Sau đó như sực nhớ ra điều gì, ông ta giơ tay lên gãi gãi mái tóc thưa thớt rồi quay sang ngượng ngùng thăm dò Nhật Ly: “Em thấy không? Em có thấy không?”
Nhật Ly nhìn dáng vẻ của đạo diễn Khắc Trung cố nhịn cười khẽ gật đầu.
Thấy vậy, cảm xúc của ông ta như chợt bùng nổ, vỗ tay cái đét rồi cười vang sảng khoái.
Cô gái này chính là hình tượng nhân vật Cát Ly ma ông ta cần.
Ánh mắt này, khí thế này, vừa kiên cường vừa oai phong lẫm liệt lại ngang ngược hống hách. Thể hiện đúng tính cách của một thanh ma kiếm hóa hình có yêu có hận.
Sống động y như thật!
Sự phấn khởi của đạo diễn Khắc Trung cũng lan tràn ra cả trường quay, ai cũng cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn rất nhiều, trong nháy mắt áp lực căng thẳng lúc trước bỗng biến mất; rốt cuộc thì cũng tìm được nữ chính.
Ánh mắt mọi người nóng rực đổ dồn về phía cô gái trên sân khấu, mang theo cảm tình vô cùng đặc biệt.
Cô ấy mới chỉ diễn một phân đoạn ngắn trong cảnh Cát Ly bị Long Ẩn bỏ lại dưới trần gian để độ kiếp thành tiên, sự đau khổ và tuyệt vọng thể hiện qua từng cử động của cơ thể cho tới nét mặt, ngữ điệu. Đến khi biến thành ma kiếm tàn sát khắp nơi, khí thế liền tàn bạo, hung ác…
Chỉ một cảnh ngắn nhưng cảm xúc diễn xuất đã trở nên thực đắt giá.
Cô gái đứng trên sân khấu chứng kiến phản ứng của mọi người cũng không tỏ ra quá phấn khích hay hay là kiêu căng, chỉ mỉm cười đáp lại: “Đạo diễn, như vậy là em được diễn vai Cát Ly rồi ạ?”
“Đúng vậy!” Đạo diễn Khắc Trung ngồi trở lại chỗ ngồi, hắng giọng trả lời.
Cô gái kia nghe xong ngược lại, lại tỏ ra bối rối khó hiểu: “Em diễn như vậy là đậu rồi sao?”
“Ừ, mau trở về sắp xếp thời gian, sẽ có nhân viên đoàn phim liên lạc với em qua số điện thoại lưu trên hồ sơ để báo về địa điểm thời gian cũng như các công tác chuẩn bị khác.” Ông ta thân thiện nói một hồi, sau đó thấy vẻ mặt vẫn không mấy thay đổi của người kia liền hỏi: “Em có người đại diện không?”
“Không ạ” Cô gái lúc này mới toe toét cười, không để ý tới gì khác, chạy thẳng tới trước mặt của Nhật Ly kích động nói: “Chị, em chính là độc giả ruột của chị đấy, tên nick là Hoa Li Ti chị nhớ em không? Em được trở thành Cát Ly của chị rồi!”
Nhật Ly cũng bật cười gật đầu vui vẻ nói: “Nhớ nè! Thì ra em chính là cô nhóc đã theo chị từ ngày đầu bước chân vào con đường viết lách, là người luôn nhắn tin động viên chị. Chúc mừng em nhé! Em diễn rất tốt!”
Cô giơ tay về phía trước. Cô gái kia liền bắt lấy xúc động không thôi.
“Em hứa sẽ thể hiện thật tốt, sẽ không khiến chị thất vọng.”
“Em tên là Lam Linh phải không?” Nhật Ly chỉ vào cái tên trên bản đăng ký.
“Vâng ạ.” Lam Linh gật đầu lia lịa.
“Lưu số điện thoại của chị nhé!” Nhật Ly đưa điện thoại của mình sang cho cô ấy.
Sau khi hai người trao đổi xong, Lam Linh đành lưu luyến chia tay Nhật Ly ra về. Buổi thử vai cũng gần như đã kết thúc.
Lúc này thư ký mới đi tới đưa bản danh sách đánh giá cho đạo diễn. Sau khi lật xem một hồi, Khắc Trung quay sang nói với Nhật Ly: “Nam, nữ chính đã xong rồi, còn mấy nhân vật phụ em có ý kiến gì không?”
“Em thấy Bích Liên rất phù hợp với vai nữ phụ phản diện Quế Hạnh đấy ạ!” Nhật Ly chậm rãi nói.
Nghe Nhật Ly nói xong, trên mặt đạo diễn Khắc Trung lập tức lộ ra biểu cảm có chút khó xử.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nhỏ giọng giải thích: "Nhật Ly, anh muốn nói với em chuyện này. Chồng của Bích Liên có gọi điện tới đặt vấn đề với anh về vai nữ chính. Anh cũng chưa nhận lời chỉ bảo để cô ta tới đây nếu phù hợp sẽ giao. Nhưng biểu hiện kia rõ ràng là không đạt. Nói thật, không phải anh sợ gì đạo diễn Hà. Nhưng anh cảm thấy Bích Liên ứng vai nữ chính không đạt, chúng ta từ chối là xong. Nếu để cô ta nhận vai nữ phụ, trong lòng hẳn là sẽ chất chứa oán hận, đối với đoàn làm phim sẽ tạo ra không ít phiền toái. Mà chắc gì cô ta đã nhận!”
Ông ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Hay là bỏ đi, chọn một người khác."
Nhật Ly thoáng sững sờ, nhíu mày, đúng là cô chưa từng nghĩ tới cái vế phía sau. Trong đầu cô chỉ muốn cho Bích Liên vào đoàn phim, chứng kiến vai diễn mà cô ta yêu thích bị mất đi, bản thân lại phải đóng một vai phụ bị người người căm ghét. Đúng là đã suy nghĩ không thấu đáo.
Cô xấu hổ đáp: “Ôi, em không nghĩ sâu xa được như vậy, thiếu chút nữa đã khiến mọi người khó xử rồi.”
“Không sao, dù gì em cũng chưa từng lăn lộn trong cái giới này, nhiều chuyện không biết là phải.” Khắc Trung mỉm cười. “Vả lại, anh cũng biết qua về chuyện của em, em không nên đối xử tốt với những người luôn muốn lợi dụng mình.”
Nhật Ly hơi chột dạ, hai gò má của cô bỗng nhiên ửng hồng lúng túng nói: “Em cảm ơn.”
Sau đó im lặng không dám lên tiếng nữa.
m mưu nhỏ của cô trong mắt người khác lại trở thành làm việc thiện.
“Bé Lam Linh kia chắc là một người mới chưa có tên tuổi. Mọi người có thể tạo điều kiện hỗ trợ con bé, coi như giúp em được không?” Nhật Ly gượng cười hỏi thêm một chút.
“Anh cũng chưa từng gặp trong giới, nhưng em yên tâm đi, chỉ cần giao vào tay anh, anh bảo đảm sau bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng. Cô ấy quá thích hợp với nhân vật Cát Ly, giống như là người sinh ra để hóa thân thành nữ chính của bộ phim vậy." Ông ta càng nói lại càng hăng, cứ hễ đề cập tới diễn xuất là lại say sưa như thế.
Nhật Ly thấy vậy cũng yên tâm phần nào.
Mọi hi vọng tâm huyết cũng đều dồn hết vào cô bé ấy, một người không tên tuổi.
Chợt có một suy nghĩ lóe lên trong đầu Nhật Ly, nếu Bích Liên biết vai diễn này rơi vào tay một người vô danh tiểu tốt, cô ta sẽ ra sao nhỉ?
Đúng là rất mong chờ!
Tròng mắt của Nhật Ly khẽ đảo, tinh nghịch nảy ra một ý đồ xấu ra, cô cười hắc hắc một tiếng nói: "Danh sách diễn viên trúng tuyển vai nam nữ chính của bộ phim ngày hôm nay theo em nên giữ bí mật tới ngày làm lễ khai máy. Như vậy sẽ tạo ra được sự tò mò nhất định cho dư luận, em dám đảm bảo, sẽ nhận được rất nhiều lượt quan tâm đấy!”
Khắc Trung nghe vậy cũng cười một tiếng: "Có sáng kiến, anh sẽ nhắc bên bộ phận làm công tác quảng cáo thực hiện như ý của em. Ngày hôm nay em đã vất vả rồi. Em về nghỉ ngơi sớm đi, khi nào khai máy nhất định phải tới dự nhé!"
Ở lại đây tới lúc ông chủ lại gõ đầu ông ta thì sao?
Bảo bối của ông chủ thì nên được ưu ái!
“Tất nhiên rồi ạ!” Nhật Ly lễ phép đáp lại, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười đắc ý, thầm nghĩ: [Đúng là rất mong ngóng tới lúc được chứng kiến sắc mặt kia của ai đó.]