Hy Từ đưa Đào Hoa về nhà, cô lại muốn tản bộ đi dạo một vòng cho dể tiêu hóa và thư giãn gân cốt nên đã để anh dừng lại bên ngoài tiểu khu , tự mình tản bộ vào.
Đào Hoa vừa đi vừa suy nghĩ mông lung về những biến hóa khác thường của Hy Từ kiếp này và kiếp trước ,ngang qua nhà Hướng Quy , lúc vô tình ngẩng đầu cô lại thấy anh đang đứng trước cửa nhà. Đèn đường âm u mờ tối , chiếu vào mặt anh càng lộ vẻ âm trầm.
Đào Hoa nhíu mày dời ánh mắt , bước nhanh 1 chút. Nhưng cô không nghĩ tới ngược lại Hướng Quy đột nhiên đi ra , anh đứng lại phía sau cô mấy bước, hỏi một câu:
- Em thích Hy Từ???
- Liên quan đến anh???
Bước chân Đào Hoa dừng lại, cô bình tĩnh hỏi ngược 1 câu lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Hướng Quy thoáng chút bối rối.
Đào Hoa mỗi lần nhìn thấy anh , lại sẽ không tự chủ mà nhớ lại khoảng thời gian khốn khổ , đau thương ở kiếp trước, cô không muốn 1 lần nữa trở thành kẻ đáng thương kia , càng không muốn Hướng Quy phá nát tâm trạng tốt đẹp mà khó khăn lắm cô mới có thể lấy lại được.
Đào Hoa càng không có tâm tình giải thích cho anh chuyện giữa cô và Hy Từ.
Đào Hoa không muốn nhiều lời, lãnh đạm trực tiếp bước về phía trước rời đi.
Nhưng người mới vừa đi được mấy bước đã đột nhiên bị anh bắt lấy cổ tay kéo lại . Hướng Quy bước nhanh đến dùng khí lực rất lớn để kéo cô, Đào Hoa bị đau đến nhíu mày, cô phẫn nộ trừng anh:
- Còn có việc gì?
- Có thật là em thích cậu ta?
Đôi mắt Hướng Quy như hằn tia máu, lại sâu thẳm nhìn cô, toàn thân anh tràn đầy hơi thở lạnh lùng bức bách:
- Nói cho tôi biết, có phải thích cậu ta không?
- Tôi nghĩ tôi không cần giải thích với anh!!!
Đào Hoa nhíu mày, ném ra 1 câu lạnh lùng như thế liền muốn gạt tay anh ra.
Nhưng không biết tại sao, Hướng Quy lại theo bản năng túm cô cực kỳ chặt, Đào Hoa thử mấy lần đều không gạt tay anh ra được, cô nổi giận:
- Hướng Quy, anh buông tay cho tôi!!!
- Hướng Quy?
Giọng điệu anh đột nhiên cao lên, băng lạnh rít lên hai chữ, rồi lại tức giận chất vấn:
- Không gọi tôi là Hướng ca nữa?
Đào Hoa đột nhiên cười lạnh, cô cảm thấy Hướng Quy quả thực là người khó hiểu.
Anh khi nào thì quan tâm cách cô gọi anh thế nào như vậy???
Anh khi nào thì để ý cô thích ai như vậy , liên quan đến anh sao?
Đào Hoa lại dùng sức vặn vẹo cánh tay lần nữa ,nhưng vẫn không thể thoát khỏi ,tay anh đang nắm cô càng lúc càng chặc hơn. Đào Hoa tức giận, quát :
- Buông ra!!!!
Hướng Quy mạnh mẽ kéo cô đến trước mặt, 1 tay nắm cổ tay cô, tay còn lại giữ chặt bả vai cô.
Hướng Quy khẽ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Đào Hoa ,đôi mắt lóe lửa giận, gằng từng chữ từng câu hỏi:
- Nói cho tôi biết,rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?
Đào Hoa nhìn qua thần sắc bất lực mà nổi giận của anh thì lại càng cảm thấy buồn cười.
Kiếp trước,1 người luôn tự xem mình là trung tâm như Hướng Quy sớm đã luyện cho bản thân mình 1 thói quen, lúc nào anh cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc thận trọng để ngụy trang mà xuất hiện trước mặt người khác.
Kiếp trước , dù đã là vợ chồng , Đào Hoa cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt khác của anh. Anh dày công che đậy không lộ ra vui buồn .
Nhưng kiếp này , Đào Hoa không ngờ chĩ trong 1 khoảng thời gian ngắn ngũi ,cô đã nhiều lần được chứng kiến trên mặt Hướng Quy xuất hiện nhiều cảm xúc như vậy !!!
Cảm xúc nghi ngờ, phẫn nộ, bất lực và bi ai xen lẫn!!!
Đào Hoa cũng không nói gì ,cô dùng vẻ mặt trào phúng nhìn anh.
Hướng Quy nhìn cô rất lâu nhưng không thu được đáp án mà anh muốn, cuối cùng đành thỏa hiệp cúi đầu.
Đè nén tức giận xuống, khi anh ngẩng đầu thần sắc nhìn cô rõ ràng đã ôn hòa hơn nhiều, trong giọng nói cũng nhu hòa hơn không ít:
- Anh rốt cuộc đã làm điều gì sai mà em lại tức giận như vậy ? Nói cho anh biết, đến cuối cùng là anh đã làm sai cái gì rồi???
Ánh mắt Hướng Quy rõ ràng giằng xé phức tạp nhìn cô, dường như còn lộ ra một chút bất đắc dĩ, anh nhẹ gịong :
- Mấy ngày hôm trước không phải là còn rất tốt sao? Còn nói muốn cùng anh đi thành phố A chơi, sao bây giờ đột nhiên lại...?
Đào Hoa thỡ dài , không hiểu nổi anh mà nhún vai:
- Bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt, trưởng thành sau một đêm có được không?tôi chỉ là trưởng thành... đã biết rõ tôi muốn cái gì!! cũng biết rõ mình nên buông tay với cái gì!!!
- Trưởng thành trong 1 đêm??? Tình cảm của em dể thay đổi như vậy sao??? 1 đêm, nói hết liền hết???
Trong mắt Hướng Quy là 1 tia kỳ quái, hồi lâu sau anh mới khe khẽ thở dài.
Đào Hoa nhếch môi, châm biếm.
Dể thay đổi??? 1 đêm đó của cô đã phãi đổi bằng cả 1 kiếp ngây dại yêu anh và bị anh tàn nhẫn tổn thương đến tận giây phút cuối cùng.
Dể thay đổi??? 1 đêm đó của cô đã phãi đổi bằng sinh mạng của bào thai song sinh chưa kịp thành hình trong bụng cô.
Dể thay đổi??? 1 đêm đó của cô đã phãi đổi bằng chính mắt cô nhìn công ty của Đào Tuấn bị phá sản, nhìn anh mất niềm tin vào cuộc sống và suy sụp.
Dể thay đổi??? 1 đêm đó của cô đã phãi đổi bằng chính mắt cô nhìn thấy chồng mình lén lút cùng người đàn bà khác sau lưng cô.
Và dể thay đổi??? Chính là 1 đêm đó của cô đã phãi đổi bằng cái chết do chính anh gián tiếp gây ra cho cô !!!
Đào Hoa thỡ hắc ra 1 hơi, cô cố gắng bình phục tâm tình chua xót , oán hận vì hồi tưởng của mình, nhìn thẳng vào mắt anh:
- Trước kia, anh không thích tôi quấn lấy anh, cũng cảm thấy phiền khi tôi hỏi đến chuyện của anh. Về sau tôi vẫn sẽ không làm phiền anh, chỉ là...tôi không hỏi chuyện của anh cũng hy vọng anh đừng quan tâm chuyện của tôi nữa!!!
Đào hoa dừng 1 chút , ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn anh, 1 tay gạt tay anh ra:
- Chúng ta nên tôn trọng lẫn nhau, đừng can thiệp chuyện của nhau!! Hành động chất vấn tôi thừa thãi như hôm nay, hi vọng đừng xảy ra nữa!
Trong mắt Hướng Quy chợt lóe qua 1 tia bi ai, anh cứ vậy im lặng nhìn cô thật lâu , Hướng Quy sau đó như suy nghĩ đến điều gì, anh khôi phục sự nghiêm túc thận trọng như thường ngày , đôi mắt sâu không thấy đáy kia cũng bình tĩnh không dậy nổi một gợn sóng trỡ lại .
- Dù sao , em cũng chĩ mới 14 tuổi!! anh quan tâm em , ngăn em làm chuyện dư thừa cũng không có gì là quá!!!
Hướng Quy đặc biệt nhấn mạnh 3 chữ 14 tuổi này, giống như đang nhắc nhở Đào Hoa, lại càng giống như đang nhắc nhở chính anh.
- Thế thì đã sao, 14 tuổi thì tôi không thể qua lại với ai,không được quen biết ai ngoài anh sao?
Đào Hoa bất động thanh sắc , trào phúng nở 1 nụ cười nhìn Hướng Quy. Ánh mắt cô lạnh dần, đột nhiên bước lên phía trước một bước, giơ tay ấn vào ngực Hướng Quy , âm thanh du dương trong suốt mà hàn ý dày đặc:
- Anh đang nghĩ gì thế? Anh nghĩ tôi sẽ giống trước đây chỉ biết đến 1 mình anh???
Cách một lớp vải áo nhưng Đào Hoa vẫn có thể cảm nhận được tim của Hướng Quy đột nhiên gia tốc đập nhanh không ít, cả người đều cứng ngắc lại.
Cô thu tay , trên mặt nhuộm một tầng băng sương xen chút hận ý :
- Đáng tiếc a, muộn rồi!!!
Cô gái tên Đào Hoa ngốc nghếch chỉ biết có 1 mình anh kia, chết rồi.
- Vẫn chưa muộn!!!
Hướng Quy ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng, thì thầm.
Đào Hoa hơi bất ngờ, cô liếc nhìn anh một cái, nhưng khe khẽ lắc đầu, lộ ra tia cười lạnh lẽo:
- Muộn rồi!!!
Đào Hoa không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp vòng qua anh rời đi.
- Đào Hoa, em đứng lại cho anh!!!
Hướng Quy ngẩn người 1 chút, lúc bình tĩnh lại đã nhìn thấy Đào Hoa bõ đi, anh lại lần nữa quát lên, nhưng bóng lưng cô vẫn bước đi về phía trước , không quay đầu.
Đường vào tiểu khu vắng vẻ cũng chỉ còn lại mình anh, cây hoa đào hai bên đường nở hoa tung bay trong gió đẹp đẽ như vậy, nhưng lòng anh lại đau thắt từng cơn 1 mảnh. Anh đứng đó,trong bóng đêm hiu quạnh không biết bao lâu.