Đào Hoa còn nhớ, kiếp trước của cô chỉ hận không thể đem bản thân mà dán vào Hướng Quy , dính lấy anh . Bỡi vì chỉ có như vậy cô mới luôn có thể nhìn thấy Hướng ca mà mình si mê , yêu thích nhất.
Nhưng bây giờ, Đào Hoa đã hiểu ra kiếp trước cô thật sự ngốc nghếch như thế nào, buồn cười như thế nào. Cho nên, cô bây giờ chỉ muốn anh triệt để đừng xuất hiện trước mắt cô nữa, cô thật sự đã hoàn toàn triệt để buông tay anh rồi!!!
Anh đi hay ở cạnh, đối với cô đã không còn hứng thú.
Đào Tuấn tiển Hướng Quy ra cữa rồi quay vào, biểu cảm khuôn mặt khó ngửi túm lấy cô:
- Thật sự không quan tâm?? Không dính lấy người ta nữa rồi???
- Ừ, anh ta cũng bận mà ! Em cũng không thể theo đuôi như biến thái chứ!!!
Đào Hoa hất cầm, thổi bong bóng cao su to lên che mất khuôn mặt Đào Tuấn đi.
Đào Tuấn nhíu mày chê phiền, móng tay đâm 1 cái bong bóng cao su chen giữa anh và cô vỡ bụp, Đào Tuấn nghi hoặc hõi:
- Lúc chiều em làm gì mà Hướng Quy bảo không giống 1 cô gái dịu dàng???
Đào Hoa vừa nghe lời này là trong lòng nhảy dựng.
Định mệnh, anh trai sao anh lại bắt trúng trọng tâm nữa rồi!!!
Cô có thể nói là cô hùa với các đàn anh lớp 12 bắt nạt bạn học sao???
Không thể!!!! Cô còn muốn sống!!!
Đáy lòng căng thẳng như thiếu nữ lần đầu phạm lỗi dù tâm hồn đã là 1 người phụ nữ trưởng thành, Đào Hoa gấp rút cúi đầu che đậy sự khác thường trong ánh mắt, cười hì hì vô hại:
- Em có làm gì đâu!!! Thì anh cũng thấy mà, em chỉ quyẹt thẻ mời bạn học đi ăn thôi mà, có lẽ là đùa giỡn hơi quá trớn nên không ra dáng thục nữ đoan trang nữa rồi!!!
Đào Tuấn nghi hoặc, bất đắt dĩ nhìn cô 1 cái:
- Thật không???
Đào Hoa gật đầu lia lịa như 1 cái máy. Đào Tuấn thu lại tầm mắt, định đi thì đột nhiên như nghĩ đến gì đó, anh quay lại:
- Đúng rồi, cậu ta đắt tội gì với em sao??? Sao đột nhiên lại như vậy rồi???
Đôi mắt Đào Hoa rũ xuống, vừa lơ đểnh nhìn Tivi vừa trả lời:
- Tội rất nặng , xứng đáng lăng trì!!!
Khóe môi Đào Tuấn co giật:
- Tội gì???
Đào Hoa bị hõi đến ức chế phiền muộn, cô trừng mắt liếc anh:
- Phiền! Như anh bây giờ vậy đó, Cút!!!
Đào Tuấn liếc cô, tay túm lấy gói hạt dẻ ngào đường :
- Không ăn thật à???
- Không!!!!
- Vậy anh ăn!!!
Đào Tuấn vơ lấy gói hạt dẻ, nhảy 2 bật 1 lên lầu. Lúc này Đào Mộc Kiều mới từ phòng bếp đi ra , phát hiện cả Hướng Quy và Đào Tuấn đều đã không còn ở đây thì mới ngồi xuống bên cạnh cô:
- Con nói con và Tiểu Hướng xảy ra chuyện gì vậy??? Đang yên đang lành sao con lại có thái độ lạnh nhạt xa cách như vậy với anh?? Trước kia không phãi lúc nào cũng thích lẽo đẽo theo sau người ta à???
Đào Hoa nhìn mẹ mình, cô không thể nói cho bà hiểu những chuyện đã xảy ra đời trước của cô và Hướng Quy, chỉ có thể hàm hồ vài câu thản nhiên cho qua chuyện :
- Mẹ, con bây giờ đã lớn vậy rồi! Cũng phãi có chút giá trị chứ, cả ngày theo sau anh ta còn ra cái dạng gì???
Mẹ Đào thở dài nhìn cô:
- Được rồi, được rồi. Vậy chuyện này của con tự lo , không sao thì tốt!!!
-------
Đào Tuấn mặc dù đã nghe cô nói cô không thích Hướng Quy nữa, nhưng kì thật anh cũng không bận tâm nhiều, anh lại nghĩ cô và Hướng Quy chĩ cãi nhau 1 chút không có gì to tát . Qua 1 thời gian nữa sẽ lại đâu vào đấy, cô sẽ lại lẽo đẽo theo anh tiếp thôi.
Cho nên, sáng hôm sau đi học . Vừa mở cửa , Đào Hoa đã thấy ngay nam sinh tóc tai sạch sẽ lại bị gió làm lộn xộn . Hướng Quy mặc áo sơ mi trắng, tay áo xoăn đến gần khủy tay , quần tây đen bình thường. Đồng phục đơn giản cũng được anh mặc ra khí chất tao nhã, thanh lãnh.
Đào Hoa xiết chặt bàn tay đang nắm lấy giỏ xách đeo chéo của mình. Cô không ngờ hôm qua đã lạnh nhạt như vậy rồi, Hôm nay lại gặp lại anh nhanh như vậy.
Đào Hoa cau mày, mặc kệ anh mà đi về phía trước.
Đào Tuấn từ trong nhà đi ra , cười tí ta tí tởn:
- Đi học cùng đi, cậu chở nó đi!
Đào Tuấn vừa nói vừa lánh nặng tìm nhẹ, đẩy nhiệm vụ chở cô qua cho Hướng Quy.
Hướng Quy lãnh đạm quy củ Ừ 1 tiếng thì đã nghe Đào Hoa lạnh lùng chen vào:
- Anh trai, anh không chỡ em , em sẽ mét mẹ chuyện anh giấu quỷ đen để mua trang bị trò chơi!!!
Đào Tuấn ngẩn người mất mấy giây rồi mới kinh hãi vồ lấy Đào Hoa:
- Nha đầu chết tiệt, làm sao em biết anh giấu tiền???
Đào Hoa cười thâm sâu ẩn ý không nói, cô ngồi lên yên vị sau lưng xe Đào Tuấn.
Cũng không thể nói cho anh biết là vì kiếp trước anh tự khai mà , đúng không???
Hướng Quy nhìn Đào Hoa và Đào Tuấn, nhất thời ánh mắt có chút tĩnh mịch, rồi lại thoáng âm thầm gợn sóng.