“Cô nhỏ gì chứ?” Kiều Nhi nhất thời không hiểu rõ ý của tôi.
Tôi biết rằng cuộc nói chuyện có kéo dài cũng không giải thích thêm gì được, cho nên đã nói với cô bé rằng chờ tôi về sẽ nói rõ ràng sau. Liền đó theo Liễu Long Đình ra ngoài.
Nhưng khi tôi ra khỏi cửa, Kiều Nhi đột nhiên chạy đến và nói: “Chị Tiểu Bạch, hôm nay tốt nhất chị không nên ra ngoài.”
“Không đi ra ngoài?” Tôi ngờ vực hỏi: “Tại sao chứ?”
“Em cũng không rõ nữa, nhưng em cứ có cảm giác sẽ có chuyện bất trắc xảy ra.”
Kiều Nhi tu luyện huyền môn, người tu luyện nó đều có giác quan thứ sáu mạnh vô cùng. Lúc trước con bé tiên đoán chuyện gì cùng tôi, đại đa số đều không lệch nửa chữ. Nhưng Kiều Nhi nói với tôi rằng sẽ có điểm xấu xảy đến vào thời điểm này, trong lòng tôi nhất thời hơi ngờ vực đôi chút. Tôi hỏi Kiều Nhi: “Cái đó có thể giải quyết được không?”
Kiều Nhi nhíu mày, nghiêng đầu rồi lắc nguầy nguậy: “Không biết, đây không phải là tính toán của em, nhưng có cảm giác, có thể không xảy đến đâu. Nếu là chuyện rất quan trọng, thì chị vẫn nên đi cùng anh ba thì hơn, không thể vì dự cảm của em mà dở lỡ chuyện được.”
Tôi quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình, nghe xong lời của Kiều Nhi, sắc mặt của anh ấy có chút không tốt, lông mày khẽ chau lại. Anh ấy trấn an tôi rằng không sao cả đâu. Cung Ngọc Hư là địa bàn của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Mà trên nhân gian này không có ai đủ to gan lớn mật để động tới Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi cũng nhẹ lòng hơn đôi chút, thầm nghĩ trong tam giới này cho dù là tôi nhìn thấy Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ngài ấy cũng phải nhún nhường bảy phần, huống hồ là những người khác. Thân phận của ngài ấy so với Phong Đô đại đế còn cao hơn, thân là đệ tử của lão tổ Hồng Quân, ngay cả người táo bạo nhất hẳn cũng chẳng dám gây chuyện trong cung Ngọc Hư của ngài ấy. Huống hồ Phượng Tố Thiên vẫn ở trong Cung Ngọc Hư, nếu thật sự xảy ra chuyện, Phượng Tố Thiên nhất định sẽ đả động cho tôi biết ngay.
Lần này tôi đến Cung Ngọc Hư cùng với Liễu Long Đình, đã không còn cảm giác buồn bã và tuyệt vọng như lần trước nữa, quả nhiên con người ta rồi sẽ theo thời gian mà thay đổi, ai cũng vậy thôi. Cừu hận nào có đâu, chỉ có thời gian làm hận thù hao mòn mà thôi, xúc cảm tốt đẹp rồi sẽ thay thế nó dần đi.
Trên đường đi, tôi dựa vào vai Liễu Long Đình mãi, mặc dù trong lòng tự nhủ không có chuyện gì, nhưng cũng đâu biết được phía trước có gì xảy ra. Có lẽ là vì tôi đang cảm thấy lòng như thắt lại, nếu không gặp được con, tôi sẽ không buông bỏ hoàn toàn được.
Bây giờ công pháp của Liễu Long Đình đã trở nên mạnh hơn, không lâu nữa chắc sẽ đến núi Vân Hải. Cung Ngọc Hư vẫn như trước, sừng sững trên đỉnh núi Vân Hải. Để tỏ lòng kính trọng với Nguyên Thủy Thiên Tôn, chúng tôi dừng thần liễn ở chân núi Vân Hải, đi bộ lên trên.
Trên đường đi tâm trạng bản thân vừa vui mừng lại vừa lo lắng, làm tôi cùng Long Đình thật vất vả mới đến được cửa Cung Ngọc Hư, cửa Cung Ngọc Hư im ắng, thậm chí không có một ai gác cửa.
Có điều cái này không khiến tôi lấy làm lạ là bao, bởi lẽ lần trước lúc tôi cùng Phượng Tố Thiên đến, Cung Ngọc Hư vốn đã cô quạnh và lạnh lẽo như vậy rồi. Chỉ là bây giờ Phượng Tố Thiên cũng đang ở Cung Ngọc Hư, dựa theo tính cách của Phượng Tố Thiên, ngay khi tôi đang trèo lên núi thì anh ta đã phải đánh hơi được khí tức của tôi rồi nhất định sẽ lao xuống đón tôi, nhưng lúc này, lại không hề có động tĩnh gì.
Bây giờ cánh cổng của Cung Ngọc Hư đang đóng chặt, Liễu Long Đình và tôi đang đứng ở cổng Cung Ngọc Hư, và tôi kính cẩn cúi đầu trước cổng Cung Ngọc Hư, gọi to tên của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng tuyệt không có chút đáp lại nào từ cung Ngọc Hư cả.
Tôi quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình, sau đó lại gọi Phượng Tố Thiên, toàn bộ Cung Ngọc Hư trống rỗng, không có một tiếng vang.
“Không có ai trong cung này cả.” Liễu Long Đình nói với tôi.
Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phượng Tố Thiên không ở trong cung điện, chẳng lẽ tôi phải ở ngoài cửa cung mà đợi bọn họ trở về hay sao? Dù sao thì phá cửa xông vào cung cũng là một loại hành động vô lễ thất kính.
Nhìn thấy con mình chỉ còn cách mình một cánh cửa, không vào được, Liễu Long Đình khi nhìn về phía cổng của Cung Ngọc Hư, liền nhăn lại hai hàng lông mày xinh đẹp, đi về phía cửa của Cung Ngọc Hư
“Long Đình. Tôi hét lên với Liễu Long Đình, nhắc nhở anh ấy rằng việc chúng tôi đột nhập vào Cung Ngọc Hư là không tốt cho chúng tôi chút nào, nhưng khi tôi và Liễu long Đình đi cùng nhau, tôi không thể không đi theo anh ấy đột nhập vào Cung Ngọc Hư.cả
Khi tôi và Liễu Long Đình mở cánh cửa đang đóng chặt của Cung Ngọc Hư, một luồng khí hình thành cực mạnh lập tức lao về phía tôi và Liễu Long Đình. Khi chúng tôi nhìn vào Cung Ngọc Hư, chúng tôi chỉ thấy cảnh tượng trước mắt. Đột nhiên tôi bị sốc!
Lúc này trong cung Ngọc Hư có gần trăm đồng nam đồng nữ đang nằm trên mặt đất, đánh giá quần áo trên người các đồng nam đồng nữ trên mặt đất hẳn là đệ tử của cung, tôi và Liễu Long Đình Long vội vàng tiến về phía những đồng nam đồng nữ này, nhấc tay lên thử nhịp thở, bọn họ đều đã chết, tinh hoa trong cơ thể đều đã bị hút hết rồi!
Lúc này tôi gần như mù mịt, không biết đang suy nghĩ gì, phản ứng kịp, tôi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bể sen lớn trong Cung Ngọc Hư!
Lúc này, bồn nước có hoa sen đã bị vỡ tung tóe trên mặt đất, tất cả hoa sen trong bồn đều đã chết khô, đen ngòm.
Con tôi chính là được nuôi trong bể sen này!
Tôi vội vàng chạy về phía cái bể vỡ, tôi nhận ra bông sen chứa đựng đứa con quý giá của tôi, bởi vì nó là bông sen nở to nhất, nhưng lúc này khi tôi nhặt bông sen đã chết héo, khô đen lên khỏi mặt đất, lòng tôi bỗng như bị dao đâm, bởi vì hoa sen này dường như đã bị người nào xé nát, thân rễ bị gãy, các cánh hoa bị cắt xén, và phần lõi hoa ở giữa hoa sen đã bị thối rữa hoàn toàn.
Tôi nhất thời không thể tin vào hai mắt mình, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đây rồi? Con tôi đâu? Con tôi đâu rồi?
Nước mắt tôi tuôn rơi ngay lập tức, và trong đầu tôi chỉ quẩn quanh một câu hỏi, con tôi đang ở đâu? Và tôi dường như rơi vào trạng thái mất trí, và tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh những đồng nam đồng nữ đã chết trên mặt đất để xem liệu tôi có thể tìm thấy đứa con của tôi, liệu nó đã được sinh ra, đã bị ai đó bắt đi, hay là ai đã giết nó rồi!
Liễu Long Đình nhìn thấy cái lọ hoa sen vỡ này, thấy tôi như rụng rời điên dại, liền hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, có chút khó chấp nhận một hồi, nhưng dù sao cũng là đàn ông, gặp chuyện như vậy nhưng cũng không thể bi thương tới mức khó kìm nén như tôi. Anh vừa ôm tôi vào lòng an ủi tôi và nói rằng không sao cả, vừa cùng tôi tìm kiếm. Nhưng nhìn cảnh này, các đồng nam đồng nữ trong cung Ngọc Hư bị thảm sát hàng loạt mà mục đích chính là con của tôi, cơ hội sống sót của đứa bé là rất nhỏ.
Trước đây, vì quá tuyệt vọng đối với cuộc sống này cho nên tôi không quan tâm đến con mình, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn định, tôi và Liễu Long Đình lại được ở bên nhau. Đứa trẻ này là niềm hy vọng của chúng tôi, là thế hệ nối tiếp, là tôi hoài thai sinh ra, tôi đã để mất đi một cơ hội mang thai rồi, lỡ như đứa trẻ này có mệnh hệ gì tôi thực sự sẽ không tha thứ cho bản thân mình mình nữa!
Liễu Long Đình nhanh chóng từ bỏ ý định đi tìm con của chúng tôi trong cung Ngọc Hư, trực tiếp truyền thụ rất nhiều linh lực vào một đồng nữ vẫn còn chút linh khí, miễn cưỡng tạm thời giúp đồng nữ đó sống lại, hỏi cô ta rằng đứa bé trong bể hoa sen đã bị đưa đi đâu rồi?
Cho dù Liễu Long Đình đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, nhưng vẫn không hoàn toàn giúp cho đồng nữ kia tỉnh táo tinh thần hoàn toàn, khi cô ta nằm trong vòng tay của Liễu Long Đình, cô ta yếu ớt nhìn Liễu Long Đình, cô ta không biết Liễu Long Đình là ai, nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ta có vẻ có chút kích động, rưng rưng nước mắt nói với tôi: “Hi, Hi Hoàng, đứa nhỏ, đứa nhỏ đã bị U Quân bắt đi rồi.”
U Quân?
Khi nghe đến cái tên này lúc này tôi gần như suy sụp, lại là anh ta, tôi đã biết lẽ ra mình nên để Liễu Long Đình giết anh ta, tôi muốn giết anh ta!
Khi Liễu Long Đình nghe thấy tên U Quân từ trong miệng của đồng nữ, đôi tay đang dìu đồng nữ kia siết chặt lại, phát ra âm thanh tiếng xương va đập vào nhau tràn đầy hận thù, nhưng mặc dù rất tức giận, Liễu Long Đình vẫn kìm nén tâm trạng muốn bộc phát của mình, anh hỏi đồng nữ kia một lần nữa: “Sau đó họ đã đi đâu?”