Đào Tuấn nhìn 1 màn đối thoại tuyệt tình lãnh đạm của Đào Hoa dành cho Hướng Quy mà ngẩn tò te.
Không phãi, em gái.. em thật sự là dám nói nha!!!
Đến cả nam thần trong lòng cũng không nể mặt rồi, trở mặt cũng quá nhanh rồi phãi không????
Đào Tuấn liếc mắt một cái, Hướng Quy vẫn đang ngây người nhìn theo bóng lưng Đào Hoa, vẻ mặt khó xử mỉm cười nói:
- Lên cơn gì vậy không biết, mặt kệ nó! Qua vài ngày sẽ lại đâu vào đấy thôi!!!
Hướng Quy thoáng nhìn Đào Tuấn, cũng không nói gì ,mấy bước lãnh đạm đi về phía trước.
Đào Tuấn lắc đầu đi sau ,ngầm hiểu chắc là 2 người này cãi nhau rồi. Anh suy nghĩ 1 chút rồi hớn hở đi nhanh đến song song Hướng Quy:
- Hay là tan học rủ con bé đi ăn, không có chuyện gì là 1 bữa ăn không giải quyết được!! 1 bữa không được thì 2 bữa!!!
Bước chân Hướng Quy chậm rãi dừng lại, anh như suy nghĩ gì đó hồi lâu mới gật đầu ừ 1 tiếng.
Tan học ,
Đào Hoa đứng lên uể oải lắc lư vài cái. Cô sửa sang lại tóc mái ban nãy vì gục đầu ngủ mà có hơi loạn. Tuy vẫn là bộ dáng lười biếng kia nhưng lúc này nhìn lại có tinh thần hơn nhiều.
Mà khí chất thanh lãnh tự phụ có sẵn của 1 người phụ nữ trưỡng thành trùng sinh trở về kia của cô, cũng làm cho người ta có cảm giác thu hút và mới mẽ hơn nhiều.
- Sao cứ có cảm giác hôm nay Hoa tỷ rất khác, rất ngầu nhỉ??
- Đúng vậy ! Tớ cũng có cảm giác Hoa tỷ hôm nay thật đẹp!!!!
- Cậu ấy sao thế nhỉ??
Mấy nữ sinh kéo nhau thì thầm. Trong trí nhớ của họ , Đào Hoa là 1 cô gái dịu dàng như nước, đoang trang cứng nhắc. Nhưng cô gái trước mặt này, lại mang cho họ cảm giác tươi mới , sinh động và thu hút kì lạ.
Đào Hoa đối với bàn tán của đám bạn chỉ cười nói cho qua, cô đứng dậy vác lấy balo đeo lên lưng , tiêu sái đi về phía cữa.
- Tiểu Đào!!!
Đào Tuấn đứng bên ngoài hành lang, trước cửa phòng học chờ cô, vừa thấy Đào Hoa đi ra anh đã vẫy vẫy tay , gọi lớn.
Đào Hoa nghe gịong anh, lại nghĩ ngay đến mấy hôm nay Hướng Quy luôn đi cùng anh thì âm u quay đầu,cả người đều là không tình , không nguyện mà đi về phía Đào Tuấn và Hướng Quy.
Khí thế lạnh lùng người sống chớ đến gần của Đào Hoa bất giác làm Đào Tuấn chột dạ, anh bước lùi về sau 1 bước, đẩy 1 người bên cạnh lên trước , đứng song song với Hướng Quy.
Ánh mắt lạnh lẽo của Đào Hoa dừng lại trên người nam sinh kia đột nhiên mở to, như không thể tin vào mắt mình.
Cô chạy nhanh mấy bước đến trước mặt nam sinh,kích động vui mừng đến hoàn toàn quên mất sự có mặt của Hướng Quy và Đào Tuấn mà túm lấy 2 tay nam sinh, cười đến sáng lạn:
- Tiểu Tán???
Đào Hoa kích động túm lấy tay nam sinh, vui đến mức chỉ thiếu bổ nhào vào ôm anh nữa thôi.
Nam sinh tuấn tú ưu nhã, sơ mi trắng quần tây đen cao gầy ,đồng phục chỉnh tề , trên mặt lại mang ý cười ôn nhu ấm áp nhìn cô, nhưng cũng không ít đi mấy phần mông lung kinh ngạc , anh nhẹ nâng khóe môi :
- Em biết anh???
Nụ cười trên mặt Đào Hoa càng sâu hơn:
- Em đương nhiên biết, anh là ảnh.. à, bạn của anh Đào Tuấn mà!!!!
Đào Hoa kích động đến suýt chút nữa thì đã lỡ lời mà phun ra câu:
Đương nhiên là biết, anh là ảnh đế Hy Từ, thịnh thế mỹ nhan vạn người mê trên sân khấu 10 năm sau đó trời ạ!!
Là người tình trong mộng của hầu hết các thiếu nữ 10 năm sau!!!
Trọng sinh trở về, lại có thể gặp được ảnh đế thời niên thiếu, Đào Hoa có thể không kích động được sao???
Phãi biết , kiếp trước ngoài Hướng Quy ra thì vị ảnh đế Hy Từ này là chính chân ái thứ 2 của cô!!!
Lão công chỉ có thể yêu, không thể cưới nổi!!!
Nhưng Đào hoa cũng không thể nói là vì cô trọng sinh nên tất nhiên biết anh, cô sợ anh nghe xong sẽ tưỡng cô bị tâm thần mất!
Bây giờ ở đây có thể nhìn thấy anh, lại còn là đi chung với Đào Tuấn .
Đào Hoa không bổ nhào vào anh là đã có liêm sĩ, có tiết tháo lắm rồi!!!
Hy Từ nhìn vẻ mặt vui đến kích động của Đào Hoa mà thoáng lúng túng, anh gãi gãi đầu ,cười ngượng chìa 1 tay về phía cô, giới thiệu:
- Chào em, anh tên Hy Từ!!! Học trưởng của em, bạn học của anh trai em!!!
Đào Hoa nắm lấy tay anh, nụ cười vui vẽ rạng rỡ :
- Em là Đào Hoa!!!
- Ừm, anh biết! Đào Tuấn thường nhắc đến em!
Đào Hoa không buông tay Hy Từ mà quay đầu nhìn Đào Tuấn, trong mắt cô là 1 mảnh tinh quang:
- Anh trai, anh sẽ không nói xấu em chứ???
Đào Tuấn bị tràn diện thay đổi bất ngờ này dọa cho ngớ người.
Sao em gái lại thân thiết với Hy Từ như vậy???
- Anh chỉ nói tốt thôi, anh thề!!
Đào Tuấn khẽ lén nhìn Hướng Quy 1 cái, cười cười giơ tay thề thốt với cô.
Đào Hoa quay đầu nhìn ảnh đế thời trẻ Hy Từ của cô.
Hy Từ lớn lên có thể là nam thần cũng không sai, anh của thời niên thiếu đường nét chưa trưởng thành còn non nớt vốn dĩ cũng đã rất đẹp rồi.
Nam sinh rất trắng , ngũ quan thịnh thế ôn nhu tạo ra 1 loại người kinh diểm tuấn mỹ cũng không có gì lạ.
Linh hồn Đào Hoa mặc dù không phãi 1 cô bé 14 tuổi mà là 1 người phụ nữ đã trưởng thành chững chạc , nhưng khi nhìn khuôn mặt này của anh cũng không khõi khơi lên 1 cảm giác mê say, ngẩn người.
Đào Hoa nhìn Hy Từ, lại sĩ vã bản thân dưới đáy lòng 1 lượt.
Mê trai đầu thai... à nhầm trọng sinh không hết!!!
- Lâu rồi anh em mình không đi ăn lẩu rồi! Vừa hay có Hy Từ, chúng ta đi ăn . Sẳn tiện giới thiệu cậu ấy cho em làm quen !!!
Đào Tuấn nhìn không khí quanh 4 người có chút kì quái, không nhịn được mà lên tiếng đổi chủ đề.
Đào Hoa nhìn Hy Từ,rồi nhìn đồng hồ 1 cái , nháy mắt cười :
- Thời gian cũng còn sớm, em nhớ gần đây có quán lẩu rất ngon, Hy ca anh thích ăn lẩu như vậy thì quán đó nhất định ok!!!
- Ừ!
Hy Từ cười đáp lại cô, 1 ánh mắt vui vẽ đầy chân thành.
- Không phãi, Tiểu Đào làm sao em biết cậu ấy thích ăn lẩu??
Đào Tuấn ngẩn người nghi hoặc nhìn cô, : - 2 người quen biết nhau trước à???
Đào Hoa nghĩ tới vừa mới quen đã hiểu người ta quá hình như đúng là hơi không hợp logic, cô lập tức có chút quẫn, cười lúng túng:
- Em đoán, Trùng Khánh không phãi rất thích lẩu sao???
Đào Tuấn lại nhíu mày:
- Sao lại biết luôn là cậu ấy ở Trùng Khánh rồi???
Đào Hoa vội vàng lắc đầu , có chút khổ sỡ.
Sao lại càng nói càng sai vậy trời???
Gặp được thần tượng ,quả nhiên não không thể hoạt động bình thường nữa rồi!!!
- Anh có đi không hay là cứ hõi mãi???
Đào Hoa không trả lời Đào Tuấn nữa mà trực tiếp kéo Hy Từ đi về phía cỗng trường.
Đào Tuấn nhìn bóng lưng Hy Từ và Đào Hoa đi xa, lại nhìn Hướng Quy ,vỗ vỗ vai anh:
- Yên tâm đi, tôi không biết sao con bé có vẻ quen thuộc Hy Từ như vậy, nhưng họ thật sự chỉ mới quen nhau hôm nay thôi!!!
Ánh mắt thâm thúy của Hướng Quy âm thầm gợn sóng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại lãnh đạm .
- Đi thôi!!!