Một trong số họ là những người có mặt ở biệt thự nhà họ Võ đêm qua.
Ví như Hà, lúc này gã đã hoàn toàn bị biến đổi, trở thành con non lẩn trốn tại khu ổ chuột ở ngoại thành Vũ Ninh. Ở đây còn có hai người khác, chính là Võ Khánh và Bích Liên.
Trong một ngôi nhà tồi tàn, cánh cửa gỗ cong queo nứt toác đang vang lên tiếng rên rỉ hoan ái của đàn ông và đàn bà. Xen lẫn với những âm thanh ám muội kia chốc chốc có tiếng mắng chửi tục tĩu của cả hai.
Đã gần một ngày trôi qua, Bích Liên vẫn chưa được thỏa mãn, tâm trạng vô cùng nóng giận.
Chuyện là đêm hôm trước Hà có nhét vào nơi đó của cô ta một loại chất kích thích, nhưng mà chuyện chưa tới đâu đã bị Ái Lan lôi ra ngoài. Sau đó liên tiếp gặp bạo loạn, Võ Khánh một đường mang cô ta chạy tới nơi này. Hai người bọn họ bất chấp lao vào nhau, nhưng sức khỏe của Võ Khánh có hạn lại chẳng được trợ giúp từ thuốc thang như Hà, đã sớm mệt lả không phục vụ nổi cô ả.
Nhưng mà nơi này, ngoài ông ta ra, chẳng còn giống đực nào khác, vậy nên mới có cái cảnh Bích Liên hết lần này tới lần khác dụ dỗ rồi lại mất hứng mắng chửi.
Đã hai tiếng trôi qua, rốt cuộc cô ta cũng chịu mê man mà ngủ. Võ Khánh ở một bên đau lòng thở dài. Ông ta nhanh chóng tìm điện thoại của mình liên lạc với đồng bọn.
Điện thoại gọi đi không biết bao nhiêu lần mới được kết nối. Võ Khánh sốt ruột nghe đối phương nói hồi lâu, cuối cùng mới nông nóng đáp lời: "Tôi biết, tôi rất hiểu, một khi cậu đã muốn ra tay thì bọn họ làm gì còn có ai sống nổi đến ngày mai? Nhưng chuyện này đâu cần cậu phải đích thân ra tay chứ! Xin hãy giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ giúp cậu…”
Người bên kia không biết nói gì, sắc mặt Võ Khánh chợt tái đi, vội nói: "Vâng, đúng! Là tôi hồ đồ rồi!"
“Đô đô đô…” Cuộc gọi bị ngắt.
Võ Khánh đứng dậy mặc tạm bộ quần áo xộc xệch vào cho Bích Liên rồi vắt tay cô ta qua vai mình, chậm rãi dìu ra khỏi ngôi nhà đó. Chỗ này thực sự không thể ở lại lâu.
Thời gian từng chút trôi qua, giờ đã hơn năm giờ chiều, nhưng mà trời cũng không còn sáng nữa. Nhiều nhà đã sáng đèn. Đường phố vắng tanh.
Lệnh giới nghiêm chưa ban bố nhưng hầu như chẳng có người dân nào ra đường vào giờ này. Bọn họ cố thủ bên trong nhà của mình, nỗ lực gia cố tất cả các cửa sổ, cửa chính cho thật chắc chắn, mọi âm thanh phát ra cũng là nhỏ nhất có thể.
Võ Khánh đưa Bích Liên trở lại biệt thự nhà họ Võ. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nơi này vẫn còn dây kéo phong tỏa hiện trường của cơ quan cảnh sát, không còn thi thể, chỉ có những vũng máu sẫm màu loang lổ trên mặt đất, vách tường, lởn vởn trong không khí là mùi tanh tưởi, hôi hám mà thôi.
Trở lại đó, ông ta lập tức đưa Bích Liên về phòng, sau đó xé bỏ giấy lệnh, đóng khóa lại tất cả các cửa lại. Hai người trốn trên phòng của Bích Liên ở trên lầu, tắt đèn, ông ta biết mình vẫn nên cẩn thận, phải đảm bảo tính mạng an toàn trước khi triệu tập đủ người về đây.
Suy tính hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Võ Khánh thức dậy, giải quyết chuyện vụn vặt xong rồi mới chợt nhớ ra không thấy Bích Liên đâu. Ông ta vội vàng chạy xuống lầu. Ngoài ý muốn, liền thấy cô ta đang lúi húi trong phòng bếp, hình tượng của Bích Liên lúc này dịu dàng, đảm đang khác hẳn với trong ký ức của ông ta.
Võ Khánh mỉm cười vòng tay trước ngực đứng dựa vào tường ngắm cô ta. Trong thâm tâm ông ta đang có cảm giác vô cùng thỏa mãn, mơ màng nghĩ về những ngày tháng sau này hai người được hạnh phúc ở bên nhau không còn phải lén lút nhìn sắc mặt người khác nữa.
Thật viên mãn!
Võ Khánh càng nghĩ càng cảm thấy rất đỗi hài lòng, ông ta đi về phía sau lưng Bích Liên, học đòi bao nhiêu người khác, vòng tay ôm lấy cô ta thì thầm: "Con gái, Dady suger của con đây. Mới sáng ra con đã phải bận rộn như vậy, cha thật hạnh phúc, yêu con chết mất!"
Ông ta cứ ngỡ là khi nghe những lời này, Bích Liên hẳn sẽ rất xúc động. Nhưng mà ông ta đã nhầm.
Bích Liên chán ghét nghiêng đầu tránh đi sự đụng chạm của ông ta, nhìn cánh tay đang ôm ngang hông mình, cả người liền chán ghét buông đũa xuống chống tay vào kệ bếp cau có: “Bỏ ra!”
“…” Võ Khánh sững sờ mất vài giây.
Không thấy ông ta làm gì, cô ta lại gằn giọng quát: “Tôi nói bỏ ra, buông đôi tay hôi hám của ông ra.”
“Mẹ nó, con biết mình đang nói gì không?” Võ Khánh xoay người cô ta lại, đưa tay bóp mạnh xương hàm cô cả, mắt trợn lên giận dữ quát hỏi.
Bích Liên trừng mắt lại, gạt đôi tay bóp hàm mình ra, miệng cười trào phúng: “Chả phải chính ông muốn đem tôi bán cho Lê Minh, coi tôi là món đồ hay sao? Hoặc là thú cưng, chán thì ném đi.”
“Cha đâu có bán, cha liều mạng cứu con từ qua đến giờ, chẳng lẽ con không hiểu.” Võ Khánh đau lòng hỏi.
Bích Liên dí ngón tay vào bộ ngực tráng kiện của ông ta mỉa mai: “Nếu như lần nữa rơi vào hiểm cảnh, ông cũng vẫn sẽ lựa chọn bán tôi.”
Võ Khánh không để ý tới bất mãn của cô ta, khẳng định: “Không bán.”
Bích Liên hừ mũi, cụp mắt không để ý. Cả người cô ta cứ như một con mèo cái đang trong thời kỳ động dục, chạm vào đàn ông liền khao khát dữ dội. Lúc này cũng vậy, nơi nào đó lại bắt đầu ngứa ngáy. Giây trước hằn học tức giận mắng chửi, giây sau liền toả ra mị hoặc quyến rũ người ta.
"Sáng sớm ngày ra đã gây sự, là muốn đòi lại ấm ức lúc trước. Thực ra cha thấy con đúng là đang rơi vào giai đoạn động dục, không biết thằng chết tiệt đó đã làm thế nào. Chuyện này thực sự không tốt. Cha muốn biết tình huống cụ thể của con!" Võ Khánh giữ lấy vai cô ta nhẹ giọng nói.
Nhưng giờ này ông ta nói gì sao cô ta có thể nghe hiểu nổi. Rốt cuộc thì sứ mệnh của một con cái được tạo ra để suy trì nòi giống đúng là quá mức xuất sắc. Cô ta bắt đầu đưa tay cời bỏ từng nút cúc áo trên ngực Võ Khánh, đôi mắt mê man nhìn chằm chằm ông ta như đang thôi miên.
Võ Khánh lúc này mới biết là vì chuyện này nên bản tính của Bích Liên mới bị cáu bẳn như thế. Ông ta mỉm cười giúp cô ta một chút, lập tức hai cơ thể trần truồng đã quấn lấy nhau trong phòng bếp.