Từ khi truyện lên top, Nhật Ly có động lực chăm chỉ hơn hẳn, ngoại trừ những hôm cô bị tai nạn thì hầu như ngày nào cũng đều đặn hai chương.
Tối nay đăng truyện xong Nhật Ly quyết định sẽ đi ngủ sớm hơn, sáng mai tới công ty làm để buổi chiều còn xin nghỉ.
Nằm trên giường tự sám hối.
Nhật Ly cảm thấy khá tội lỗi, vì thời gian gần đây có vẻ như cô tiếp xúc với Tuấn Kiệt hơi nhiều, cũng chính là đang lợi dụng cảm tình của anh ấy dành cho mình... Có phải hay không?
Hợp đồng thì không hủy được, cô cũng chẳng dám quá mức gay gắt, vẫn luôn học mấy em bạch liên hoa trong truyện thử đưa đẩy để tìm cách thoát thân.
Nhưng má nó, càng tìm lại càng có vẻ lún sâu khó thoát.
Sợ nhất là lại nảy sinh lòng thương hại chứ không phải tình yêu đối với người đàn ông này. Đó chính là sự sỉ nhục không chỉ với cô mà còn với cả sự quan tâm của người ta.
Biết làm sao bây giờ, phải làm sao đây?
Nhật Ly nhăn mặt lẩm bẩm hồi lâu rồi chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu rồi cô không mơ thấy Tuấn Phong, nhưng đêm nay anh lại tới.
Chỉ là, cảm giác rất khác.
Nhật Ly thấy bóng lưng của anh trên con đường trước cửa nhà mình, cô càng gọi thì anh lại càng đi nhanh. Tới khi hốc mắt cô đỏ lên thì bất chợt người đàn ông vòng ngược lại ôm chặt cô vào lòng, giọng nói nỉ non vang lên bên tai: “Em có người khác rồi nên chẳng còn nhớ tới anh nữa!”
“Không!” Nhật Ly chột dạ vô thức thốt lên câu phản bác. Cơ mà cô cảm thấy có lỗi với anh là thực, nên im bặt không nói gì.
“Em im lặng như vậy chứng tỏ em đã thay lòng đổi dạ.” Tuấn Kiệt bỗng nhiên có chút mất mát dở hơi.
“Em không yêu anh ấy, cũng đã nói rất rõ ràng rồi.” Nhật Ly ủ rũ lên tiếng.
Nghe vậy, cảm giác thất bại lại càng đánh úp lại khiến Tuấn Kiệt bỗng tràn đầy tự ti.
Dùng cách thức Tuấn Phong tiếp cận với cô trong giấc mơ lại ghen với chút quan tâm của cô dành cho Tuấn Kiệt. Mà cô từ chối Tuấn Kiệt lại cảm thấy bản thân cố gắng như thế vẫn là con số không, mất cả chì lẫn chài.
“Anh, có phải em bị mắc bệnh nặng quá rồi không. Đôi khi em đã cảm thấy anh ấy chính là anh. Em sợ, rất sợ một ngày nào đó sẽ coi anh ấy trở thành anh.” Nhật Ly bỗng nức nở, mọi cảm xúc trong cô như đang vỡ òa không thể kìm nén nổi.
“Làm sao đây anh? Em nhớ anh đến mức phát điên rồi, lại có thể tưởng tượng ra hình bóng của anh ở trên một người đàn ông khác...”
“Đừng khóc, anh xin lỗi, tất cả là lỗi tại anh!” Tuấn Kiệt ân hận siết chặt vòng tay, nhưng mà người trong lòng vẫn cứ ấm ức khóc.
“Anh không trách em, anh đúng là kẻ khùng điên, đừng khóc nữa!” Tuấn Kiệt cúi xuống nhìn gương mặt nhòe lệ, ngón tay anh nâng cằm cô lên, nhìn thằng vào mắt cô, khóe miệng mỉm cười. “Anh cũng rất rất nhớ em, nhớ em tới độ mất đi lý trí rồi!”
Đi ghen với chính mình lại khiến em tự ti theo.
Lời nói vừa dứt, đôi môi anh cũng ghé xuống bao trọn lấy môi cô.
Đây chính là người phụ nữ của anh, cuộc sống chỉ vây quanh anh, vậy mà anh lại hành hạ tâm trí cô ra nông nỗi này, đúng là đáng trách.
[Chờ anh nhé, chỉ một thời gian nữa thôi, đợi anh nắm giữ mọi thứ trong tay sẽ cho em một cuộc sống an toàn và hạnh phúc.]
Nhật Ly chìm đắm trong nụ hôn của anh không còn biết gì nữa cho tới khi lưng cô chạm tới đệm giường mềm mại. Đôi mắt chợt sửng sốt nhìn ra xung quanh. Đây chính là căn phòng nhỏ của cô.
Thật may, ác mộng lần trước ở giảng đường cô vẫn chưa quên đâu.
Người đàn ông ở trên người cô đang cúi nhìn chăm chú, hô hấp của hai người giao nhau, gương mặt sát ngay cạnh có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động đang kéo tới rồi nhanh chóng lan ra cả những tế bào bé nhỏ.
Cô vòng tay choàng lên gáy anh khẽ nhắm mắt.
Tuấn Kiệt mỉm cười, thuận theo cúi xuống nối tiếp nụ hôn khi nãy, bàn tay cũng bắt đầu lang thang đốt lửa.
Một lát sau…
“Ưm… Tuấn Phong, anh là đồ xấu xa!” Nhật Ly đang bị đặt nằm úp sấp trên giường, cặp mông tròn trịa vểnh cao lên vừa mới bị bàn tay của người đàn ông tát xuống tạo ra những dấu vết ửng hồng.
Hang động mềm mại thì bị ngón tay của anh không ngừng ra vào, mật ngọt róc rách chảy thành dòng dọc theo cặp đùi đẹp đẽ xuống đầu gối rồi ngấm vào đệm giường.
Tuấn Kiệt mỉm cười: “Đây là trừng phạt em vì tội liều lĩnh để bản thân mình bị thương.”
Anh lại vỗ thêm một cái nữa sang cánh mông bên kia: “Cái này là vì em đã đẩy bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm.”
Nhật Ly bị kích thức từ phía dưới đánh úp lại, cả gương mặt xấu hổ vùi vào trong gối cắn chặt môi không dám phát ra tiếng nào.
Cũng chẳng nghe ra anh đang nói cái khỉ gì.
Tuấn Kiệt thấy vậy liền cười xấu xa, ngón tay trong hang nhỏ đột nhiên thu lại, sau đó đôi tay anh bóp mạnh hai cánh mông banh rộng ra để lộ đóa hoa thịt mềm mại ướt át đang ẩn chứa đằng sau khu rừng bí ẩn.
Anh cúi đầu kê mũi vào hít một hơi mùi hương mê người của cô, cái lưỡi thô nhám đưa ra kéo một đường từ hột le vào tới giữa cánh hoa. Sau đó là tới dòng mật ngọt khi nãy đã chảy tràn ra hai bắp đùi. Tất cả đều được anh ăn sạch sẽ.
Đầu óc Nhật Ly vừa có một trận nổ tung, đại não trấn động đến đơ cả người.
Mọi giác quan đang tập trung bám theo sự di chuyển của môi lưỡi người đàn ông. Lưỡi anh đi tới đâu, cô rùng mình nổi da gà đến đó. Mật dịch lại càng tiết ra nhiều hơn.
Bên tai Nhật Ly lúc này chỉ còn lại tiếng lép bép do Tuấn Kiệt đang tạo lên, cả người cô đỏ bừng lên giống hệt một con tôm luộc.
Tiếng rên rỉ cũng bắt đầu bật ra khỏi khóe môi.
Tuấn Kiệt xoay người nằm ngửa ở giữa hai đùi cô vươn đầu lưỡi lên rà đi rà lại giữa các cánh hoa. Chiếc lưỡi cũng cuộn lại bắt chước cây gậy cắm vào thật sâu. Chẳng những thế, còn dừng lại ở bên trong vách thịt cà lên cuốn, hút lấy tất cả mật dịch trong đó.
Tốc độ nhanh chậm, nông sâu khiến Nhật Ly liên tục bật lên nức nở.
Nhất là khi anh ngậm lấy hột le kia, dùng đầu lưỡi gẩy gẩy day mút.
Cửa hang lập tức co bóp dữ dội, cơ thể Nhật Ly gồng lên giật giật phun ra một lượng lớn chất lỏng trắng đục. Tuấn Kiệt kê miệng vào nuốt gọn như một kẻ lang thang trên sa mạc đang khát nước bắt gặp trời mưa.