Tôi không hiểu lời của Anh Cô, bèn hỏi lại: “Ý là chuyện cháu nhận Thượng Phương Tiên dưới danh nghĩa của mình không thể nói với Liễu Long Đình hả?”
“Đúng rồi, chuyện này cháu không thể để Liễu Long Đình biết. Tiên gia ghen ty, nếu cháu nhận tiên khác trước mặt cậu ta thì cậu ta sẽ càn quầy kinh lắm. Chờ cháu nhận tiền này xong thì tới nhà cô một chuyến. Tính ra cháu cũng giúp cô mấy lần, cô có thứ muốn giao cho cháu.”
Dù gì Anh Cô cũng là người chỉ đạo tôi làm đệ tử xuất mã, tôi không tiện từ chối bà ấy, bèn gật đầu nói ngày mai tôi sẽ xin phép lên núi Bà xem thử.
Núi Bà nằm ở phía tây bắc thủ đô, cách trường chúng tôi không xa. Sau khi cúp máy, thấy trong phòng ngủ chúng tôi cũng không có người khác nên nói với Liễu Long Đình chuyện này, hỏi ngày mai có thể cùng tôi tới núi Bà được không? Dù gì tôi cũng chỉ là nhục thể phàm thai, cho dù là Thượng Phương Tiên độ kiếp ở trước mặt tôi thì tôi cũng không nhận ra được.
Liễu Long Đình không từ chối, nói với tôi rằng Thượng Phương Tiên xuống dưới độ kiếp đều có tiên bản xứ nghênh đón, sao có chuyện rơi xuống núi một mình? Hơn nữa thủ đô đã nằm ngoài phạm vi ba tỉnh Đông Bắc, lưu lạc đến nơi này đều là Hoàng Gia Tiên, dù Anh Cô có thế lực đến mấy thì cũng không tới lượt bà ấy quản chuyện này.
Hoàng Gia Tiên, nhất thời làm tôi nhớ tới người phụ nữ kêu là nương nương gì đó lúc trước muốn kết hôn với Liễu Long Đình, cô ta cũng là Hoàng Gia Tiên.
“Hoàng Gia Tiên với tiên bình thường có gì khác nhau?” Tôi hỏi.
“Từ trên bản chất thì cũng chẳng khác nhau là mấy, chẳng qua được những người khác nhau phong chức tiên khác nhau thôi. Hoàng Gia Tiên năm đó đều do Nỗ Nhĩ Cáp Xích sắc phong, họ đều đi theo triều đình, triều đình ở đâu họ ở đó, làm việc cho triều đình. Tính ra thì quyền lực và uy vọng đều cao hơn tiên bản xứ, tuy nhiên số lượng ít nhất, mấy năm gần đây đã rất ít khi gặp được Hoàng Gia Tiên”
Chẳng trách lúc trước Hoàng Tam Nương nói nương nương gì đó dư sức xứng đôi với Liễu Long Đình.
“Vậy còn anh? Các anh là do ai sắc phong chức tiên?” Tôi tò mò hỏi. Tôi rất hứng thú với chuyện tiên gia mà Liễu Long Đình kể, cảm giác như mở ra cánh cổng đi tới thế giới khác.
Liễu Long Đình bỗng ngước mắt nhìn tôi, cúi đầu kéo xích cột vali cho tôi, nói: “Xà tiên của nhà họ Liễu đều do Ngân Hoa giáo chủ sắc phong. Ngài ấy là một trong ba vị thân chính, cùng hai vị thần chính khác ngự trị các tiên gia trên thế gian này.”
Ngân Hoa giáo chủ, chính là người mà Liễu Liệt Vân nhận nhầm với tôi. Ban đầu tôi chỉ tưởng đó là đại tiên của nhà họ Liễu, hoặc là Thượng Phương Tiên như anh cả của Liễu Long Đình, không ngờ cô ấy lại là thần chính! Chắc là vì Liễu Liệt Vân đã nhầm lẫn với tôi nên tôi nhất thời hứng thú với Ngân Hoa giáo chủ, hỏi Liễu Long Đình: “Sau này thì sao?”
Có trước kia thì chắc chắn sẽ có sau này! Liễu Long Đình lại chỉ im lặng, nhưng rồi vẫn nói với tôi: “Ngài ấy vi phạm cấm kỵ nên đã bị lưu đày” Nói rất ngắn gọn, sau đó đổi đề tài khác, hỏi tôi: “Đúng rồi, Anh Cô còn nói gì với cô nữa?”
Thật nhàm chán. Tôi còn định hỏi Liễu Long Đình rốt cuộc cô ấy đã phạm phải cấm kỵ gì, nhưng thấy Liễu Long Đình không muốn nói, tôi cũng không dây dưa với anh ta. Chẳng qua Anh Cô bảo tôi đừng cho Liễu Long Đình biết tôi muốn thu phục Thượng Phương Tiên kia, tôi không muốn giấu Liễu Long Đình, nhưng đã hứa với Anh Cô, lỡ Liễu Long Đình thật sự quấy rối thì tôi cũng rất khó nói với Anh Cô. Dù sao tới bây giờ tôi còn chưa hiểu được tính cách của Liễu Long Đình đâu. Cho nên tôi chỉ nói rằng Anh Cô kêu tôi về nhà một chuyến, bà ấy có thứ muốn đưa cho tôi.
Thấy không còn chuyện gì khác, Liễu Long Đình cũng yên tâm, đồng ý ngày mai sẽ đi cùng tôi.
Khi chúng tôi thu dọn xong đồ đạc đi ra ngoài thì Diêu Lê Na ăn mặc đẹp đẽ trở về. Đoán được tôi và Liễu Long Đình sẽ ra ngoài ở chung, tôi mời một câu cô ta có muốn tới nhà tôi chơi không? Diêu Lê Na nhất thời bật cười, nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Chơi cái gì? Bạn trai cậu hả?” Tôi nhất thời tức giận không nói nên lời, hỏi cô ta nói vậy là sao?
Diêu Lê Na vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: “Không có sao gì hết, chẳng qua tôi cảm thấy tôi lúc nào cũng không bằng cậu. Cái gì cậu cũng hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, cũng sạch sẽ hơn tôi, người tôi thích đều thích cậu, mấy năm qua tôi đã chịu đủ rồi. Nhưng nếu cậu cho rằng tôi sẽ ghen ghét với cậu thì nhầm to rồi, những thứ mà cậu có, sớm muộn gì tôi cũng sẽ có! Ngoài ra tôi nói thêm, mấy ngày nay lớp chúng ta sẽ có mấy người chết, đều là do cậu hại!”
Nói xong, Diêu Lê Na không cố ý Liễu Long Đình đang ở đây mà trực tiếp cởi quần áo ra ngoài, để lộ bên ngực cho chúng tôi. Liễu Long Đình lạnh lùng nhìn Diêu Lê Na, ôm vai tôi đi ra ngoài. Khi chúng tôi quay người lại, nghe thấy tiếng như Diêu Lê Na cầm di động ném xuống đất. Tiếng động đó giống như ngọn núi bỗng tách ra làm hai, ngăn cách tôi và Diêu Lê Na.
Trong lúc nhất thời, tôi không thể nói rõ cảm giác của mình là gì, chua xót cay đắng. Có điều câu sau của Diêu Lê Na khiến tôi hơi lo lắng, muốn quay lại hỏi Diêu Lê Na lại sao cô ta lại nói vậy. Nhưng Liễu Long Đình vẫn đè lên vai tôi. Vừa rồi Diêu Lê Na đã nói tuyệt tình như thế, tôi còn quay lại thì có vẻ hơi mặt dày.
Mùa xuân ở thủ đô đến muộn. Khi tôi và Liễu Long Đình lên núi Bà thì thực vật trên núi Bà còn chưa đâm chồi nảy lộc, cành cây khô háo, không thấy bất cứ sự sống nào. Hơn nữa núi Bà chiếm diện tích hơn 160 hecta, phạm vi rộng lớn đến thế, nếu không có Liễu Long Đình ở bên cạnh thì tôi không biết nên tìm Thượng Phương Tiên kiểu gì đây. Hơn nữa tôi còn phải nghĩ cách thu Thượng Phương Tiên về danh nghĩa của mình mà không cho Liễu Long Đình biết. Cũng không biết Anh Cô đang mưu tính gì mà bí ẩn như thế, chỉ cần Thượng Phương Tiên thì sớm muộn gì Liễu Long Đình chẳng biết?
Liễu Long Đình là tiên gia, đương nhiên nhạy cảm với khí tức của tiên gia hơn tôi nhiều. Trên đường đi toàn là Liễu Long Đình dẫn tôi đi. Chẳng qua lần này gặp Thượng Phương Tiên nên tôi vẫn hơi mong chờ, có cảm giác rất cao cấp. Nếu thật sự có Thượng Phương Tiên làm tiên gia của tôi thì có phải tôi sẽ lợi hại hơn không? Tuy nhiên điều khiến tôi tb mò là tại sao Thượng Phương Tiên còn muốn hạ phàm lịch kiếp? Đã tu thành chính quả rồi, còn chịu khổ làm gì?
Liễu Long Đình dẫn tôi lên đỉnh núi Bà, bầu không khí rất trong lành, du khách cũng ít, cả thế giới im lặng như chỉ có mình tôi và Liễu Long Đình. Tâm trạng của anh ta cũng rất không tồi, bắt chước giọng điệu như gia trưởng hỏi tôi sau này muốn làm gì?
Tôi đã làm đệ tử xuất mã của Liễu Long Đình thì còn làm gì được nữa? Chẳng lẽ đi tìm việc, làm được nửa chừng thì bỗng có điện thoại gọi tôi kêu tôi đi hàng yêu trừ ma, thế thì sao được? Cho nên tôi trả lời không biết, chờ tốt nghiệp xong rồi tính, không chừng về nhà tùy tiện tìm việc làm cho xong. Hơn nữa anh ta còn ghi tên nhà dưới danh nghĩa của tôi, nếu nghèo quá thì tôi sẽ bán nhà.
“Muốn gả cho tôi không? Nếu muốn thì tôi nuôi cô.”
Bà mẹ nó, tôi còn tưởng mình nghe nhầm, Liễu Long Đình lại chủ động nói cưới tôi. Tôi vui vẻ lâng lâng, ân cần nói: "Muốn chứ muốn chứt”
Liễu Long Đình nâng cằm tôi, đối diện với tôi nói: “Muốn gả hả? Nhưng tôi lại không cưới cô đấy” Liễu Long Đình chơi tôi à? Tôi nhất thời chán nản hất tay anh ta ra, nói tôi khát, anh ta có thể đi mua nước cho tôi được không? Liễu Long Đình kêu tôi ngồi yên trên ghế đá ven đường đừng đi lung tung, lát nữa anh ta sẽ trở về. Tôi lại không phải là trẻ con mấy tuổi, nghe vậy thì giục anh ta mau đi đi. Có điều sau khi Liễu Long Đình rời đi không lâu, tôi nằm trên ghế dưỡng thần, bỗng một giọng nói vang lên: “Cô là đệ tử xuất mã hả?”
Nghe giọng nói này, tôi mở mắt ra, chỉ thấy một thứ trông như gà hay chim đứng bên cạnh ghế ngồi của tôi