Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mặt là vất vả lắm tôi mới có thể có được thân phận này, mặt khác chính là Liễu Long Đình, tiếng la hét của các vị thần ngày càng lớn dần khiến tôi khó mà quyết định được, thậm chí là có ý định muốn tránh né việc này. Vốn đây là một lễ kỷ niệm để Phù Kinh Dương nhận lấy tước vị, nhưng bây giờ nó đã trở thành một gông kìm buộc tôi phải lựa chọn.

Mặc dù trong lòng tôi nghĩ rằng thích và ở bên nhau là hai chuyện khác nhau, nhưng tôi yêu Liễu Long Đình, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy buồn. Tôi có thể vì Ánh Nguyệt mà lạnh nhạt với Liễu Long Đình, nhưng tôi không thể vì cái gọi là danh vọng và tài sản mà bỏ mặc lại một mình Liễu Long Đình ở trên núi Trường Bạch.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, cho dù hiện tại tôi đang tính đến trường hợp xấu nhất, tôi nhất định phải ở bên cạnh Liễu Long Đình, sẽ khơi dậy cơn thịnh nộ của thần linh, nhưng bây giờ không có người nào có thể thay thế tôi ngồi trên vị trí đứng đầu Thiên Đình. Coi như là tôi không đồng ý với yêu cầu của họ thì sao? Cho dù mất đi sự tin tưởng và sự ủng hộ của các vị thần, tôi sẽ phải chờ họ hỗ trợ một vị chủ nhân mới để ép tôi rời khỏi vị trí Hi Hoàng, nhưng điều này là không thể. Ngay cả Phù Kinh Dương, cựu Phong Đô đại đế, vì tôi mà anh ta mới chuyển đến làm thần của Thiên Đình, nếu anh ta vẫn ở đó thì không ai trong số họ dám lật đổ tôi một cách dễ dàng.

“Đứng dậy đi.” Tôi không muốn giải thích chút nào, trực tiếp nhìn về phía các vị thần bình tĩnh nói một tiếng, che dấu biểu cảm của bản thân ở sâu trong lòng, tôi cảm thấy được hiện tại mình là chiến sĩ, dũng cảm tiến về phía trước.

Vì tôi ở trên cao nên tiếng nói của tôi lọt vào tai của mọi vị thần trên núi Vân Hải, khi các vị thần này nghe thấy tiếng tôi kêu họ đứng dậy, họ nhìn nhau, nhưng mọi người đều thấy rằng Tăng trưởng Thiên Vương thì không có phản ứng gì, vì thế cũng không có một ai đứng lên trên mặt đất, hơn nữa còn hùa theo Tăng trưởng Thiên Vương hướng đến tôi hô lớn: “Xin Thiên Đế hãy suy nghĩ kỹ lại!…”

Hãy suy nghĩ lại, suy nghĩ lại cái khỉ gì chứ!

Nếu bây giờ tôi không phải là thủ lĩnh của Tam Giới, Thiên Đế cai trị tất cả các vị thần, tôi sẽ quay lại đấu khẩu với các vị thần kia rồi, chẳng nhẽ đến chính tôi còn không biết mình đang nói gì sao? Họ còn dám coi tôi như đứa trẻ, dạy tôi thế này, nhắc nhở tôi thế kia.

Thấy họ không có ý nói chuyện đàng hoàng với mình, tôi chỉ có thể thẳng thắn nói chuyện với bọn họ và hỏi họ: “Các người bây giờ vì cái gì mà sống dưới trướng của tôi? U Quân nổi loạn và muốn giết các vị thần trên Thiên Đình, các người vì sao mà có thể sống sót đến bây giờ?”

Khi tôi hỏi câu này, các vị thần bên dưới trả lời tôi rằng: “Tất nhiên là vì Thiên Đế đã cứu chúng tôi, vì vậy chúng tôi sẽ luôn tôn kính Thiên Đế.’’

“Chính là tôi đã cứu các người, còn Liễu Long Đình đã cứu tôi, tôi cũng đã nhớ lúc anh ấy giam cầm các vị thần phạm sai lầm vào khoảng thời gian anh ấy phụ trách, sau khi tôi lên ngôi tôi cũng không phong anh ấy làm trung thần. Các người biết ơn tôi đã cứu mạng, ủng hộ tôi. Liễu Long Đình đã cứu tôi, và tôi cũng biết ơn anh ấy. Nếu các người cảm thấy rằng không thích hợp để tôi cả ngày ở bên một con quái vật, thì tôi có thể chỉ sắc phong vị cho anh, phong anh ấy là người chỉ huy vĩ đại của Thiên Đình và phụ trách về luật pháp Thiên Đình, vừa đúng lúc luật lệ hiện nay chưa hoàn chỉnh, vậy thì tôi sẽ cho anh ấy nhậm chức chính thức, các người có ý kiến gì không?”

Khi tôi hỏi bọn họ điều này, giọng điệu rõ ràng là rất cứng rắn. Những vị Tiên gia đều không thoải mái với việc tôi và Liễu Long Đình ở bên nhau, hiện tại vì tôi đang cứng rắn muốn đưa cho Liễu Long Đình một chức vị chính thức ở trên Thiên Đình, vì vậy họ lập tức khuyên tôi không nên làm như vậy. Ma lực của Liễu Long Đình rất mạnh mẽ, nếu anh ấy có chức vị trên Thiên Đình thì việc mưu phản sẽ vô cùng đơn giản.

Tôi biết các vị thần sợ tôi đưa Liễu Long Đình lên Thiên Đình, nay thấy thái độ của bọn họ dịu đi, cũng không có ý định uy hiếp bọn họ nữa, liền nói với bọn họ: “Tôi cùng Liễu Long Đình có chuyện riêng, tôi đều đã xử lý ổn thỏa, những nguy hiểm tiềm ẩn trong âm phủ sau khi được xử lý xong, tôi nhất định sẽ cho các người một lời giải thích.’’

Dù sao tôi vẫn là Thiên Đế của bọn họ, cho dù thật sự không hài lòng, bọn họ vẫn phải nghe lời tôi. Sau khi nói xong những lời này, mặc dù các vị thần rất lo lắng, nhưng họ vẫn miễn cưỡng đồng ý với tôi, yêu cầu tôi chăm sóc long thể của mình và có thêm nhiều sức khỏe.

Nhìn thấy tình cảnh này, tôi chợt muốn bật cười, cảm giác như bố mẹ đang khuyên bảo đứa con gái không nghe lời, dù chống lại tôi nhưng không có ác ý, chỉ vì sự an toàn và thân phận của tôi.

Khi Tăng trưởng Thiên Vương thấy tôi nói sẽ đưa Liễu Long Đình lên Thiên Đình nhận chức vụ, các quần thần sau lưng ông ta bỗng héo hon, một mình ông ta cũng không thể khuấy động được bao nhiêu giông tố nên đành bỏ cuộc, lui về.

Tranh thủ thời gian này, tôi sắp xếp tất cả những công việc khác để làm quen với những vị thần này cũng như vun đắp quan hệ với bọn họ, tôi cũng không giao hết nhiệm vụ cho Lạc Thần làm, trong thời gian này Lạc Thần có thể tiện nghỉ ngơi cho thật tốt. Trước đây thật sự vất vả cho anh ta rồi.

Lạc Thần không ngại công việc khó khăn, anh ta chỉ mong tôi yên ổn không xảy ra việc gì, bảo anh ta làm gì cũng không quan trọng.

Bây giờ nghi lễ sắc phong đã hoàn thành, ban đầu sẽ là Long Nhi dẫn các vị thần trở về thiên giới, tuy nhiên, vì Long Nhi muốn ở lại với tôi một thời gian, Long Nhi liền làm nũng với Lạc Thần, hỏi xem bọn họ có thể đổi công việc cho nhau không. Sau đó Long Nhi đã tiễn tôi trở lại núi Trường Bạch. Sau khi bàn giao binh quyền ở phía sau núi Vân Hải, Lạc Thần đã đưa các vị thần này trở về.

Lạc Thần thấy Long Nhi có chút không nghe lời lắm, vốn định răn dạy, nhưng tôi cảm thấy Lạc Thần đã làm quá nhiều việc, sợ anh ta sẽ thấy mệt mỏi, vì vậy tôi bảo anh ta quay trở lại trước rồi nghỉ ngơi cho thật tốt. Long Nhi đã ở bên anh ta cũng lâu rồi, một số việc thực sự có thể giao lại cho Long Nhi làm là được.

Giờ tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, Lạc Thần không thể nói thêm gì nữa, hơi cúi đầu chào tôi rồi lui ra ngoài.

Tôi không biết đó là ảo giác của tôi hay lý do là gì, tôi luôn cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này, hoặc trong vài năm qua, tôi và Lạc Thần đã trở nên lạnh nhạt, chúng tôi hiếm khi nói chuyện đùa giỡn, lễ nghi lại càng ngày càng nhiều hơn.

Sau khi Lạc Thần đi, Long Nhi hộ tống tôi trở lại núi Trường Bạch, trên xe, cậu ta ôm tôi và hỏi tôi khi nào tôi sẽ trở lại nắm quyền?

Tôi không ngờ rằng Long Nhi cũng lo lắng về vấn đề này nên tôi nói với Long Nhi rằng thực ra ở đâu cũng vậy, nếu nhớ tôi thì cậu ta có thể xuống gặp tôi và tôi sẽ đưa cậu ta đi ăn những món ngon.

Nhưng Long Nhi trông không vui lắm khi nghe tôi nói câu này, ngược lại còn hơi buồn, tôi thấy vẻ mặt của cậu ta có chút không đúng nên hỏi cậu ta là có chuyện gì vậy? Cậu ta không quen với việc trên Thiên Đình sao? Nếu cậu ta không quen, tôi sẽ cho cậu nghỉ mấy ngày rồi trở về chăm sóc Phụ Vương.

Đây vốn là ý tốt của tôi, nhưng Long Nhi lại từ chối tôi và trả lời rằng không có gì cả, chỉ là cậu ta nhớ tôi quá và luôn mong chờ ngày trở về của tôi, nhưng cậu ta nói tôi hãy yên tâm, trước khi tôi về Thiên Đình, cậu ta sẽ làm việc chăm chỉ, đó là những gì cậu ta có thể làm cho tôi.

Bây giờ Long Nhi trông như một cậu bé ngoan trong mắt tôi. Tôi tự nhiên yên tâm khi nghe thấy những gì cậu ta nói, tôi đưa tay ra bóp mặt cậu ta, bảo cậu ta đừng có lười biếng, đợi đến khi cậu ta tài giỏi hơn, tôi sẽ phong chức lớn hơn cho cậu ta.

“Tôi không muốn làm quan lớn hơn, chỉ mong chị luôn có thể làm chủ được Tam Giới, để không còn ai dám bắt nạt chị nữa.”

Có một số người tuy nói nhiều cũng không thể khiến tôi cảm thấy được sự ấm áp như trong lời nói của Long Nhi. Đúng vậy, tại sao tôi phải làm chủ của Tam giới? Không phải là vì để không ai có thể bắt nạt mình sao, không phải là để không một ai có thể ngăn cản vận mệnh của mình sao?

Tôi nhìn Long Nhi và mỉm cười với cậu ta, nhưng Long Nhi nhìn tôi với vẻ bất bình, như thể cậu ta có điều gì đó muốn nói với tôi, nhưng không thể nói ra, cuối cùng, cậu ta ôm lấy eo tôi và lao vào ngực tôi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Long Nhi thương tâm như vậy, hỏi cậu ta cũng không nói, điều này khiến tôi vô cùng buồn bã, tôi không biết điều gì đã khiến Long Nhi đau lòng không thể mở miệng nói lên lời như vậy. Trước đây Long Nhi rất hoạt bát vui vẻ, chẳng lẽ trong lúc tôi không ở trên Thiên Đình đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Lúc này tôi không thể an ủi Long Nhi, càng an ủi Long Nhi thì cậu ta càng khóc dữ dội hơn. Thật may khi chúng tôi bay khỏi núi Vân Hải thì gặp được Liễu Long Đình đang đợi tôi, nhìn thấy Long Nhi khóc thê thảm như vậy tôi đoán anh ấy cũng không có cách nào đợi U Minh đại đế tới để trực tiếp giao binh quyền, vì vậy tôi đã đưa thẻ bài quân lệnh cho Liễu Long Đình để làm cho anh trông giống Long Nhi, rời đi để giải quyết vấn đề.

Trước khi đi Liễu Long Đình còn không kịp nói một lời với tôi, tôi đã nhét vào tay anh thẻ bài quân lệnh, thấy Long Nhi đang ôm tôi, khuôn mặt của anh ấy chỉ thể hiện sự không hài lòng với tôi, nhưng khi anh ấy thấy Long Nhi khóc, mặt anh ấy tối sầm lại, xoay người biến thành Long Nhi cầm lệnh bài bay nhanh đến núi Vân Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK