Tiền quan trọng thật đấy, nhưng phải xem còn mạng để mà tiêu hay không?
Nồi cơm điện cô còn chưa mua kia kìa.
Lại quay về với mì tôm thân yêu!
Nhật Ly bê tô mì ra ngồi trong sô pha phòng khách, theo thói quen cô với tay cầm điều khiển bật ti vi lên. Thế quái nào lại đúng lúc bản tin về vụ án mạng khi đang phát. Lần này là một số thông tin mới do cảnh sát cung cấp.
Vừa định chuyển kênh, thì người dẫn chương trình đọc tới mục danh tính của nạn nhân khiến Nhật Ly chú ý.
Nếu như Nhật Ly nhớ không sai thì người bị giết kia… chính là tên giám đốc ấy, kẻ đã lừa gạt rồi cướp đi công ty của cha Tuấn Phong. Chỉ vì gã ta mà Tuấn Phong của cô đã gián tiếp bị hại.
Đáng đời.
Làm tốt lắm!
Nhật Ly giơ thìa nước mì lên đắc ý cảm ơn kẻ đã làm ra việc khủng khiếp kia, tự nhiên lại thấy hả hê sung sướng.
Cô quá nhỏ bé, đã từng bị bất lực trước những thế lực quá mạnh, đã chẳng thể làm gì giúp được Tuấn Phong. Cho dù bây giờ gã ta có bị kẻ đó sát hại một cách không rõ ràng, Nhật Ly cũng cảm thấy đây đúng là báo ứng.
Còn cặp cha mẹ kia nữa, kể từ sáu năm trước bọn họ gần như đã biến mất khỏi cái thành phố Vũ Ninh này, mãi mãi mang theo bí mật về sự ra đi đột ngột của Tuấn Phong theo.
Khiến mọi hy vọng tìm kiếm của cô tan biến.
Nghĩ đến anh, hốc mắt Nhật Ly lại nóng lên, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng lại có thêm chút hoài niệm. Trái tim cô đang nhói lên theo từng nhịp đập, giọng nói rất nhỏ khẽ nghẹn ngào vang lên: “Chờ em nhé, em sẽ thay anh sống thật tốt quãng đời còn lại, sẽ thực hiện thật tốt ước mơ của hai đứa mình.”
“Cho dù có khó khăn, chỉ cần nghĩ tới anh, em sẽ lại cố gắng, sẽ vượt qua được tất cả!”
“Phải không?”
“Em sẽ làm được!”
Mà lúc này, Tuấn Phong, cũng chính là Tuấn Kiệt của hiện tại, vì để báo thù và bảo vệ bản thân nên anh đang đứng trên nóc của một ngôi biệt thự cổ. Nó nằm chìm sâu bên trong một ngọn núi, hoang vu, cách xa thành phố Vũ Ninh.
Đây chính là nơi có cái mật thất kia.
Dưới mật thất chính là xác của một ma cà rồng.
Để mở được nó, cần phải có chín chiếc chìa khóa.
Trước kia tổ tiên của chín dòng họ này cũng chính là những pháp sư đã bắt con ma cà rồng cuối cùng rồi dùng pháp lực mở ra trận pháp phong bế nó lại, cho tới khi nó bị chết đi. Sau đó để đảm bảo ma cà rồng không có cơ hội hồi sinh, bọn họ đã dùng ma thuật ướp xác rồi đưa vào mật thất, dùng chín chiếc chìa khóa để khóa lại.
Vĩnh viễn không được phép mở ra.
Thời gian dần trôi, câu chuyện về ma cà rồng gần như đã bị chìm vào dĩ vãng chẳng ai còn nhớ tới.
Vài thế hệ trở lại đây cũng không có lấy một pháp sư nào được sinh ra bởi vì dòng máu của họ đã bị lai tạp quá nhiều.
Đến thế hệ này, nỗi sợ hãi ma cà rồng có thể hồi sinh cũng đã không còn như trước. Cho dù không có pháp lực, bọn họ cũng chẳng e sợ việc phá vỡ phong ấn, mở cửa mật thất để đi vào.
Nhất là từ khi Lê Minh thừa kế lại chiếc chìa khóa. Ông ta biết được sự tồn tại của cái xác kia, nên đã thuyết phục tám dòng họ còn lại mở căn mật thất ra.
Lần đầu tiên chính là vào năm 2016, và vật thí nghiệm đầu tiên của ông ta cũng chính là cái xác của Tuấn Phong mà ông ta mua được từ cha mẹ của anh.
Tiếc là đến cuối cùng lại bị lạc mất, cho tới bây giờ Lê Minh vẫn luôn tìm kiếm tung tích về Tuấn Phong. Ông ta có một linh cảm rằng, vụ cháy phòng thí nghiệm năm đó Tuấn Phong nhất định đã thoát ra được. Bằng chứng chính là một vài con ma cà rồng non mà người của ông ta bắt và mang về kia, chắc chắn chúng đã được anh tạo ra.
Sau vụ cháy đó, ông ta cũng có rất nhiều các vật thể thí nghiệm khác, nhưng chỉ số hoàn hảo đều không thể so được với Tuấn Phong.
Có thể do mẫu gen đã bị thoái hóa, khó tương thích, chính vì vậy, lần mở mật thất này ông ta cần thêm thật nhiều mẫu mới. Sẽ có thật nhiều thành công, cả một tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đợi ông ta ở phía trước.
“Bắt đầu đi.” Võ Khánh gật đầu ra hiệu cho tám người còn lại đồng thời tra chìa khóa vào ổ.
Cái khóa hình tròn như bánh lái của tàu gỗ, nó bằng vàng được gắn trên một vách tường bằng đá xanh.
Chín chiếc chìa khóa đồng loạt vặn sang phải. Tiếng ròng rọng phía sau cánh cửa chạy lạch cạch vang lên. Ít phút qua đi, cánh cửa đá thụt vào phía trong để lộ ra một hành lang có rất nhiều bậc thang dẫn xuống phía dưới. Gió lạnh lùa lên từng cơn nhưng chẳng ai trong số họ cảm thấy sợ hãi.
Gương mặt ai cũng ngập tràn sự phấn khích.
Mỗi người cầm một cái đèn pin nối tiếp nhau tiến vào.
Tuấn Kiệt và người của mình cũng bắt đầu hành động.
Đám vệ sĩ bên ngoài nhanh chóng bị hạ gục, anh dẫn đầu đám người lặng lẽ lẻn vào bên trong.