*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi hỏi Thần Núi câu này, chính tôi đều không rõ cảm xúc của mình là gì. Nhưng khi tôi vừa nói xong thì Thần Núi rất kinh ngạc. Tôi vươn tay ôm cổ Thần Núi, nghiêng người nhìn mặt anh ta, tiếp tục giải thích: “Chẳng phải anh kêu tôi giết anh ta sao? Bây giờ tôi sẽ dùng chuyện này lấy lòng anh, sao anh còn ra vẻ kinh ngạc? Chẳng lẽ anh không muốn tôi đi giết anh ta?”
Giọng tôi tràn đầy không vui. Thấy vẻ mặt giả vờ nghẹn khuất của tôi, Thần Núi vươn tay ôm mặt tôi, ghé vào đầu giường đặt đầu tôi gối lên khuỷu tay anh ta, ngón tay vòng quanh tóc tôi chơi đùa, cúi đầu nói với tôi: “Đó là vì tối qua tôi nổi máu ghen nên muốn thử xem trong lòng cô có Liễu Long Đình hay không. Nhưng kết quả thật sự là tôi nghĩ nhiều. Khi cô hỏi tôi như vậy chứng minh trong lòng cô có tôi, tôi không muốn cô đi giết cậu ta nữa, giữ lại cái mạng chó của cậu ta để cậu ta sống sót đi. Cho dù muốn giết thì cũng là tôi đi giết cậu ta, cần gì cô ra tay.”
Tôi nói với Thần Núi câu đó là để anh ta cảm động, nhưng không ngờ tôi nói xong thì Thần Núi lại không cần tôi đi giết Liễu Long Đình. Giết Liễu Long Đình là khâu mấu chốt nhất trong kế hoạch của chúng tôi, nếu tôi không đi giết anh ta thì kế hoạch kế tiếp sẽ không thể triển khai. Thấy Thần Núi đã yên lòng, mặc dù tôi sốt ruột vì không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng bình tĩnh lại. Nếu Thần Núi không chủ trương tôi đi giết Liễu Long Đình thì anh ta còn có thể sống thêm mấy ngày yên tixh, tôi cũng không cần sốt ruột vạch trần âm mưu độc ác của chúng tôi.
“Được, sau này chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, mặc kệ anh ta. Chẳng qua lần sau tôi không muốn thấy Liễu Long Đình, mỗi lần thấy anh ta tôi lại không thể kìm nén bản thân, trong lòng cứ nghĩ tới anh ta.” Mặc dù hủy bỏ kế hoạch giết Liễu Long Đình, nhưng cũng không thể vì thế mà đánh mất tín nhiệm của Thần Núi, hơn nữa tôi phát hiện những lời mình nói với Thần Núi, tôi đã không phân biệt được đâu là thật đầu là giả. Bởi vì tôi thực sự không muốn thấy Liễu Long Đình. Mặc dù chúng tôi đều đang tính toán cho tương lai, nhưng lúc này tôi như quân cờ mặc cho người ta bài bố, còn Liễu Long Đình thì đứng sau lưng tôi bày mưu nghĩ kế, anh ta yêu tôi, nhưng cũng chỉ coi tôi là lưỡi dao, vũ khí dẫn tới thành công.
Tôi nói xong thì Thần Núi cau mày, nhưng vẫn nằm xuống bên cạnh tôi, gật đầu nói: “Ừ, vậy thì về sau tôi sẽ không cho hai người gặp mặt nữa, cô yên tâm chưa?”
Tôi gật đầu, lúc này Thần Núi mới nở nụ cười, bưng mặt tôi hôn lên mũi tôi, sau đó dán lên môi tôi. Tôi vẫn còn đang nghĩ tới những lời Hoặc nói, Thần Núi vừa hôn tôi, tôi lập tức không thoải mái, vì thế đẩy Thần Núi ra, ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt đâu.”
“Sao? Cô còn sợ tôi để ý à?” Thần Núi bình tĩnh cười hỏi tôi, nói xong thì vuốt lọn tóc dính trên môi ra sau tai, lại gần tôi, khẽ cắn lên môi tôi, nhìn vào mắt tôi rồi lại ôm tôi đè lên, trong miệng quay cuồng, hôn đến điên cuồng, tôi cảm thấy không khí trong khoang bụng của mình đều bị Thần Núi hút hết, không thở nổi, miệng tràn đầy mùi thơm ngọt ngấy của Thần Núi.
Tôi nghĩ nếu lúc này Liễu Long Đình đứng bên cạnh tôi với Thần Núi, nhìn tôi với Thần Núi làm chuyện thân thiết thì anh ta có tức giận không nhỉ? Tôi nghĩ là sẽ không đâu, nếu anh ta tức giận thì sẽ không sắp đặt kế hoạch như vậy. Để đạt được thành công, anh ta có thể không bận tâm tới tất cả mọi thứ, vậy thì tại sao tôi phải bận tâm? Tôi cũng chỉ cố gắng cho tương lai của chúng tôi mà thôi!
Có lẽ là vì nảy sinh tâm lý trả thù Liễu Long Đình, trả thù anh ta tùy tiện dâng tặng người yêu của mình cho người khác, chưa từng nói một lời an ủi nào với tôi, khi Thần Núi hôn tôi, không hề do dự phối hợp với anh ta, thậm chí hy vọng lúc này Liễu Long Đình ở bên cạnh mình, tôi muốn anh ta thấy rõ tôi đã lấy đôi mắt của Thần Núi bằng cách nào.
Mặc dù Thần Núi nói là không giết Liễu Long Đình, nhưng để Liễu Long Đình chờ lâu thì anh ta chắc chắn sẽ nghĩ cách khác. Hiện giờ huynh đệ của Thần Núi với Liễu Long Đình nội ứng ngoại hợp gài bẫy Thần Núi, quả thực đơn giản như bóp chết một con kiến.
Quả nhiên sau bốn năm ngày tiết lộ kế hoạch cho tôi, Hoặc thấy tôi không có ý định ra ngoài giết Liễu Long Đình thì có lúc Thần Núi ra ngoài, hắn ta tìm cơ hội lại gần tôi, hỏi tôi sao chưa ra tay? Đã mấy ngày rồi, hắn ta ước gì được thấy vẻ mặt đau khổ của Thần Núi, mỗi ngày thấy một đám tiên gia tôn trọng anh ta, coi chúng như không khí, hắn ta với mấy huynh đệ đã rất khó chịu!
Tôi nhìn Hoặc, thật sự rất khó tưởng tượng chúng với Thần Núi trước kia là huynh đệ ruột thịt của nhau. Chúng vẫn trách cứ Thần Núi nhốt chúng trên núi, Thần Núi ảnh hưởng tới sự phát triển của chúng. Nhưng nếu không nhất chúng lại, dựa theo thói xấu trời sinh của chúng thì chắc chắn đã gánh vô số nghiệp chướng, bị trời phạt là tất yếu. Hơn nữa lúc trước Thần Núi làm Thần Núi gây ra sát nghiệp, kêu dân làng cung phụng bao nhiêu thiếu nữ nhỏ tuổi tất cả đều là vì đám huynh đệ này, sát sinh là để bồi thường cho chúng, nhưng đều vô ích. Anh ta thăng chức quá nhanh, đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của đám huynh đệ.
“Thần Núi không kêu tôi đi giết Liễu Long Đình, tôi cũng không có cách nào làm việc theo kế hoạch.”
Nghe tôi nói vậy, Hoặc lập tức nóng nảy, cho rằng tôi không muốn làm theo kế hoạch, lập tức nổi giận mắng tôi là kỹ nữ nuôi, không cha mẹ dạy. Nghe Hoặc mắng, tôi quả thực vừa mực mình vừa nực cười, phản bác hắn ta: “Rốt cuộc anh có ý gì? Tôi có bảo là không làm theo kế hoạch hả? Nếu anh còn dám mắng tôi thì tôi sẽ nói cho Thần Núi biết hết mọi chuyện, để xem anh ấy có đuổi hết các anh ra ngoài không!”
Nghe tôi nói vậy, Hoặc cũng không sợ trở mặt với tôi: “Cô giỏi thì nói đi! Cô còn dám nói hả? Nói đi rồi xem Liễu Long Đình sẽ xử cô như thế nào. Mọi chuyện đều là do cô gây ra, nếu không phải do cô thì Liễu Long Đình sẽ không tính sổ cái chết của anh cả cậu ta lên đầu Thần Núi, Vu cũng sẽ không nhất huynh đệ bọn ta trong kết giới mấy