Lần tấn công này, không giống như lần trước, rất nhanh bị Bàn Cổ Oán Linh phản kích, lần này Bàn Cổ Oán Linh còn chiếm dụng cơ thể của U Quân, lúc hắn ta nhận được sức mạnh tấn công của chúng tôi, tôi cảm nhận được rất rõ ràng hắn ta muốn né tránh. Nhưng mà lúc hắn ta có cái ý nghĩ này, tôi nhanh chóng hội tụ một thần lực khác, trói hắn ta giữa không trung, không cho hắn ta chạy mất.
Tiếng đàn Phục Hi của Ánh Nguyệt vang lên trên đầu chúng tôi, ngay lúc Bàn Cổ oán linh bị chúng tôi trói lại, Ánh Nguyệt xoay người, đưa đàn Phục Hi đối diện với Bàn Cổ Oán Linh, kéo dây đàn, một luồng ánh sáng màu xanh biếc, nhanh chóng thấm vào cơ thể Bàn Cổ Oán Linh!
Đàn Phục Hi có thể hoá giải hết oán niệm trong cơ thể Bàn Cổ Oán Linh! Sở dĩ mà Bàn Cổ Oán Linh có thể tồn tại ở trên thế giới này, cũng là bởi vì cơ thể của hắn ta là do hắn ta hấp thu thù hận trên thế gian này mà hình thành, chỉ cần oán khí trên người hắn ta biến mất, hắn ta cũng sẽ bị tiêu diệt khỏi thế giới này.
Sau khi tiếng đàn của Ánh Nguyệt truyền vào cơ thể Bàn Cổ Oán Linh, toàn bộ thân thể của Bàn Cổ Oán Linh chấn động, sức mạnh ngăn cản tấn công của chúng tôi lập tức yếu đi, nhưng mà hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, một lần nữa tỉnh lại, tiếp nhận sức mạnh của chúng tôi, đồng thời hô to với tôi: “Nữ Hi, trong Tam Giới này, có tư cách có thể xưng là thần, chính là hai người chúng ta. Thế gian này tội ác dơ bẩn như vậy, khắp nơi đều là lừa gạt và căm hận, mỗi ngày đều có người khóc, mỗi ngày đều có người oán hận, mỗi ngày đều có giết chóc xảy ra, tôi chính là bởi vì cảm nhận được những oán niệm này mà sinh ra, nếu như thế giới này thật sự như lời cô nói: an khang thịnh thế, tôi sao lại có thể sẽ xuất hiện? Thế giới này vốn dĩ cũng không đáng giá để cô từ bỏ hết tất cả mọi thứ mà bảo vệ, tôi và cô tại sao lại không đồng tâm hiệp lực phá hủy thế giới tai ác này, một lần nữa chế tạo ra một thế giới mới không có bất kỳ tội ác gì.”
“Ngươi chỉ thấy được một mặt không tốt của thế gian này, ngươi không có tư cách bình luận thế gian này thế nào. Vạn vật đều có hai cấp, thiện ác yêu hận, gắn bó mà tồn tại, chúng ta muốn nhìn thấy chính là như thế nào: xấu biến thành tốt, từ ác biến thành thiện, tất cả mọi thứ trên thế gian này có nguyên nhân có hậu quả, thiện lớn hơn ác, vạn vật tương sinh tương khắc, cho dù ngươi có sáng tạo ra một thế giới mới, cũng không trốn thoát khỏi quy luật này.”
“Vậy nếu như tôi phá hủy thế giới này, trở về Hỗn Độn trước đây thì sao?’’ Bàn Cổ Oán Linh lớn tiếng hỏi tôi, đồng thời hắn ta gia tăng chống cự đối với sức mạnh pháp lực mà chúng tôi tấn công hắn ta, muốn nhân cơ hội nói chuyện phân tán sự chú ý của chúng tôi, vặn ngã chúng tôi.
“Vậy thì không thể thuận theo ngươi được!”
Tôi tất nhiên là không cho hắn cơ hội này. Quay đầu ra hiệu với Liễu Long Đình một chút, tôi đi cùng anh ấy đã nhiều năm như vậy, có mấy lời cho dù không nói, anh ấy cũng có thể đoán ra được trong lòng tôi đang suy nghĩ gì. Sau khi nhìn tôi một cái, trong nháy mắt anh ấy đã dùng hết toàn bộ pháp lực của mình, theo sức mạnh của tôi, đồng loạt tấn công Bàn Cổ Oán Linh!
Sức mạnh này trong nháy mắt đánh bại phòng ngự ngăn cản chúng tôi của Bàn Cổ Oán Linh, xông vào trong cơ thể hắn ta!
Đỉnh Vân Hải trong nháy mắt đột nhiên sụp đổ theo sự thất bại của Bàn Cổ Oán Linh, mà thừa cơ hội này, Lạc Thần lập tức triệu tập mấy chục ngàn tinh binh, vây quét tất cả yêu tà trên núi Vân Hải. Mấy người chúng tôi tranh thủ thời gian đuổi theo hướng Bàn Cổ Oán Linh rơi xuống, mà lúc này Bàn Cổ Oán Linh bị thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng vẫn dừng lại giữa không trung. Thấy mấy người chúng tôi đã bao vây hắn ta, một chút cảm giác căng thẳng cũng không có, thấy tất cả mọi người chúng tôi nhìn chằm chằm hắn ta, hắn ta lại liếc mắt nhìn Ánh Nguyệt đang không ngừng gảy đàn Phục Hi làm suy yếu oán khí trong cơ thể hắn ta, nở một nụ cười. Lúc này hắn ta đang ẩn nấp trong cơ thể U Quân, mặc dù cơ thể của U Quân, nhưng mà hắn ta sử dụng cơ thể của U Quân, cho dù là một cơ thể nghiêng nước nghiêng thành, cũng bị hắn ta dùng giống như quái vật, ngay cả cười cũng vô cùng dữ tợn.
“Các ngươi thật sự cho rằng có thể giết được ta sao? Đừng quên, ta chỉ là một oán niệm, không hình vô bóng, cho dù các người có mạnh cũng không thể giết được ta!” Bàn Cổ Oán Linh nói xong, hé miệng, lại cười lớn một tiếng, đồng thời lúc hắn cười lên, đang chuẩn bị rút ra, dự định thoát khỏi cơ thể của U Quân!
Nhưng mà không ngờ, trong nháy mắt lúc Bàn Cổ Oán Linh còn đang cười lắc lư, sắc mặt của hắn ta lập tức thay đổi, trở nên vô cùng căng thẳng, lớn tiếng mắng một câu: “U Quân, nếu như ngươi không muốn chết, thì nhanh chóng thả ta ra! Ta chết rồi, ngươi cũng phải chết.”
Sau khi U Quân nói xong câu này, trên mặt anh ta lộ vẻ bối rối, lập tức lại biến thành một bộ mặt bức chính nghĩa khác, giống như là đang nhẫn nhịn chịu đựng đau khổ cực lớn, cắn răng, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Nếu như tôi chết, có thể giúp đỡ Nữ Hi giết chết ngươi, vậy tôi chết cũng cam tâm tình nguyện!” . Truyện Quan Trường
Nói rồi, U Quân ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, hô to với tôi: “Mau, giết tôi!”
Lúc này, tôi thật không ngờ rằng, U Quân vậy mà lại ngay lúc tình thế nguy cấp nhất, kéo Bàn Cổ Oán Linh lại, tranh thủ thời gian và cơ hội cho chúng tôi. Nhưng mà nếu như bây giờ tôi giết Bàn Cổ Oán Linh, vậy thì giống như Bàn Cổ Oán Linh nói, U Quân cũng sẽ chết.
“U…”
Tôi hét lên tên của U Quân, nhưng là lúc này, dường như lúc này U Quân đã dùng hết sức lực của mình, vốn dĩ không có thời gian đáp lời tôi, lại lớn tiếng hét với tôi một câu: “Tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, mau giết tôi!”
Sau khi anh ta nói xong câu này, lúc nhìn tôi, nước mắt tức thì tràn ra khỏi khoé mắt, còn tôi cũng không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp dùng thần lực tạo ra một thanh kiếm dài, nhanh chóng đâm vào cơ thể U Quân. Đồng thời lúc tôi đâm kiếm vào, chư thần đứng bên cạnh tôi, cũng dùng pháp lực đẩy vào cơ thể U Quân!
Một U Quân vốn dĩ không ai bì nổi, trong nháy mắt quỳ trên mặt đất, biểu cảm gấp rút bảo tôi giết anh ta vừa nãy, lúc này cũng trở nên ôn hòa. Mà trên không chúng tôi truyền đến từng tiếng từng tiếng đàn của Ánh Nguyệt, tiếng đàn đó đánh vào cơ thể U Quân, đánh bay oán khí của Bàn Cổ Oán Linh, từng luồng khí đen, tựa như là máu, điên cuồng không ngừng tràn ra từ cơ thể U Quân, nhuộm đen một mảng lớn bầu trời bên cạnh chúng tôi.
Bàn Cổ Oán Linh chết rồi!
U Quân đồng quy vu tận (chết theo) cùng hắn ta.
Lúc cơ thể U Quân tan rã dưới pháp lực của chúng thần, một hồn phách nhẹ nhàng theo thân thể tách rời từ cơ thể U Quân đang tan rã, trên người mặc lễ phục áo gấm, bên hông đeo ngọc bội tinh xảo, tóc đen như mực, trên đỉnh đầu đội Bích Ngọc Liên Quan, cách ăn mặc tỉ mỉ như thế, giống y như những lần trước tôi nhìn thấy anh ta.
Lúc này U Quân cúi thấp xuống, ánh mắt của anh ta nhìn về phía tôi, khóe miệng xinh đẹp đó hơi giương lên với tôi, chưa hề nói bất kỳ một lời nào, dang hai tay ra với tôi, cúi người ôm lấy tôi …
Rõ ràng là một quãng đường rất ngắn nhưng không bù lại được với tốc độ hồn phi phách tán của anh ta, giống như Phù Kinh Dương lúc trước, khi còn chưa nhìn thấy ánh mặt trời, thì đã biến mất trong bóng tối. Còn U Quân lúc này cũng giống như vậy, khi anh ta bay về phía tôi, hồn phách đã biến thành một vòng hơi khói, biến mất không hình không bóng.
Anh ta giống như tôi, chết rồi sẽ không có kiếp sau nữa, bọn người chúng tôi có sức mạnh to lớn, không chỉ giết chết Bàn Cổ Oán Linh, cũng đã khiến U Quân tan thành tro bụi.
Một tiếng khóc, bỗng nhiên từ đỉnh đầu của chúng tôi truyền tới, là tiếng khóc của Ánh Nguyệt! Chỉ thấy Ánh Nguyệt đã vứt đàn xuống, bay về phía tôi, hỏi tôi: “Mẹ, cha con chết rồi sao? Là con giết chết cha! Con cho rằng loại bỏ oán khí của tên xấu xa kia, cha con sẽ được cứu.”
Vừa rồi lúc Ánh Nguyệt đang đối phó Bàn Cổ Oán Linh, thì đã biết Bàn Cổ Oán Linh nhập vào cơ thể U Quân, nhưng mà cho dù con bé muốn cứu U Quân, vậy cũng lực bất tòng tâm. Bàn Cổ Và U Quân chặt chẽ kết hợp cùng nhau, chỉ cần U Quân không chết, Bàn Cổ Oán Linh cũng sẽ không cam tâm tình nguyện mà chết đi, hắn ta sẽ nắm chắc cây cỏ cứu mạng U Quân này. U Quân còn sống hắn cũng còn sống, U Quân chết, hắn ta cũng sẽ chết.
Tôi không biết trả lời câu hỏi của Ánh Nguyệt như thế nào, Liễu Long Đình xoay người, bế Ánh Nguyệt lên, nói với Ánh Nguyệt: “Cha con, anh ta không chết, chỉ là anh ta đi một nơi mà chúng ta không tìm thấy, sống cuộc sống của anh ta thôi.”
Hiển nhiên Ánh Nguyệt có chút không tin Liễu Long Đình, vẫn khóc như cũ, tôi hỏi Ánh Nguyệt: “Con có biết trước đó cha con có hai cái mạng, bây giờ cha con biến mất, chắc chắn là vẫn còn một cái mạng khác còn sống.”
Tôi nói chưa dứt lời, Ánh Nguyệt khóc lớn: “Cái mạng kia của cha đã chết lâu rồi, vì tìm thức ăn cho con, bị một số tiểu yêu quái đánh chết.”