh mặc một chiếc quần jean đen và một chiếc áo ba lỗ trầm màu cộng với áo khoác nâu, thay giày vải kaki bằng một đôi giày da thể theo.
Mặc như vậy đi rừng mới thích.