Lúc Đào Hoa và 2 người kia vừa vào trường , từ xa cô đã vừa vặn nhìn thấy 1 cảnh tượng khá vui mắt.
Chúc Tử và đám nam sinh hôm qua bị phạt đứng 1 chân thành hàng trong hành lang, cả đám người xiêu xiêu vẹo vẹo cố gắng đứng thẳng. Bộ dáng vừa cực kì ủy khuất vừa cực kì mất kiên nhẫn, lại có chút buồn cười.
- Mấy người các cậu, đứng nghiêm túc cho tôi!!!
Phía xa có 1 giáo viên nam bụng phệ đang cầm thước dài chỉ vào bọn Chúc Tử mà quát lớn, bộ dáng vô cùng nghiêm khắc.
- Các cậu xem các cậu có ra thể thống gì nữa không??? Sắp thi cử đến mông rồi, mà suốt ngày cứ cà lơ phất phơ như này là sao??? Hả??? Học thì không lo, suốt ngày tụ tập chơi bời, lại còn ... nhìn xem có ai ăn mặt đồng phục như các cậu không?? Sao các cậu không lên trời luôn đi!!!
Chúc Tử gãi gãi đầu , vẻ mặt ngây thơ gợi đòn:
- Thầy, em cũng muốn lên trời!!! Nhưng em không có cánh!!!
Thầy giáo bụng bự đứng lên, vơ lấy sách trên bàn học đập tới.
- Cái đồ ranh con!!
Chúc Tử nhảy nhót ôm đầu như con khỉ tránh khõi mấy chiêu của thầy.
Bộ dáng 1m9 của hắn cao lớn, nhảy nhót như vậy , khó trách hình ảnh có chút buồn cười.
Lúc Đào Hoa đi ngang , vừa vặn quyển sách trên tay thầy giáo bụng bự đang bay tới.
Hướng Quy cũng nhìn thấy, đưa tay muốn kéo cô. Nhưng Đào Hoa nhanh hơn ,cô tránh đi theo bản năng khiến tay anh cứ vậy lơ lững giữa khoảng không . Sách bay qua không khí vèo 1 cái đáp xuống đất , nằm chổng chơ.
Ánh mắt Hướng Quy thoáng qua 1 tia lạnh, anh chớp mắt 1 cái rồi yên ắng thu tay lại, nhìn cô.
Thầy giáo ném sách suýt trúng người khác thì ngừng lại, chỉ vào Chúc Tử:
- Chúc Tử , đi nhặtt sách về đây cho tôi!!!
Chúc Tử láo táo, khép tay lại đưa lên trán làm động tác quân đội:
- Tuân lệnh chỉ huy!!!
Thầy giáo bụng bự lại bị hành động nghịch ngợm của anh làm nổi nóng, Đào Hoa nhịn không được mà phì cười.
Chúc Tử đến trước mặt cô nhặt sách còn tí ta tí tởn làm mặt xấu trêu cô, Đào Tuấn và Hướng Quy cũng dừng lại bên cạnh cô.
Đào Hoa trừng mắt với Chúc Tử, nói :
- Đàn anh, không nghiêm túc bị phạt là đáng đời!!!
- Học muội, không được cười trên nỗi đau của người khác nha!!!!
Chúc Tử cười xấu , liếc cô.
Thầy giáo bụng bự tiến đến gần 4 học sinh, mặt không đổi sắc nói với Chúc Tử:
- Ranh con, sắp thi đến nơi rồi!!! Em xem, em phãi học theo gương của 2 bạn Hướng Quy và Đào Tuấn !!! Không thể cứ suốt ngày gây chuyện như vậy!!!
Chúc Tử hít 1 hơi, ra vẽ ngoan ngoãn mà gật đầu lia lịa, nhưng gật là 1 chuyện mà có làm theo hay không lại là 1 chuyện khác.
- Dạ , dạ!!!
Chuông vào tiết vang lên, nhiều 1 chuyện chi bằng bớt 1 chuyệnn, Chúc Tử rất hiểu rõ điều này. Anh cười ra vẻ vô tội với thầy giáo:
- Chu lão sư, vậy bây giờ em đi về lớp học theo gương tốt của 2 cậu ấy được chưa??
Thầy Chu trừng mắt , không còn gì để nói mà xua tay đuổi cả đám học sinh về lớp:
- Đi đi, đi đi!!! Lần sau phãi ăn mặc cho nghiêm chỉnh vào!!!
- Dạ vâng!!!!
Đám Chúc Tử đáp được 2 chân xuống đất sau pha bị phạt thăng bằng thì đồng thanh dạ 1 tiếng.
---
3 người Đào Hoa rời đi, đám Chúc Từ cũng được ân xá mà cùng nhau đi về lớp.
Đào Hoa đi song song Chúc Tử, chọc ghẹo:
- Đàn anh, mới sáng ra đã nhiệt tình tập thể dục thể thao như vậy???
Chúc Tử mặt không đổi sắc:
- Anh đây là giúp đám anh em lưu lại khoảnh khắc thanh xuân đáng nhớ trong trường học!!!
Đào Hoa phì cười:
- Nói không biết xấu hổ!!!!
- Không lẽ em nhìn bọn anh có điểm nào giống cá biệt thật à???
Chúc Tử không phục. Đào Hoa nheo mắt nhìn anh, gật gật.
Ừm,đúng là không giống!!!
Dáng dấp đám thích thể thao Chúc Tử rất cao lớn, tên nào cũng tầm 1m9 nên khá dọa người. Nhưng kì thực khi nói chuyện lại không dọa người như vậy , mà có chút dí dỏm lại còn luôn mang theo ý cười du côn khá thoải mái , soái khí là đằng khác.
Chúc Tử cũng nheo nheo mắt cười nhìn Đào Hoa đánh giá, thật sự trước đây anh đã từng nhìn thấy cô vài lần.
Học muội xinh xắn khá thu hút ánh nhìn, nhưng trước đây anh nhìn thấy cô luôn là dáng vẻ hiền thục nữ tính kia.
Thành ra cũng không thu hút và đặc biệt mấy, Chứ không phãi như bây giờ tinh ranh lại lém lĩnh.
Khá thú vị!!!
Hơn nữa , mới hôm qua sau chuyện của đám Thái Âm, cô còn hào sảng mời họ đi ăn 1 chầu đồ ăn vặt hoành tráng, cũng coi như có giao tình.
- Tiểu học muội, thêm Wechat đi!!!
- Không có!
Đào Hoa thỡ dài.
- Làm sao có thể, bây giờ trẻ con cũng đã biết chơi wechat rồi, em đừng có lạnh lùng như vậy!!
Chúc Tử rõ ràng không tin.
- Không có điện thoại!!
Đào Hoa ai oán nhìn anh, nói thêm 2 chữ.
Kiếp trước đúng là khi đi học Đào Hoa không hề có điện thoại. Lấy mục tiêu học tập tốt ,làm thiếu nữ dịu dàng mà phấn đấu, Đào Hoa kiếp trước sao có thể mang theo điện thoại vào trường mà chơi được.
- A~ ??
Chúc Tử như không tin vào tai mình, học muội này .. thật sự đặc biệt nha!
Bây giờ là thời đại nào rồi???
Vẫn còn có người không có điện thoại di động???
Nhưng anh nhìn dáng vẽ sầu đời, ủy khuất của Đào Hoa cũng không giống đang nói dối . Lại đã đến ngã rẻ về lớp nên Chúc Tử đành tiếc nuối tạm biệt cô rồi mang anh em rời đi.
Bóng dáng đám Chúc Tử biến mất sau khúc ngoặc, Hướng Quy và Đào Tuấn đột nhiên nghe Đào Hoa lên tiếng, gịong điệu suy tư:
- Ca ca tốt, anh có thấy là em nên mua điện thoại rồi không???
Đào Tuấn kiếp trước khoảng thời gian này kì thực đã rất nhiều lần bảo cô nên mua 1 chiếc di động, có thể tiện liên lạc cho cô.
Nhưng Đào Hoa của lúc đó cảm thấy không cần thiết, vì cuộc sống của cô lúc đó chỉ vỏn vẹn , nhà và Hướng Quy.
Cũng thật sự không cần liên lạc gấp cho ai.
Nhưng bây giờ, đột nhiên sau khi trở mặt với Hướng Quy , lại có 1 nam sinh lạ xin add wechat, cô lại muốn mua điện thoại. Cũng quá là khiến Đào Tuấn giật mình.
Từ lúc bắt đầu, Hướng Quy đều ở bên cạnh quan sát , cho nên những gì Đào Hoa và Chúc Tử nói với nhau tự nhiên cũng bị anh nghe thấy.
Nói chuyện với người khác thật vui vẻ, lại lãnh lãnh đạm đạm với anh.
Bây giờ lại còn muốn mua điện thoại, gịong điệu Hướng Quy không khõi có chút nghiêm nghị với cô:
- Đào Hoa, em còn nhõ ! Tôi nghĩ em trước nên lo học chăm chĩ, chuyện điện thoại có thể đợi sau khi lên phổ thông!!!
Đào Hoa sa sằm sắc mặt, cô cười lạnh:
- Học trưỡng Hướng, tôi hình như không hõi ý kiến của anh! Càng huống hồ... anh tưởng anh là ai?? Anh nghĩ tôi là ai?? Chuyện của tôi cần anh quản???
Hướng Quy cổ quái nhìn cô,hai tay anh nắm chặt .
Anh vốn nghĩ mình là người quan trọng nhất của cô, nhưng không ngờ có lúc cô lại hõi anh
" Anh tưỡng anh là ai???"
Đôi mắt kia của Hướng Quy đột nhiên sâu không lường được, trong mắt cũng có ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên.
- Anh trai, vấn đề điện thoại về nhà anh em mình sẽ từ từ suy nghĩ, em đi học đây!!!
Đào Hoa nói xong 1 câu với Đào Tuấn thì lạnh lùng bỏ đi, cũng không có ý tứ muốn chào Hướng Quy 1 cái.
Kiếp trước, 1 chút anh cũng không hề quan tâm cô.
Kiếp này, khi cô đã buông tay , anh đột nhiên lại quản nhiều như vậy khiến cô cảm thấy rất châm chọc.
Ánh mắt không mang theo bất cứ tia tình cảm nào nhìn cô, lại muốn cô phãi làm theo ý mình của anh, làm cô nhớ đến tình cảnh kiếp trước đã từng bị anh lãnh đạm gây đau khổ.
Đào Hoa lúc này chỉ thấy một cỗ bực bội tràn ra trong lòng ngực, thật sự cô càng nhìn anh càng cảm thấy khó chịu, chướng mắt.