Thái Âm trở lại phòng học , phát hiện chổ ngồi của mình bị đặt đầy 1 bàn trà sữa, nhìn vào mấy ly trà sữa khổng lồ nằm chểm chên trên bàn kia , cả người cô ta đều nổi gai óc, trong dạ dày không tự chủ lại dâng lên 1 trận muốn nôn. Sắc mặt Thái Âm lập tức tái mét lại, gào lên:
- Mẹ nó , đứa nào mua trà sữa???
Đám bạn học lập tức nhao nhao:
- Là đàn anh Chúc Tử!!!
- Lúc nảy là đàn anh Chúc Tử mang vào!!!
Thái Âm nhìn mấy ly trà sữa trên bàn,cố nén cơn buồn nôn.
Nhất định là con khốn kiếp Đào Hoa giở trò!!!
Lúc nảy vừa chặn đường nó, bây giờ đã để Chúc Tử đến trút giận thay rồi!!!
Thái Âm không thấy Đào Hoa trong lớp, chỉ có thể cố đè nén cơn giận mà bỏ đi ra ngoài.
- Các cậu nói xem, thật sự là đàn anh Chúc Tử trút giận cho Đào Hoa sao???
Đám học sinh tìm được chủ đề tin tức nóng, người này 1 câu người kia 1 câu, phòng học nhất thời cũng trỡ nên náo nhiệt hơn.
- Nghe nói mấy hôm trước cậu ấy và mấy người anh Chúc Tử còn cùng đi ăn mà!
- Lần trước mấy người Thái Âm ức hiếp Tiểu Đào cũng là anh Chúc Tử ra mặt đó!!!
Thịnh Ưu là người trong cuộc trước đó ngay lập tức phổ cập tin tức cho đám bạn .
- Oa, từ bao giờ quan hệ của họ tốt vậy?? Các cậu nói xem có phãi có mờ ám không???
- Không phãi đâu, .....
Đám bạn học trong lớp Đào Hoa thảo luận sôi nổi, nào là về biến hóa của cô gần đây, rồi quan hệ giữa cô và Chúc Tử là thế nào, rồi cô lại có quan hệ như thế nào với Hướng Quy, đủ mọi phương diện, vô cùng đặc sắc.
Hướng Quy đứng trầm ngâm bên ngoài phòng học của Đào Hoa , vốn đi ngang định nhìn xem cô đang làm gì, nhưng Đào Hoa lại không ở đây. Người không thấy, không ngờ lại nghe được nhiều lời bàn tán về cô và Chúc Tử như vậy.
Hướng Quy nhíu mày, nội tâm không hiểu sao lại tràn đầy tức giận.
Nhưng tức giận về cái gì thì bản thân anh cũng không biết.
Hướng Quy xoay người, ôm tâm trạng khó chịu đi về lớp. Ai ngờ ở chổ ngã rẽ anh lại bắt gặp Đào Hoa và Hy Từ đang cùng nhau đi tới, trên tay 2 người là 2 ly trà sữa, không biết đang nói gì mà cười rất vui vẽ.
Hướng Quy đột nhiên nép người vào 1 cây cột, nín thỡ đợi cô và anh đi qua.
Đào Hoa :- Vậy em sẽ không khách khí !
Hy Từ : - Em thích là được rồi!!!
Anh cười oa oa tiếc hận : - Tại sao trước đây em lại không quen anh sớm hơn chứ!!! Thật là!
Đào Hoa cuời nói: - Sớm thì có thể làm gì??
Hy Từ: - Chúng ta hợp nhau như vậy. Anh có thể làm sứ giả hộ hoa!!!
Đào Hoa nhìn anh , cười híp mắt :- Sứ giả hộ hoa thì không cần, thiên sứ quẹt thẻ cơm thì có thể , haha...
Hy Từ đi cạnh Đào Hoa xoa đầu cô 1 cái, cười ra tiếng.
Hướng Quy phía sau cây cột nghe thấy cuộc đối thoại của cô và anh thì trầm mặc nhíu mày,thần sắc âm u lạnh lẽo.
------
Lúc Hy Từ đưa Đào Hoa về lớp, từ ngoài nhìn vào anh thấy có 1 dãy bàn bị chất đầy mấy ly trà sữa khổng lồ.
Lúc mới nảy lại nhìn thấy Thái Âm tức giận đến muốn nộ khí công tâm hung hăng đi ra cổng thì đã hiểu ngay giao dịch hắc ám của cô và đám Chúc Tử là gì.
Trước đây cũng đã từng nghe cô bị đám Thái Âm ức hiếp, nhưng anh thấy mấy hôm nay , chỉ cần là cô thì Thái Âm luôn ăn thiệt thòi, Hy Từ lại phì cười.
Bạn học đều không biết , nhưng Hy Từ biết. Nhìn cái bàn học đặt kín trà sữa kia , lại xét hành động 1 lời không hợp liền tạt nước của cô khi nảy, Hy Từ cảm thấy số trà sữa kia chắc chắn là cô mua.
Anh không biết vì sao Thái Âm lại sợ trà sữa như vậy, lại có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng anh rất rõ ràng, Đào Hoa đây là đang cố ý chỉnh cô ta.
Thế nhưng bạn học trong lớp đều nói là Chúc Tử làm, vì anh ta đưa tới.
Thái Âm và bạn học cũng cảm thấy Chúc Tử làm chổ dựa cho Đào Hoa , nên mới cố ý chỉnh cô ta, nhưng căn bản là không phãi.
Thái Âm là bị cả Đào Hoa và Chúc Tử thông đồng ức hiếp.
----
Hy Từ trở về lớp của anh, trên mặt vẫn mang theo mấy phần ý cười ấm áp vui vẽ. Trong tay là ly trà sữa khi nảy vẫn đang uống dở.
- Cậu vừa đi đâu về đấy???
Đào Tuấn từ bên bàn của mình đi qua, trên tay còn cầm 1 cuốn vỡ bài tập, vừa cuời vừa hõi anh.
Hy Từ cười :
- Phòng dụng cụ!!!
Đào Tuấn nhíu mày, khó hiểu:
- Phòng dụng cụ thì có gì vui mà cậu cười mãi vậy???
Hy Từ ngồi vào bàn của anh, ngẩn đầu nhìn Đào Tuấn, cười tươi rói :
- Tôi gặp Đào Hoa ở đó!!!
Vẻ mặt Đào Tuấn lập tức khó ngữi, anh đột nhiên nhớ đến câu hõi của cô đêm qua " Nếu Hy Từ về làm em rể của anh thì liệu có thành công không??? "
Đào Tuấn nhìn vẻ mặt xuân phong phơi phới lại cười ngây ngốc của Hy Từ mà chỉ có thể cảm thấy cực kì vi diệu rồi thầm cảm thán trong lòng.
Em gái, em không cần dụ dỗ nữa!!! Chỉ việc tới hốt về thôi!!!!
Đào Tuấn bỉu môi, mang theo vở bài tập về chổ ngồi của mình, anh cảm thấy mình cần tập trung tinh thần cho bài kiểm tra còn tốt hơn cho mấy tên đang đi vào bể tình này.
Ngay lúc Đào Tuấn cắm cúi bắt đầu làm bài tập thì Hướng Quy quay lại, vẫn là 1 bộ dáng ung dung lãnh đạm thường ngày ngồi vào bàn học.
Đào Tuấn nhìn thấy anh quay lại, lại âm u lạnh lẽo thì kinh ngạc :
- Cậu sao vậy???
Ánh mắt Hướng Quy tĩnh mịch, đáp 1 câu qua loa :
- Không sao, sắp thi nên áp lực !!!
Khóe môi Đào Tuấn giật giật.
Đại ca, khiêm tốn quá sẽ là tự cao đó!! Biết không???
Học bá top 1 mà áp lực thì học sinh bình thường khõi thi cmnr!!!
Đào Tuấn sờ sờ cằm, sáp lại gần anh ý tứ sâu xa:
- Ê này, cậu nói có phãi Hy Từ thích em tôi không??? Nhìn 2 người họ.. kiểu gì tôi cũng thấy khả nghi!!
Đào Tuấn cười haha tiếp:- Cậu nói con bé Tiểu Đào có phãi thay lòng đổi dạ rồi không??
Cánh tay đang cầm viết của Hướng Quy không tự chủ siết chặt, khớp tay cũng vì thế mà trắng bệt. Trong mắt anh là 1 mảnh tối tăm lạnh lẽo.
Đào Tuấn không phát hiện ra sự khác thường của Hướng Quy, lại vỗ vai anh:
- Thật ra nếu 2 người họ thật sự thích nhau tôi thấy cũng rất tốt, cậu nói đúng không??
Tôi nói thật, làm sao tôi có thể không biết là cậu không thích Tiểu Đào !!! Cứ để con bé 1 mực bám theo cậu cũng rất phiền đúng không?? Cậu cũng không cần khó xử với tôi, bây giờ con bé thích người khác rồi , cũng sẽ không có thời gian quấy rầy cậu nữa, cậu cũng nhẹ nhõm , thoãi mái rồi!!!
Ánh mắt vốn lạnh lẽo của Hướng Quy lại đột nhiên như dậy sóng, anh quay đầu trừng Đào Tuấn , lạnh nhạt:
- Cậu cũng nghĩ tôi không thích em ấy???
Đào Tuấn bị câu trả lời đột nhiên này của anh dọa cho nhảy dựng:
- What the fuck??? Không lẽ cậu..??
Đào Tuấn vừa hét lên, lập tức đã bị mọi người chú ý. Hy Từ cũng ngẩng đầu nhìn qua chổ 2 người, khuôn mặt mờ mịt.
Đào Tuấn vội vàng ngồi lại, nhỏ gịong nói:
- Không phãi, sao cậu lại...
Hướng Quy đột nhiên khôi phục tinh thần, lúc này anh mới ý thức được vừa rồi anh đã nói gì. Hướng Quy nhíu mày, 1 câu cũng không nói nữa, cố gắng khắc chế tâm tình phức tạp trong lòng xuống.
Hướng Quy không biết đây có phãi là cảm giác thích hay không, nhưng cảm giác lúc nhìn thấy cô và người con trai khác nói cười vui vẽ anh thật sự rất khó chịu.
Lúc cô lạnh lùng tuyệt tình nói cô không thích anh nữa, anh thật sự đã đau lòng.
Hướng Quy vì 1 luồn cảm xúc xa lạ trong nội tâm này mà buồn rầu không thôi.
Đào Tuấn khẽ liếc nhìn Hy Từ đang ngẩn ngơ như tên ngốc, rồi lại nhìn Hướng Quy bá dáng hồn bay phách lạc, có chút không nói nên lời mà mím môi thỡ dài, không thể cho ý kiến .