Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này mà Liễu Liệt Vân lại bảo tôi đi gặp Liễu Long Đình? Đây là tấm lòng của cô ta sao?

Nếu để cho U Quân biết lúc này tôi đi gặp Liễu Long Đình, biết tôi nhớ mãi không quên Liễu Long Đình, đừng nói là cho tôi đỉnh Tạo Vật, nói anh ta sẽ đánh tôi đến nửa sống nửa chết thì tôi cũng tin, loại chuyện này không phải là thứ mà anh ta không làm được.

“Chị không thấy là tôi không muốn đi dự lễ kỷ niệm sao? Tại sao tôi phải gặp lại anh ấy? Chị đi về đi, tôi cùng Liễu Long Đình đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tôi sẽ không gặp.’’

Bây giờ mà bỏ qua đỉnh Tạo Vật để đi gặp Liễu Long Đình, đối với tôi mà nói tôi vẫn phân biệt được rõ ràng bên nào nặng hơn, bây giờ tôi đã chịu đựng được đến đây rồi, tôi sẽ không bao giờ vì Liễu Long Đình mà làm ảnh hưởng đến việc tôi lấy được đỉnh Tạo Vật.

Sau khi nói những lời này với Liễu Liệt Vân, cô ta cũng không quấn lấy tôi nữa, mà nói với tôi: “Được rồi, vậy thì chị sẽ truyền lại những gì em nói cho em trai của chị được biết.”

Liễu Liệt Vân còn nhắc lại nguyên văn mấy chữ này, giọng nói rất nặng giống như đang nhấn mạnh, nói xong hết lời thì xoay người muốn rời đi.

Tôi không biết tại sao Liễu Liệt Vân lại nhấn mạnh mấy chữ này, nhưng mấy chữ cô ta nhấn mạnh đúng là làm cho trong lòng tôi thoáng sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Liệt Vân, nói với cô ta: “Chờ một chút.”

Bước chân của Liễu Liệt Vân thoáng dừng lại.

“Chị có thể giúp tôi nói chuyện dễ nghe hơn một chút được không, chỉ cần nói rằng tôi không có thời gian đến cũng được.’’

Giọng điệu nói chuyện của tôi cùng với Liễu Liệt Vân lúc này rõ ràng yếu ớt đi rất nhiều rồi.

Liễu Liệt Vân nghe tôi nói lời này thì xoay người nhìn tôi, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt tôi, nói với tôi: “Nếu em sợ em ba của chị đau lòng, vậy vì sao em không tự mình đi thăm nó, nó mỗi ngày đều nhớ em, người cũng đã gầy đi nhiều rồi, nó thành ra như vậy tất cả đều là vì em, hiện tại em phát đạt thì lập tức quên mất em ba của chị.”

Những lời này của Liễu Liệt Vân nói với giọng hùng hổ bức người, giống như tôi nợ Liễu Long Đình vậy, tuy rằng tôi rất không thích giọng điệu của Liễu Liệt Vân khi nói chuyện với tôi, nhưng mỗi câu nói của cô ta quả thật lại nói trúng tim đen tôi, tôi biết Liễu Long Đình hiện tại đối với tôi mà nói, chỉ có thể nhìn mà không thể có được. Tôi sống lâu như vậy cũng chỉ yêu một mình anh ấy, mặc dù tôi vẫn luôn cảnh cáo bản thân nhất định phải quên anh đi, nhưng loại tình cảm này càng áp chế lại thì nó càng bành trướng lợi hại, nếu không nhắc tới anh ấy, tôi căn bản sẽ không nghĩ đến anh, nhưng vừa nhắc đến anh thì anh lại ở trong đầu tôi mãi không chịu tan biến.

“Tôi không quên anh ấy, tôi…”

Tôi muốn giải thích với Liễu Liệt Vân, nhưng khi chuẩn bị nói ra lại tựa hồ cảm thấy thời điểm này giải thích cũng đều đã quá muộn rồi, cũng không cần thiết phải giải thích nữa, vì thế tâm trạng của tôi lập tức từ từ bình tĩnh lại, nói với Liễu Liệt Vân một câu, bảo cô ta đi đi, cô ta cứ tùy tiện nói như thế nào cũng được.

“Hừ!” Liễu Liệt Vân hừ lạnh với tôi, mắng tôi: “Em thật đúng là một người phụ nữ vong ân bội nghĩa, uổng công em ba tôi lúc này còn đang ở bên cạnh suối Thiên Đàn trong Ngự hoa viên chờ em. Em đùa giỡn tình cảm của em ba chị, lại còn đùa giỡn tình cảm của U Quân nữa, em nhất định sẽ bị trừng phạt, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi cũng không quay đầu lại.

Lúc trước cảm thấy Liễu Liệt Vân thay đổi cũng chỉ là bởi vì môi trường bức bách, làm cho cô ta có các loại cảm xúc khác nhau và các loại lối sống khác nhau, nhưng hiện tại Liễu Liệt Vân nói với tôi những lời vừa rồi, lời này của cô ta giống như có âm mưu gì đó, làm cho tôi nghe có dự mưu gì, tôi luôn cảm giác lần này cô ta bỗng nhiên tới tìm tôi có phải có mục đích gì khác không hay là muốn tôi làm cái gì?

Tôi đoán không ra, nhưng mà lúc này tôi càng thêm lo lắng hiện tại cô ta thật sự đi thêm mắm thêm muối nói với Liễu Long Đình tôi không muốn gặp anh, hoặc là đi nói một vài lời khó nghe với anh.

Cho dù là tôi không có khả năng ở bên cạnh Liễu Long Đình như thế nào, tôi cũng không muốn sau khi chúng tôi tách ra lại để Liễu Liệt Vân đi tới trước mặt Liễu Long Đình nói điều gì đó không tốt, hơn nữa tôi nhìn xuống trên cổ tay tôi còn đang quấn một sợi dây, nghĩ đến Liễu Long Đình khó có thể lên trời, mà lần này tôi nếu không gặp lại anh, chỉ lần sau muốn gặp lại anh sẽ rất khó.

Hiện tại vẫn còn sớm để khai mạc lễ kỷ niệm, U Quân cũng đã đi tới chính điện triều, khoảng chừng một lúc nữa cũng sẽ không trở lại, thế nên tôi suy nghĩ một chút rồi nói với cung nữ bên ngoài rằng tôi bỗng nhiên có chút buồn ngủ, bảo bọn họ nửa canh giờ sau hẵng tiến vào gọi tôi, hơn nữa trong nửa canh giờ này, mặc kệ ai đến gặp tôi, cũng không được để đối phương vào phòng quấy rầy tôi.

Ngoại trừ lúc U Quân đánh tôi thì những lúc khác cũng đối với tôi muôn vàn sủng ái, đây là điều tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, cho nên coi như là không nhìn vào uy nghiêm của bản thân tôi mà nể mặt U Quân thích tôi. Lời tôi nói tương đương với mệnh lệnh của U Quân, chỉ cần không phải U Quân, tôi nói thì bất luận kẻ nào cũng không dám tùy ý làm trái.

Mấy cung nữ đồng ý với sắp xếp của tôi, tôi lập tức trực tiếp hóa thân thành một luồng khói bay về phía suối Thiên Đàn của ngự hoa viên, tôi muốn đi gặp Liễu Long Đình, tôi phải chạy tới trước khi Liễu Liệt Vân đi nói những lời kia với Liễu Long Đình.

Khi tôi đến bên cạnh suối Thiên Đàn đã có thể nhìn thấy Liễu Long Đình, có thể là bởi vì Thiên Đình đang tổ chức lễ kỷ niệm nên trên người anh cũng mặc một chiếc trường bào màu trắng bạc, trên trường bào thêu hoa văn tỉ mỉ, dáng vẻ ung dung cao quý, chẳng qua là quần áo đẹp như thế nào cũng không che giấu được khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều, da thịt anh vẫn trắng nõn như tuyết, mái tóc đã dài hơn phải dùng trâm ngọc cài lên.

Nhớ tới bộ dáng trước kia khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Long Đình, còn có bộ dáng kiếp trước của anh, rồi lại nhìn bộ dáng hiện tại của Liễu Long Đình, trong lòng tôi âm ỉ đau đớn, cảm thấy cực kỳ đau lòng cho anh, trước kia tôi vẫn luôn muốn tự do, nhưng sau khi tôi đã hết hy vọng được tự do thì lại nhìn thấy Liễu Long Đình, trong nháy mắt bi thương trong lòng càng thêm tràn ngập, vì sao vận mệnh của chúng tôi lại đau đớn như vậy.

Nhưng mà mặc kệ trong lòng tôi lúc này khó chịu cỡ nào, nhưng bây giờ khi tôi đi về phía Liễu Long Đình, trên mặt tôi vẫn không lộ ra một tia đau lòng hoặc là chút cảm xúc bi thương nào, mà Liễu Long Đình dường như cũng cảm nhận được hơi thở của tôi, anh xoay người nhìn về phía tôi.

Trong lòng tôi căng thẳng, lúc Liễu Long Đình nhìn về phía tôi, tôi thiếu chút nữa muốn chạy trốn, tôi cũng không biết vì sao tôi lại muốn trốn, nhưng chính là tôi sợ phải nhìn thấy anh.

Nhưng tôi đã xuất hiện, không có nơi nào ở xung quanh có thể trốn được, vì vậy tôi chỉ đơn giản là chào đón ánh mắt của Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Tôi nghe nói anh đang ở đây chờ tôi.”

Lời này của tôi vẫn vô cùng hợp lý, dù sao chính Liễu Liệt Vân đã nói với tôi như vậy, sau khi tôi nói xong, ánh mắt của tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm Liễu Long Đình, nhìn khuôn mặt gầy yếu của anh, anh gầy như vậy, ngũ quan tinh xảo kia có vẻ mệt mỏi, nhưng khí chất toàn thân anh vẫn vô cùng cao quý.

Lúc này anh đang đứng ở trong đình nghỉ chân bên cạnh suối Thiên Đàn này, thân hình cao gầy yên tĩnh, thoạt nhìn giống như một quý công tử mang bệnh tật trong người, làm cho tôi không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, hơn nữa trong lòng tôi liền dâng lên nỗi xúc động muốn ôm anh, hoặc là đem máu của tôi cho anh uống, giúp anh không còn buồn rầu như vậy nữa.

Khi Liễu Long Đình nhìn về phía tôi một lần nữa, ánh mắt của anh ấy vẫn luôn rơi vào trên người tôi chưa bao giờ rời đi, nhìn thẳng vào mắt tôi, khi ánh mắt chúng tôi giao nhau thì anh nói với tôi: “Chị hai nói với tôi rằng chị ấy chỉ đi lấy vài thứ cho tôi.”

Anh nói xong sau đó dừng lại một chút, giống như nghĩ đến cái gì đó, lúc này mới quay nửa mặt đi chỗ khác, để lại cho tôi nửa góc mặt nghiêng tuyệt mỹ, cánh môi khẽ động, tiếp tục nói với tôi: “Hôm nay U Quân tặng em đỉnh Tạo Vật, hiện tại giờ lành cũng sắp tới rồi, vào thời điểm này, tại sao em còn dám đến gặp tôi vậy.’’

Lúc này Liễu Long Đình nói với tôi làm tôi có cảm giác giống như những ngày tôi đã sống với anh trôi qua rất lâu rồi, trong lời nói của anh không có cảm giác kích động hoặc trong lòng tràn đầy vui mừng đối với tôi như trước đây nữa, ngược lại là ngữ khí ôn hòa bình thường, để cho tôi nhìn lại cũng không thấy khẩn trương, vì thế đi qua bên cạnh anh, nói với anh: “Nếu không phải anh muốn gặp tôi, làm sao tôi có thể đến tìm anh vào thời điểm này được.”

Liễu Long Đình vừa nghe tôi nói lời này thì lông mày hơi nhíu lại, tôi nhìn anh nhíu mày nhất thời có chút khó chịu, tôi đến tìm anh, anh còn không vui sao?

Còn chưa đợi tôi nổi giận với anh, Liễu Long Đình bỗng nhiên hỏi tôi một câu: “Vì sao lúc này chị hai lại gọi em đến gặp tôi?”

Tôi cũng muốn hỏi cô ta câu hỏi này đấy? Cô ta không biết U Quân là đàn ông sao? Là đàn ông thì sao có thể cho phép vợ của mình bí mật đi gặp bạn trai cũ được chứ, mà Liễu Liệt Vân sớm không chọn muộn không chọn thời điểm, hết lần này tới lần khác chọn lúc U Quân muốn tặng cho tôi đỉnh Tạo Vật!

Khi tôi nghĩ đến những vấn đề này, trong nháy mắt, trong lòng tôi trầm xuống, Liễu Liệt Vân cô ta sẽ không phải là lợi dụng thời điểm này lấy em trai mình ra làm mồi nhử để hại tôi đấy chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK