Đào Hoa nhìn chiếc váy của mình, váy này thuộc về bộ sưu tập của LV , đã sớm không sản xuất nữa, bây giờ dùng giá cao cũng đã không thể mua được.
Nhìn chiếc váy thảm hại như vậy, Đào Hoa nhếch môi , trầm mặc cầm lấy nó đi ra ngoài.
- Là cô làm bẩn???
Đào Hoa âm trầm.
Đào Mật lộ vẻ đáng thương , ủy khuất nhưng Đào Hoa lại thấy được sự khinh thường trong mắt cô ta:
- Em không cố ý , em cũng không biết nó lại không đủ chất lượng như vậy, dù sao cũng chỉ là 1 chiếc váy thôi mà, không có gì lớn , em bồi thường cho chị!!!
Đào Hoa cười lạnh dưới đáy lòng, kiếp trước chính là như vậy. Đào Mật làm hỏng đồ của cô xong đều sẽ nói bồi thường cho cô bằng bộ mặt đáng thương như vậy, nhưng kết quả .. 1 thứ cũng chưa từng đền.
Đào Hoa nhớ lại 1 chút, kiếp trước chiếc váy này cũng là như thế. Đào Mật nói cho có, nhưng không hề bồi thường ,sau này thậm chí còn dùng chuyện này mà thêm bớt trước mặt Hướng Quy.
Nói cô đua đòi, mua đồ đắt tiền rồi tự làm hỏng lại đổ tại cô ta, hại Đào Hoa khi đó đã bị Hướng Quy quở trách .
- Tốt, chỉ là 1 chiếc váy mà thôi ! Cô muốn thanh toán tiền mặt hay quyét thẻ???
Đào Mật bất ngờ bị câu hõi của cô dọa cho ngẩn người.
Cô ta thật sự bắt mình đền???
Đào Mật như không tin vào tai mình, cô ta mở to mắt :
- Chị, em....
- Tôi hõi cô là thanh toán tiền mặt hay quyét thẻ???
Đào Hoa lập lại 1 lần, lạnh lẽo âm trầm không chút tình cảm .
Đào Mật tuy nhà nghèo, lại từ nhỏ sống ở thị trấn nhõ. Nhưng cô ta vẫn luôn không cam tâm, luôn ganh tị với Đào Hoa cho nên những gì Đào Hoa có, tự nhiên cô ta sẽ để tâm tìm hiểu.
Chiếc váy này Đào Mật vừa nhìn đã biết không hề rẻ, lại đẹp như vậy nên lúc nhìn thấy cô ta không kiềm được mà mặc thữ.
Nhưng vóc dáng Đào Hoa cân đối và nhõ nhắn hơn cô ta nên váy tất nhiên là không vừa, cho nên Đào Mật đã tức giận cỡi váy quẳng xuống đất , còn thuận chân đạp lên 1 cái.
Bây giờ thật sự Đào Hoa bắt cô ta đền, cô ta làm gì có tiền để mà đền???
- Chị... chỉ là 1 chiếc váy, chị cần gì phãi như vậy??
Đào Mật nhíu mày.
- Cô nói chỉ là 1 chiếc váy vậy mà cô không có tiền đền?? Nếu đã không có tiền đền thì lần sau đến nhà người khác nhớ mang não, đừng táy máy tay chân!!! Lúc cô đi học giáo viên không dạy cô là không được tự ý động vào đồ của người khác khi chưa được họ cho phép à???
Đào Hoa bình tĩnh, mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng mắng cho cô ta 1 trận.
Mặt Đào Mật tái mét đi, Triệu Mạc Kỳ và mẹ Đào ở dưới bếp nghe ồn ào , Triệu Mạc Kỳ đi lên trước,vóc dáng ục ịch cất gịong chanh chua :
- Ồn ào cái gì?? Chẳng qua chỉ là 1 cáy váy nát . Là chị em , sao làm chị lại không biết nhường nhịn em vậy chứ???
Đào Tuấn nhíu mày, nghe em gái bị ức hiếp mà khó chịu ra mặt. Nhưng Đào Hoa đã kịp kéo anh lại.
Mẹ Đào lên tới, cũng hõi:
- Chuyện gì vậy con???
- Tại sao em thì chị phãi nhường , nó cũng đâu còn nhỏ nữa, đã 14 tuổi rồi, nếu tôi không nói cho nó biết cái gì nên cái gì không nên thì sau này nó làm sao ra ngoài??? Nếu ra, với cái trí tuệ hạn hẹp đó không phãi sẽ làm trò cười cho thiên hạ à???
Đào Hoa lãnh đạm trả lời, Đào Tuấn mím môi phì cười.
Từ khi nào em gái ăn nói lại đâm hông như vậy??? Cơ mà anh trai lại vô cùng hã dạ.
Triệu Mạc Kỳ tái mặt, quát:
- Đào Hoa, ba mẹ mày dạy mày nói chuyện với người lớn như vậy à??
Đào Hoa và Đào Tuấn lập tức nhíu mày, Đào Tuấn bước ra chắn trước mặt cô, bộ dáng anh cực kì không vui:
- Bà không được nói động chạm đến ba mẹ tôi!!
- Vậy bà dạy con gái bà đến nhà người khác thì tự tiện được lục lọi phòng người ta khi họ không có nhà à?? Còn làm hư đồ rồi không cần đền???
Nhiều năm chanh chua đã thành thói quen, nói đạo lý với người như Triệu Mạc Kỳ là điều không cần thiết, Đào Hoa trực tiếp lật mặt, cùng lắm thì từ mặt.
Nếu lỡ đánh nhau, không sao.. ta sẽ đóng cữa thả... Đào Tuấn !!!
Đào Hoa suy tính 1 vòng trong lòng, cảm thấy ổn . Sau đó liền tiếp :
- Nếu bà đã nói váy nát không đáng tiền thì đền đi!!! Dù sao với bà không đáng tiền nhưng với tôi thì nó là vật có giá trị!!!
- Tiểu Đào, sao vậy con???
Ba Đào từ trong thư phòng đi ra cùng với Đào Bá, ba của Đào Mật. Ông nhẹ nhàng hõi cô.
- Đào Mật làm hư váy của con bé!!!
Đào Tuấn bênh em, cáo trạng trước.
Đào Hoa nhíu mày nhìn Đào Bá, có cảm giác muốn chém người. Mẹ Đào lại che miệng ho khan 2 tiếng khiến cô càng muốn huỷ thi diệt tích Đào Bá.
Trong nhà kín ông ta lại phì phèo điếu thuốc luôn mồm, khiến cho phòng khách phút chốc chướng khí mù mịt.
Đào Tuấn nghe mẹ Đào ho, lập tức đi mở cữa sổ. Cực kì âm trầm :
- Chú 3, chú tắt thuốc đi!!!
- Tao đang hút mà, tắt làm gì???
Đào Bá như nghe không hiểu, hất cầm trả lời anh. Sắc mặt Đào Tuấn lập tức sa sầm , anh bước tới mấy bước :
- Hay để tôi tắt giúp ông!!!
- Chú tắt thuốc đi, vợ anh bị hen suyển không chịu nổi mùi thuốc!!!
Ba Đào lên tiếng.
- Xì, có vậy cũng chịu không nỗi, đúng là mắc bệnh nhà giàu!!! Tưởng mình là thiên kim khuê các sao ???
Triệu Mạc Kỳ lầm bầm .
Đào Hoa ngồi xuống ghế sofa, cô lãnh đạm dằn điện thoại lên bàn :
- Váy LV phiên bản limited 15 triệu!!! Tắt thuốc , đền tiền hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát!!!