Hướng Quy đột nhiên đứng lên, lấy khí thế hung hăng ám trầm muốn đi qua phía bàn của Đào Hoa , Tiêu Cảnh lập tức ý thức được tình huống không đúng ,hắn vội vàng túm lấy cánh tay anh lại, nhỏ gịong:
- Lão đại, cậu làm sao vậy??? Giờ cậu qua đó không thích hợp đâu!!! Người trẻ hẹn hò, cậu đừng sang làm phiền!!!
Hướng Quy bị câu nói của Tiêu Cảnh làm giật mình hoàn hồn, lúc này anh mới ý thức được mình vậy mà lại tức giận đến mất đi năng lực tự kiểm soát khi nhìn thấy cô vui vẻ ăn cơm cùng người khác.
Hướng Quy hít sâu ngồi lại vị trí , nhíu mày không nói , 2 tay anh nắm chặt, cố gắng bình tĩnh tâm trạng đang kích động đến muốn đánh người kia.
Tiêu Cảnh nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách , kì lạ khó hiểu của Hướng Quy thì nghi hoặc:
- Tôi nói này lảo đại, cậu phản ứng quá khích như vậy... vẻ mặt đó của cậu. Không phãi là cậu thích tiểu nha đầu đó rồi chứ???
Hướng Quy đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh 1 cái, hù cho hắn vội vàng làm động tác kéo khóa miệng lại.
Nhưng anh lúc này mới ý thức được hành vi thất thố của mình, anh lắc đầu hơi vội vàng uống lấy 1 ngụm nước:
- Tôi sao có thể thích 1 con bé đáng ghét chỉ muốn cãi nhau với tôi được???
Tiêu Cảnh mím môi.
Tốt, chính là thích rồi!!!
Hướng Quy như phát giác được ánh mắt quái dị của Tiêu Cảnh, anh hắng gịong bổ sung thêm 1 câu như để chứng minh mình không hề nói dối:
- Tôi chỉ là muốn xem 2 người họ có tốt không,dù sao cũng cùng nhau lớn lên... tôi không muốn con bé bị người ta lừa thôi!!!
- Thôi đi!!!
Tiêu Cảnh vừa nghe liền hất cầm về phía bàn Đào Hoa đang ngồi: - Cậu nhìn kĩ bộ dáng họ đi, tôi thấy là tiểu nha đầu đó đang lừa con trai người ta thì có, nhìn đi người ta không biết nói gì luôn rồi... đều là con bé đó nói thôi!!!
Hướng Quy theo tiếng nhìn qua, đúng thật là Hy Từ đang nhìn Đào Hoa cười đầy ngượng ngùng xen lẫn cưng chiều, còn cô lại đang nói gì đó, cười tươi rói. Đáy lòng Hướng Quy bỗng như chua loét từng trận.
Tiêu Cảnh lại khinh thường hừ hừ:
- Mà cậu lo làm gì, không thấy người ta đang rất vui vẽ sao?? Lại nói , đều lớn cả rồi, người ta yêu đương thì làm sao??? Ba mẹ , anh trai người ta còn không quản, cậu quản làm gì???
Trong lòng Hướng Quy lại tràn ngập 1 cảm giác tức giận :
- Chỉ mới 14 tuổi , lớn gì chứ???
Nói xong anh lại căng thẳng không vui, Hướng Quy rũ mắt , trầm mặc không nói nữa. Chĩ là không khí quanh anh như đột nhiên thấp xuống, lạnh toát.
Tiêu Cảnh cũng đã quen biết Hướng Quy nhiều năm, biết rõ biểu cảm trầm trọng và lãnh đạm này của anh đại biểu cho cái gì. Tiêu Cảnh lặp tức cuối đầu, ngoan ngoãn ăn cơm , không dám nhiều lời nữa.
Đám người Hướng Quy ăn xong , trước khi rời đi anh vẫn thoáng nhìn qua phía Đào Hoa 1 chút.
Đào Hoa và Hy Từ vẫn say sưa vừa ăn vừa cười nói, không hề phát giác ra anh như cũ. Hướng Quy sa sầm nét mặt quay đầu đi, lúc ra quầy tính tiền cũng tiện thể muốn thanh toán luôn bàn của 2 người họ , nhưng lại được báo bàn đó vốn dĩ đã được Hy Từ thanh toán từ trước rồi!.
-
Đào Hoa và Hy Từ ăn uống gần xong , phục vụ mới mang 2 phần cá viên sốt cay lên, món này cá tên là cá viên nước ngọt. Lúc Đào Hoa đang há miệng cho viên cá nóng hổi vào, cô nghe Hy Từ hỏi:
- Biết tại sao cá này được gọi là cá viên nước ngọt không???
Đào Hoa nhai nhai viên cá, khuôn mặt nhõ nhắn của thiếu nữ độn lên, 2 má phập phồng như hamters nhỏ , Hy Từ thoáng chút ngẩn người nhìn cô.
- Đại khái là vì... làm bằng cá sống ở nước ngọt???
Hy Từ bất giác bật cười, anh rút khăn giấy lau giúp khóe môi dính sốt cay từ cá cho Đào Hoa, trêu cô:
- Tiểu Đào , em đúng là ngốc nghếch bù đáng yêu!!!
Đào Hoa bị mắng là ngốc thì trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng không để tâm :
- Vậy là vì sao???
- Nước ngọt là tên 1 khu địa danh du lịch, cá này là đặc sản ở đó!!!
Anh cười ,hõi tiếp: - Em chưa đi đến đó bao giờ???
Đào Hoa lắc đầu:
- Còn chưa nghe qua!!!
- Vậy em đã đi những đâu???
Động tác nhai của Đào Hoa chậm lại, cô hơi cúi thấp đầu.
Kiếp trước, cô ngoại trừ vây quanh và bám dính lấy Hướng Quy thì thật sự đúng là phong cảnh cô từng thấy đã ít lại càng ít.
Có lẽ kiếp trước của Đào Hoa, thứ cô nhìn thấy nhiều nhất chính là khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo của Hướng Quy.
Kiếp trước , cô cũng đã từng vô số lần ao ước có thể cùng Hướng Quy đi du lịch tham quan khắp nơi, nhưng chỉ là Hướng Quy lạnh đạm không muốn. Cho dù là tuần trăng mật của 2 người, cũng không hề trọn vẹn. Ngày đó vì công ty xảy ra chút trục trặc , anh đã không ngại bỏ cô 1 mình ở đó mà trở về.
Đào Hoa rũ mắt, che đậy đi mất mát và chán chường trong mắt:
- Có lẽ chổ nào cũng chưa từng đi!!!
Hy Từ nhìn cô, chợt nhen nhóm 1 sự đau lòng sâu kín, nhưng anh khẽ cười:
- Nhìn em thật sự ,dáng vẻ này khiến anh cứ có 1 loại cảm giác .. tâm như tro tàn!!!
Đào Hoa liếc anh, cười bất đắt dĩ:
- Anh đúng là khéo tưỡng tượng!!!
Hy Từ híp mắt:
- Anh sẽ làm đống tro tàn này cháy lại, yên tâm!!!
Đào Hoa ngước mắt nhìn anh, thiếu niên trước mắt mang theo nụ cười làm lòng người tan chảy, trong đôi mắt anh lại ẩn chứa dịu dàng sâu sắc.
Cô khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy Hy Từ của kiếp này cô quen và ảnh đế Hy Từ mà kiếp trước cô biết như hoàn toàn là 2 người khác nhau.
Hy Từ thời thiếu niên này cả người đều toát lên 1 sự ôn nhu ấm áp , hay cười lại luôn dịu dàng quan tâm.
Nhưng ảnh đế Hy Từ của kiếp trước cô biết, cả người anh đều như cách 1 tầng băng lạnh. Lạnh lùng và hờ hững.
Ảnh đế cao cao tại thượng, hào quang mạnh mẽ nhưng cô đơn lạnh lẽo.
Đào Hoa chợt lo lắng trong lòng, ánh mắt cô nhìn anh có chút xa xôi.
Kiếp trước , có phãi là đã có chuyện gì xảy ra nên mới thay đổi Hy Từ từ 1 chàng trai ấm áp hay cười thành 1 ảnh đế lạnh lùng , cô độc như vậy???
Hy Từ bị Đào Hoa dùng ánh mắt suy tư nhìn đến có chút hoảng . Anh ho khan 1 tiếng, cười:
- Anh đẹp không??
- Hã???
Đào Hoa nghe câu hõi của anh mới hoàn hồn. Hy Từ dùng thìa mút 1 muổng bánh ngọt đưa qua phía cô, cười:
- Sao em nhìn anh không chớp mắt???
Đào Hoa cười, ngậm lấy muổng bánh ngọt:
- Ừm đúng là rất soái, nhìn người đẹp cũng là 1 loại thuốc bổ tinh thần!!!
Hy Từ bật cười:
- Vậy em cứ sữ dụng anh làm thuốc bổ đi!
- Vậy liệu có lãng phí quá không???
- Anh cam tâm tình nguyện cho em lãng phí!
Đào Hoa cười ra tiếng:
- Không được , anh đừng dụ dỗ em!!! Nếu anh bị chà đạp trong tay em , về sau fan.. à mấy thiếu nữ sẽ hận chết em!! Em không muốn bị bóp chết đâu!!!
Hy Từ cũng cười rộ lên:
- Tiểu Đào, em thật đúng là rất đáng yêu!!!
2 người vừa ăn vừa cười nói , ăn xong thì đã gần 2 tiếng sau.
Lúc đến quầy thanh toán, Đào Hoa theo sau Hy Từ rút thẻ từ trong ví ra, cô đang định thanh toán thì đã thấy nhân viên lễ tân đưa cho Hy Từ 1 cái túi giấy nhỏ, đóng gói khá đẹp mắt.
Đào Hoa đưa thẻ qua thì đã bị anh giơ tay cản lại, Hy Từ đưa túi giấy cho cô , cười:
- Cho em, anh thật sự không có thói quen để con gái mời khách !!!
Nhân viên thu ngân cũng nhìn Đào Hoa cười nói:
- Bàn của tiểu thư đã được vị này thanh toán rồi ạ!!!
Đào Hoa ngớ người, cô nhét thẻ về nghi hoặc nhận lấy túi giấy nhỏ, bên trong là 1 mẩu bánh Croquant Chocolats.
Quái , sao ảnh đế lại biết mình chỉ thích vị chocolate nhỉ???
- Sao nói là em mời kia mà???
- Em mời, anh trả tiền!!! Cũng không có xung đột gì mà??
Hy Từ cười hiền.
Đào Hoa nhìn anh, cười tinh nghịch:
- Vậy phãi làm sao cảm ơn anh giờ???
Hai người chậm rãi đi từ trong nhà hàng ra, Hy Từ nghĩ ngợi 1 chút , anh nói:
- Vậy đi, nếu em muốn cảm ơn thì hôm nào cùng anh đi đảo Nước Ngọt!!! Được chứ???
Đào Hoa ngẫm nghĩ 1 lát, cười :
- Được!!! Lần sau lên đảo lại mời anh!!! Dù sao anh đã có lòng lại đáng yêu như thế, em không nỡ nhẩn tâm để anh đau lòng!!
Hy Từ bị câu trả lời của cô làm bật cười, anh vươn tay xoa đầu cô , gật đầu:
- Vậy quyết định như thế đi!!!