Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế này là thế nào? Tôi muốn chống tay đứng dậy, nhưng thi thể này lại như thạch trái cây mềm nhũn, không thể thừa nhận trọng lượng của tôi. Mãi tới khi mặt tôi kề sát vào tấm vải gấm dưới đáy quan tài. Thế này xem như tôi đã dung hợp với hạn bạt sao?

Tôi xoay người trong quan tài, ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình với bà nội đứng bên cạnh quan tài, lại ngẩng đầu nhìn thân thể của tôi. Chỉ thấy thân thể của tôi đã hoàn toàn dán sát vào hạn bạt, trừ cái thai ra không có thứ gì khác, cũng chẳng có chỗ nào khó chịu.

Bà nội khó tin nhìn tôi, Liễu Long Đình đứng bên cạnh bình tĩnh hỏi bà nội: “Bà còn gì muốn nói nữa?”

Bà nội lắc đầu nhìn tôi, liên mồm nói: “Không thể nào, không thể nào. Tô Tô cháu cảm giác đi, cháu có thấy khó chịu chỗ nào không? Không chừng cháu có thể dung nhập là vì cháu mang thai Mãng Ngân Hoa, cho nên mới có thể dung nhập vào thi thể kiếp trước của cô ta.”

Nghe bà nội nói, tôi lại đưa mắt nhìn Liễu Long Đình. Liễu Long Đình nhìn thẳng vào tôi, bình tĩnh như bầu trời dần tối kia: “Em đừng sợ, chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau. Nói cho bà nội nghe cảm nhận của em là được.”

Nghe vậy, tôi hơi yên tâm một chút, sau đó nhúc nhích tay với xương cốt cả người, phát hiện mình cũng không có gì khác thường. Điều duy nhất khác thường vẫn là hụng. Từ khi tôi dung nhập vào thi thể hạn bạt, cái thai trong bụng tôi như một hạt cát chui vào mắt khiến tôi cứ thấy khó chịu, chỉ muốn lấy cái thai đó ra.

Tôi kể cho bà nội nghe cảm nhận của mình. Ánh mắt bà nội trở nên trống trơn, ngơ ngác nhìn tôi: “Không thể nào, sao có thể như vậy được, không nên như thế.

Khi bà nội thì thào một mình, Liễu Long Đình khom lưng ôm tôi ra khỏi quan tài, nói: “Bởi vì thân thể kiếp trước của em không mang thai, mà con của chúng ta là một linh hồn khác nên không thể dung nhập vào thân thể kiếp trước của em, thế nên em mới thấy khó chịu”

Liễu Long Đình ôm chầm tôi vào lòng, giống như một đứa bé bảo vệ đồ chơi của mình, lại nói với bà nội: “Bạch Tô là Ngân Hoa chính là sự thật, nếu bà còn có cách gì chứng minh Bạch Tô không phải là Ngân Hoa thì hôm khác tôi sẽ phụng bồi. Chẳng qua hôm nay tôi với Bạch Tô đều mệt mỏi rồi, mong bà nội cho chúng tôi thời gian nghỉ ngơi, còn nhiều lúc khác”

Bà nội sửng sốt hồi lâu không nói gì, cuối cùng im lặng đi về phía chiếc xe, nói với tôi và Liễu Long Đình là về nhà, chuyện hôm nay thực sự xin lỗi chúng tôi. Thấy vẻ cô đơn của bà nội, trong lòng tôi lại cảm thấy may mắn, nhưng lại hơi xót xa. Trên đường về, tôi vẫn an ủi bà nội, nói sau này tôi với Liễu Long Đình sẽ hiếu kính bà, nhưng bà nội vẫn tựa vào cửa sổ không nói một lời, mặt không biểu cảm nhìn cảnh vật đen ngòm bên ngoài.

Sau khi đưa bà nội về nhà, tôi với Liễu Long Đình cũng về nhà. Một ngày bôn ba trên đường dài khiến tôi rất mệt mỏi, nhưng tôi không dám ngủ, tôi sợ mình ngủ thì sẽ phát hiện mình đang nằm mơ, tỉnh dậy Liễu Long Đình sẽ không thấy tăm hơi.

Thấy tôi mệt mỏi tựa vào bên người mình mà không chịu ngủ, Liễu Long Đình đau lòng lái xe nhanh hơn, mắng tôi thật khờ, tại sao lại đẩy anh ấy về phía người phụ nữ khác vào lúc đó? Rõ ràng tôi thích anh ấy như thế, phải cố gắng tranh giành mới đúng. Vừa rồi tôi cũng bị chính mình cảm động khóc, Liễu Long Đình còn mắng tôi, thế là tôi mếu máo nói với anh ấy rằng lúc đó tôi có thể suy nghĩ được gì đâu, chỉ nghĩ nếu tôi không phải là Ngân Hoa thì chắc chắn anh ấy sẽ cãi nhau với bà nội, tôi không muốn thấy anh ấy bị bà nội làm khó nên dứt khoát nói trước luôn, miễn cho bà nội cứ bám theo anh ấy. Mạng sống là của tôi, nếu tôi đã lựa chọn thì bà nội cũng không tiện can thiệp cái gì.

Nghe xong, Liễu Long Đình nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi bị anh ấy nhìn không thoải mái, thế là vươn tay vỗ mặt anh ấy, kêu anh ấy nhìn đường lái xe, đừng nhìn tôi. Nhưng lúc đó, Liễu Long Đình lại nắm cổ tay tôi, bá đạo lôi tôi vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc tôi. Mặt tôi kề sát lồng ngực rộng lớn của Liễu Long Đình, cách một lớp áo mỏng manh, tôi nghe nhịp tim đập kịch liệt của Liễu Long Đình, sau đó giọng nói của anh ấy vang lên: “Trên thế giới này sao lại có cô gái ngốc như lợn như em? Tôi còn ngốc hơn em, vậy mà lại thích một cô gái ngốc như em.

Lời nói của Liễu Long Đình hơi tức giận, như thể đang bất mãn chính mình, cũng như bất mãn về tôi. Nhưng nói xong, anh ấy càng ôm tôi chặt hơn, cứ như muốn dung nhập tôi vào người anh ấy. Tôi không cãi nhau với Liễu Long Đình, chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như lúc này, chỉ mong sao tôi vẫn được Liễu Long Đình ôm như vậy, con đường đằng trước cũng phẳng lì không có trở ngại.

Sau khi chúng tôi về nhà, ăn qua loa một chút rồi tôi lên giường ngủ. Bây giờ ngẫm lại tôi có thể yên tâm ôm Liễu Long Đình chính vì tôi là kiếp sau của Ngân Hoa giáo chủ, nghĩ đến đây tôi lại không nhịn được ghen tỵ với Ngân Hoa giáo chủ, hỏi Liễu Long Đình có phải kiếp trước anh ấy cũng từng sung sướng với Ngân Hoa giáo chủ trên giường hay không? Trước kia Liễu Long Đình rất kiêng kỵ tôi nhắc tới kiếp trước, nhưng bây giờ tôi hỏi vậy, Liễu Long Đình vươn tay nhéo má tôi, bảo tôi sắp ngủ rồi mà sao còn hỏi nhảm nhí như thế?

“Em muốn biết thôi mà, anh nói cho em đi. Kiếp trước của em là người cũ của anh, em là bạn gái đương nhiệm thì hỏi chút có sao đâu?” Tôi quấn lấy Liễu Long Đình. Lúc này anh ấy cũng không chịu nổi tôi dây dưa, cho nên cả tay cả chân đều ôm chầm tôi không cho tôi nhúc nhích, nói: “Không có, tôi với cô ta chỉ gặp nhau một lần, ngay cả tay cũng chưa từng năm.

Nghe vậy, tôi liền yên tâm. Nhưng nhớ tới Liễu Long Đình với Ngân Hoa giáo chủ bao nhiêu năm mà thậm chí không nắm tay nhau, đúng là ngây thơ hết sức. Sao bây giờ tới lượt tôi lại biến thành tài xế già? Trước kia bị kiềm chế dữ quá nên bây giờ muốn phóng thích sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK