Trên đường về nhà, Hướng Quy lái xe ,Đào Tuấn ngồi ghế phụ cạnh anh, Hy Từ và Đào Hoa cùng ngồi ghế sau với nhau.
Trong xe không khí có hơi ngượng ngùng. Hy Từ lặng yên từ nảy đột nhiên lại hỏi Đào Hoa :
- Em nói một chút em thích gì đi?
Hy Từ lên tiếng quan tâm đến cô, ngược lại làm Đào Hoa có chút bất ngờ. Theo đề tài này cẩn thận suy nghĩ một chút, Đào Hoa bất giác chua xót phát hiện cho tới bây giờ cô hình như cũng không đặc biệt thích cái gì, kiếp trước Hướng Quy cho cô cái gì thì cô sẽ thích cái đó. Cho nên hiện tại...
Đào Hoa lắc lắc đầu, trên mặt mang theo chút phiền muộn:
- Em hình như cũng không có sở thích đặc biệt nào!!!
Hy Từ thoáng nhíu mày lại, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn sang, khẽ cười :
- Vậy giờ, Em có thể thử suy nghĩ 1 chút rồi!!!
Đào Hoa ngây người :
- Sao vậy???
Trong mắt Hy Từ dâng lên 1 tia ý cười dịu dàng:
- Anh sẽ đáp ứng em!!
- Anh???
Hy Từ cười hiền ừ 1 tiếng,Đào Hoa nâng môi cười ra tiếng nhìn anh:
- Được!!! Vậy em sẽ suy nghĩ kĩ 1 chút!!!
Cứ như vậy một đường trò chuyện, bất tri bất giác xe đã chạy đến trước nhà Hy Từ. Bởi vì anh em cô và Hướng Quy ở cùng một khu trong thành phố, còn Hy Từ lại ở 1 tiểu khu khác, cho nên Hướng Quy đã đánh xe đưa anh về nhà trước.
- Tiểu Đào, ngủ ngon!!!
Hy Từ xuống xe, anh hơi cúi người nói với cô qua cửa sổ xe. Đào Hoa ngẩn người, sau đó lập tức cười nói:
- Lần sau em mời anh đi ăn Sushi!
Hy Từ hơi kinh ngạc , rồi anh cong môi cười với cô:
- Nói rồi đừng quên đấy!!!
- Sẽ không! Yên tâm !!!
Lúc này Hy Từ mới hài lòng quay người bước tới trước chào tạm biệt Đào Tuấn và Hướng Quy rồi đi vào nhà.
Đào Tuấn 1 mặt mờ mịt im thin thít nghe Hy Từ và Đào Hoa nói chuyện . Hướng Quy cau mày, ánh mắt phức tạp ngồi cào vô lăng đến khi Hy Từ vào nhà mới quay xe.
Xe rất nhanh đã đến trước cửa nhà, Đào Hoa ung dung mở cữa . Đào Tuấn vừa xoay người mở dây an toàn đã giật mình trố mắt khi thấy Hướng Quy bên kia cũng đang nhanh chóng lưu loát tháo dây an toàn rồi xuống xe.
- Đào Hoa!!!
Đào Hoa đang muốn vào nhà đã bị anh gọi lại, động tác mở cửa của cô dừng lại giây lát rồi tiếp tục. Hướng Quy thấy cô phớt lờ mình thì nhíu mày bước nhanh vài bước đến kéo cô.
Đào Hoa bị Hướng Quy kéo quay người lại. Đèn đường tối mờ, chiếu vào mặt anh càng lộ vẻ âm trầm. Đào Hoa nhíu mày, lạnh lùng:
- Học trưởng Hướng , lẩu cũng đã ăn rồi. Anh còn muốn gì nửa???
Đào Hoa của kiếp này đã được thể nghiệm sự vui vẽ sau khi triệt để buông tha Hướng Quy, bây giờ cô thật sự đã hạ quyết tâm không muốn gặp mặt hay có bất kì quan hệ gì cùng anh nữa.
Cô lạnh nhạt nhìn anh một cái, lạnh nhạt hỏi 1 câu rồi như không cần nghe câu trả lời mà gạt tay anh ra đi đến cửa nhà.
Bàn tay Đào Hoa vừa xoay nắm cửa để mở cửa, không nghĩ tới cô đã lạnh nhạt như vậy mà ngược lại Hướng Quy còn đột nhiên hỏi một câu:
- Em quen Hy Từ ???
Đào Hoa xém chút còn tưởng do mình ăn lẩu lại uống coffe mà bị ngộ độc sinh ra ảo giác rồi chứ!
Hướng Quy vậy mà dạo này lại quan tâm ,tò mò chuyện của cô ? Gặp ma rồi???
Nên biết, kiếp trước lúc nào cũng là cô nhiệt tình bám dính trên người anh.
Bất kể là chuyện to chuyện nhỏ gì từ thành tích thi hay món ăn ngon hay lớp học nào đó hay ho... lúc nào cũng là cô nhiệt tình mù quáng chia sẻ cùng anh.
Còn anh, vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh nhạt nghe cho có , phản ứng cho có chứ chưa bao giờ sẽ chủ động hỏi đến việc của cô.
Mấy hôm nay lại xảy ra loại tình huống chủ động hỏi thăm cô ở cùng ai,kết bạn cùng ai thật sự là khiến người ta kinh sợ.
Đào Hoa cảm thấy kỳ quái, càng cảm thấy vô cùng châm chọc.
Có lẽ giống như người ta nói, khi bạn có 1 cái gì đó trong tầm tay, bạn sẽ vì nó luôn yên vị ở đó mà nảy sinh ra 1 loại ảo tưởng rằng nó sẽ không bao giờ mất đi. Cho đến 1 ngày không báo trước, thứ vốn nên ở đó lại đột nhiên biến mất, bạn cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, cảm thấy không cam tâm.
Hướng Quy bây giờ chính là như vậy! Vì cô đột nhiên lãnh đạm không vây quanh anh nữa , cho nên anh mới có phản ứng như vậy.
Đào Hoa nhếch môi quay đầu nhìn anh:
- Chuyện này.. hình như tôi không có nghĩa vụ phãi báo cáo cho anh!!!
Đào Tuấn nhìn không khí xung quanh 2 người bị dồn nén đến lạnh lẽo mà hoảng, anh không muốn làm bóng đèn nằm không cũng trúng đạn nên khi ánh mắt Hướng Quy liếc về phía anh , Đào Tuấn lập tức ngáp khan 1 cái , giả vờ vươn vai đi vòng qua Đào Hoa, nhanh tay mở cửa:
- Oa, oáp... buồn ngủ quá anh vào nhà trước đây , 2 người nói chuyện đi!!!
Đào Hoa còn chưa kịp phản ứng anh đã nhanh chóng đóng rầm cửa lại 1 cái.
Bên ngoài chỉ còn lại cô và Hướng Quy đối diện nhau trong đêm, đèn tự động trên cửa chiếu xuống đỉnh đầu anh, mũi cao thẳng tạo thành một cái bóng trên mặt anh, làm cho ngũ quan tinh tế của anh nhìn qua lại càng thâm thúy bắt mắt, nhưng đôi mắt kia sâu không lường được cứ lãnh đạm nhìn cô như vậy, khiến Đào Hoa chỉ cảm thấy một cỗ bực bội dâng tràn trong ngực.
- Còn chuyện gì nữa không???
Đào Hoa lạnh lùng.
- Em rốt cuộc làm sao vậy?? Em như vậy có giống cô gái đoan trang dịu dàng em từng nói không???
Hướng Quy hơi nhíu mày.
Ánh mắt Đào Hoa nhìn anh lạnh dần, cô nhếch môi cười nhưng nụ cười không hề có chút hảo ý, trong giọng nói cũng lộ ra 1 sự không kiên nhẫn:
- Anh là ai, mà tôi phãi đoan trang dịu dàng với anh?? Tôi đã nói tôi không muốn làm 1 con người không phãi con người thật của tôi nữa!!! Đào Hoa dịu dàng mà thích anh trước đây đã chết rồi!!! Còn tôi, Đào Hoa bây giờ không thích anh nữa!!! Không - Thích - Nữa!!
Đào Hoa nhấn mạnh 3 chữ cuối đến cực kì lớn tiếng. Cô cũng không tính là nói dối, Đào Hoa dịu dàng kia thực sự đã chết khi rơi xuống biển rồi.
Cô bây giờ... đã không phãi Đào hoa ngốc nghếch đó nữa!!!
Biểu cảm trên mặt Hướng Quy vẫn không thay đổi, chỉ là sau câu nói này của cô dường như làm cho đôi mắt sâu tĩnh mịch của anh vụt lóe lên một ánh kỳ lạ rồi biến mất.
Đào Hoa cũng không để ý, càng không muốn quan tâm cảm giác của anh nữa. Bỏ lại lời này, cô liền trực tiếp mở cửa vào nhà, đóng rầm lại trước mặt anh.
Hoàn toàn bỏ lại anh đứng bên ngoài cửa, như là để nói cho anh biết, cô thật sự cũng không còn chút hứng thú nào để nói chuyện với anh.
-
Đào Tuấn ôm cửa như con thằn lằn , dán sát thân mình anh vào cửa... nghe lén.
Cửa bị Đào Hoa thô bạo mở ra, Đào Tuấn không phòng bị xém chút ngã nhào, anh cười hì hì bộ dáng cực kì ngớ ngẩn đi theo sau cô, lân la dò hõi:
- Em gái , em thật sự không thích Hướng Quy nữa rồi???
- Nhìn chưa đủ thật???
Đào Hoa liếc anh, vừa nói vừa đi về phía phòng bếp tìm nước uống.
Đào Tuấn đi vòng quanh cô, bộ dáng hóng chuyện :
- Vậy em với Hy Từ???
Đào Tuấn nhắc tới Hy Từ, động tác uống nước của cô đột nhiên dừng lại. Đào Hoa quyẹt mũi, nở 1 nụ cười xấu xa như thổ phỉ bắt được mỷ nhân:
- Anh , anh nói xem em bây giờ nếu muốn dụ dổ ảnh... à Hy Từ về làm em rể của anh thì liệu có thành công không???
Thần sắc Đào Tuấn lặp tức biến đổi , khó coi như nuốt phãi ruồi , oán:
- Em gái , em như vậy có phãi là trở mặt hơi nhanh rồi không???
Đào Hoa ngẩng đầu nhìn anh trai cao hơn 1m8 của mình, ngón tay trỏ lắc lắc:
- Không nhanh, không nhanh!!! Bây giờ bắt đầu dụ dổ là vừa... miển cho sau này không dụ nổi!!!
Khóe môi Đào Tuấn co giật, anh nhìn em gái nhà mình.
Sao cứ cảm thấy nó giống giống ác ma rồi???
Sợ quá , mẹ ơi!!!!
- Anh , em muốn mua điện thoại!!!
Khóe môi Đào Tuấn giật giật mấy cái, quả nhiên....