Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đào Hoa ở ngoài cửa hít sâu mấy hơi mới hồi phục tâm trạng trở lại bình thường, cô thỡ dài, trời cũng đã sắp tối, Đào Hoa và Đào Tuấn dứt khoát trực tiếp trở về nhà.

- Cho dù không thích thì vẫn có thể làm anh em mà!!! Gặp Hướng Quy em chạy làm gì??

Đào Tuấn thở hắc ra 1 hơi, không hiểu nổi cô.

Đào Hoa cau mày:

- Em chạy khi nào??? Con mắt nào của anh thấy em chạy??

- Cả 2 con !!!

Đào Tuấn hất cằm, anh dùng 2 ngón tay chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào cô, - Cứ tránh như vậy cũng không phãi cách, mà tại sao em bây giờ lại có ác ý với Hướng Quy như vậy?? Giữa 2 người có chuyện gì vậy???

- Không có gì!!! Chỉ là không thích nữa thôi!!!

Đào Hoa không quan tâm , qua loa trả lời .

- Thích nhiều năm như vậy, sao chỉ mới mấy hôm mà hết thích được chứ??? Em lừa anh à???

- Vậy thì anh cứ nghĩ là em bị tâm thần phân liệt đi, 1 nữa tính cách kia thích anh ta, muốn kết hôn với anh ta! Còn nữa tính cách này ghét anh ta , muốn lăng trì anh ta!!!

Đào Tuấn bị câu trả lời của cô làm cho á khẩu.

Ừm, dựa vào biểu hiện mấy hôm nay của cô, đúng là giống tâm thần phân liệt thật!

---

Bà nội Hướng nhìn cổng nhà bị đóng lại thì thở dài mấy lần, lại thấy Hướng Quy vẫn còn sững sờ đứng đó liền trợn mắt trừng anh một cái.

Hướng Quy tỉnh táo tinh thần lại, khôi phục vẻ lạnh lùng lại gần như vô cảm đi rót 1 ly nước.

Bà nội Hướng nhìn dáng vẻ không quan tâm kia của anh, thật sự là càng nhìn càng tức giận.

Bà nội nói:

- Bây giờ Tiểu Đào đã thích người khác, con bé không còn đi theo con nữa, con được nhàn hạ rồi!!!

Tay cầm ly thủy tinh của Hướng Quy vô thức xiết chặt lại, nhưng hồi lâu sau anh lại như thản nhiên nói:

- Em ấy thích ai liên quan gì đến con ?

Rồi không đợi bà nội Hướng nói tiếp nữa , anh trực tiếp xoay người lên lầu.

Bà nội nhìn bóng lưng của anh thì liên tục thở dài. Trong ánh mắt lại lộ ra 1 tia bất đắt dĩ.

-----

Hôm sau , trong lớp học.

Đào Hoa đang yên vị ngồi 1 góc nghịch điện thoại, thả thính ảnh đế nhà cô. Thì Thái Âm xuất hiện ở cửa phòng học , cô ta 2 tay chống hông bày ra tư thế đại tỷ tiêu chuẩn hất cằm về phía Đào Hoa , lớn tiếng:

- Đào Hoa, mày ra đây cho tao!!!

Phòng học đang ồn ào, nhất thời yên tĩnh lại.

Thái Âm hung thần át sát , tràn đầy mệnh lệnh gọi cô, như thể đã quên mất mấy hôm trước là ai bị ép uống trà sữa đến nôn thốc nôn tháo.

Đào Hoa ngẩng đầu nhìn người vừa gọi mình 1 cái, rồi lại cúi đầu không quan tâm mà tiếp tục nghịch điện thoại.

Mi tưởng mi là ai, gọi 1 tiếng ta phãi ra??? Nằm mơ!!!

Mi cũng không phãi ảnh đế của ta!!!

Thái Âm nhìn bộ dáng không thèm quan tâm của Đào Hoa mà nổi giận, cô ta đi mấy bước vào lớp , đạp bàn đạp ghế ầm ầm.

Cô ta đi tới trước mặt Đào Hoa, 1 tay muốn hất điện thoại của cô ra.

Đào Hoa nhanh chóng thu tay lại. Tay Thái Âm vồ hụt qua không khí , đập lên bàn đau điếng.

- Mẹ!!!

Thái Âm bị đau tức giận, chữi bậy 1 tiếng.

- Đó là tại mày không cẩn thận,không liên quan tao!

Đào Hoa nhếch môi, cất điện thoại đi , 2 tay khoanh trước ngực, chân gác chéo. Tư thế ngồi vô cùng cao ngạo, soái khí nghênh đón ánh mắt tức giận của Thái Âm , đôi mắt đen lãnh đạm , lạnh như ngưng kết băng sương.

Điện thoại của ta là để thả thính ảnh đế, không phãi thứ mi có thể tùy tiện động vào!!!

- Đào Hoa, con khốn kiếp này, mày nói cái gì???

Thái Âm nổi điên, cô ta gầm lên rồi cười lạnh: - Mày nghĩ Chúc Tử thật sự có thể chống lưng cho mày, bảo vệ mày à???

- Ồ !!!

Đào Hoa lãnh đạm: - mày nghĩ tao cần đàn anh chống lưng??

Thái Âm giơ tay hất hết tập sách trên bàn của Đào Hoa xuống đất , dùng chân giẩm lên khiêu khích:

- Chỉ bằng mày mà muốn chống đối tao???

Thái Âm tất nhiên không hề nghĩ đến chuyện trọng sinh , cô ta đem tất cả sự biến hóa kì lạ của Đào Hoa đổ lên người Chúc Tử, quy kết lại là vì có anh chống lưng nên cô mới dám ngông cuồng như thế.

- Ừm!!!

Đào Hoa đứng dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của Thái Âm đi theo 1 dãy bàn khác tiến đến chổ ngồi của cô ta, cô liếc mắt nhìn Thái Âm 1 cái rồi nhấc chân, đạp ngang.

RẦM

Cái bàn ngã rầm 1 cái , tập sách và đồ dùng trên bàn nằm lộn xộn chật vật trên đất, ly nước trên bàn vì không chịu nỗi sự va chạm mà vỡ nát, sách vở trên đất nhanh chóng bị thấm ướt hết cả.

Trong phòng học lập tức lặng im như tờ , không nghe ra tiếng thỡ.

Đám bạn học nhìn Đào Hoa rồi nhìn Thái Âm, hoảng sợ.

Không khí trong phòng đều lộ ra sự quỷ dị.

Đào Hoa điên rồi sao???

Trực tiếp đắt tội với đại tỷ trong trường!!!

Thái Âm lập tức xù lông, trong ánh mắt lộ ra tia hung ác:

- Đào Hoa , mẹ nó, mày dám đạp bàn của tao!!!

Đào Hoa nghe thấy âm thanh tức giận của Thái Âm, cô nở 1 nhếch môi nhấc chân, đạp thêm 1 cái.

Cái bàn trượt đi 1 khoảng nhỏ, đồ vật và sách vở trên đất triệt để bị hư hõng , bừa bộn hơn không ít.

Đào Hoa không nói không rằng.

Nhưng hành động đó rõ ràng ý muốn nói là --- Tao đạp đó, rồi sao???

- Đào Hoa , mẹ nó , mày nhặt lên cho tao!!!

Thái Âm chỉ vào mặt Đào Hoa ,gào.

- Méo!!!

Đào Hoa giơ ngón giữa lên, hất cằm.

Thái Âm gầm lên, lao thẳng về phía cô, tay vung thành trảo, chắc là muốn cào cấu.

Đám bạn học lập tức tản ra , tránh bom rơi đạn lạc.

Lúc Đào Hoa và Thái Âm chỉ còn cách nhau 1 cái bàn, tay Thái Âm đã sắp cào vào mặt cô thì bỗng Thái Âm bị 1 người túm vai lại, hất mạnh 1 cái.

Hông Thái Âm va đập vào cạnh bàn, rắc 1 tiếng. Sắc mặt cô ta lặp tức trắng mét, đau đến muốn khụy xuống, Thái Âm hơi khom người dùng 2 tay ôm hông, đau đớn nhìn về người vừa túm lấy mình.

Chúc Tử cười haha vô lại, bộ dáng cực kì gợi đòn:

- Học muội , ức hiếp bạn học là điều không nên!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK