Nhật Ly cau mày nhìn xuống cái túi trên tay người đàn ông, nếu cô đoán không sai thì kia chính là đựng một hộp đồ ăn.
Chẳng lẽ ngài tổng giám đốc kia lại dở hơi mang đồ ăn sáng cho cô.
Rõ ràng là cô đã nói rõ quan điểm rồi cơ mà.
Không sống nhờ vào tiền của đàn ông. Anh không hiểu hay là cố tình không hiểu.
Đừng tưởng chỉ bằng mấy cái hành động sến súa này có thể cưa đổ được bà đây. Nam chính trong truyện của tôi còn nhiều chiêu trò hơn anh nữa kìa.
Tôi đâu có hiếm lạ.
Nhật Ly đi về phía giường, tìm điện thoại mở lại nhật ký cuộc gọi sáng hôm qua, lấy số của anh bấm gọi đi.
Số chưa được lưu tên, mà cũng chẳng cần thiết phải lưu làm gì.
Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối: “Tôi mang cho cô chút đồ ăn sáng.”
“Tôi ăn rồi, anh mang về đi. Hôm nay nhất định tôi sẽ không đến muộn đâu.” Nhắc lại cho anh nhớ, dám trừ một phút đi làm muộn của bà đây.
“Cô không mở cửa, tôi vẫn sẽ đứng ở đây.”
“Tôi không mở đâu, còn anh đứng bao lâu thì tùy, dù sao chỗ ấy không phải đất nhà tôi.” Nhật Ly cúp máy.
Hai giây sau cô mới chợt lẩm bẩm: “Mình làm vậy anh ta có ghi thù mà để bụng mình sau đó đi săm soi bới lông tìm vết đủ kiểu không?”
Nhật Ly đi đi lại lại trong phòng, đắn đo vài lần, sau cùng vẫn là sợ bị kiếm cớ phạt lỗi vi phạm trong hợp đồng nên đành xuống mở cửa.
Làm ăn với tư bản thì không dám nói chơi, một khi đã bị sếp liệt vào danh sách đen thì chắc chắn sẽ có ngày dính một vài cái lỗi vi phạm từ trên trời rơi xuống.
“Cạch!” Cánh cửa vừa mở ra Tuấn Kiệt đã lách người tiến vào. Khi đi qua Nhật Ly, chóp mũi của anh còn có ý sượt qua mái tóc của cô.
Chỉ muốn cả ngày được ở bên em, ôm em vào lòng.
“Anh cứ để xuống kia cho tôi là được, cảm ơn anh nhé! Lần sau anh đừng làm thế, anh là sếp của tôi, anh làm thế tôi lại nghĩ ngợi tìm cách để trả lại anh, mà tôi thì không có tiền nên tốt nhất anh đừng có mua gì cho tôi hết để tôi không bị biến thành con nợ. Anh hiểu không?” Nhật Ly dừng lại, nhìn vào gương mặt sáng sủa đẹp trai trước mặt hỏi lại.
Tôi còn chưa đánh răng đâu nhé! Khẩu nghiệp câu nào là trúng câu đấy bây giờ.
“Hiểu rồi.” Tuấn Kiệt mỉm cười rồi xắn tay áo lên đi vào bếp, tự nhiên như ở nhà mình chuẩn xác lấy các dụng cụ, gia vị ra chuẩn bị nấu bữa sáng.
“Anh làm gì vậy?”
“Tôi nấu phở cho em.”
“Chẳng phải anh nói... Anh mua nguyên liệu tới đây nấu?” Nhật Ly trợn mắt ngạc nhiên.
Anh còn cả bài này.
Rõ ràng là mới lạ.
“Ừ. Ăn đồ bên ngoài không tốt.” Ánh mắt anh như có như không nhìn cô từ trên xuống dưới mỉm cười.
Nhật Ly theo ánh mắt của anh nhìn lại mình. Trong nháy mắt, sắc mặt cô đỏ bừng lên rồi lại tái đi vì tức giận. Cô vội vàng che tay lên ngực rồi chạy thẳng lên lầu. Trong nội tâm đang không ngừng mắng chửi chính mình, đã không mặc áo ngực, lại còn mặc nguyên váy ngủ xuống mở cửa cho sếp vào.
Miệng thì nói đuổi khách mà lại ăn mặc như thế này, không biết người ta sẽ nghĩ cô thành cái loại người gì? Lạt mềm buộc chặt? Hay là nói một đằng làm một nẻo.
Bà đây không cố ý, anh đừng có hiểu nhầm.
Nhật Ly nhìn cái gương mặt mình trong gương mà vò đầu bứt tóc nhăn nhó không thôi.
Đúng là đen đủi mà.
Dự tính ngày hôm nay sẽ rất xui xẻo, chả nhẽ lại xin nghỉ ở nhà.
Ôi tiền lương.
Ba mươi phút sau Nhật Ly mới xuất hiện ở tầng dưới, tóc tai gọn gàng, quần áo kín đáo thẳng lưng ngồi ăn. Thực ra là cô đã xong từ lâu nhưng không dám xuống, về sau vì sợ muộn giờ làm bị trừ tiền công nên mới vác theo gương mặt không cảm xúc xuất hiện.
“Có hợp với cô không?” Tuấn Kiệt âu yếm nhìn cô hỏi. Anh vẫn nấu đứng theo sở thích trước kia của cô chỉ là không nếm được nên chẳng rõ mùi vị thế nào.
“Hả, à, ngon lắm, tay nghề của anh rất tốt.” Rất giống với một người quen của tôi.
“Vậy cô ăn hết xuất đi nhé!” Anh chống tay vào cằm ngồi ngắm cô ăn.
Nhật Ly cắm cúi ăn không nói thêm câu gì, cho tới khi nhìn anh nhanh nhẹn thu dọn tất cả bát, dụng cụ nấu ăn rửa sạch sẽ rồi cất về chỗ cũ. Cứ như anh đã làm việc này rất nhiều lần rồi vậy.
“Đi thôi!” Tuấn Kiệt cài lại cúc áo vest gọi Nhật Ly vẫn còn đang ngây người ra nhìn mình: “Tôi chở cô đi làm!”
“Không cần đâu, tôi sẽ đi xe buýt. Đi với anh mọi người nhìn thấy lại bàn tán. Thực sự tôi không thích.” Nhật Ly nhìn thẳng vào mắt anh kiên quyết nói.
“Vậy tôi đi trước.” Tuấn Kiệt sầm mặt xuống, đi ra khỏi cửa.
[Tôi có làm gì sai đâu mà anh có cái thái độ ấy hả?]
Anh cho rằng mình là ai?
Làm sếp thì to lắm à?
Nhưng mà to thật, nắm lương của tôi trong tay cơ mà. Bản hợp đồng chết tiệt.