“Chủ nhân, bên kia có động tĩnh. Dường như bọn họ lại chuẩn bị mở căn mật thất đó ra.” Lâm vội vàng bước vào căn phòng tối báo cáo.
Người đàn ông đang để trần nửa người phía trên, tấm lưng đầy các vết sẹo lớn tuy không thô ráp sần sùi nhưng màu sắc trắng hồng của nó cũng cho thấy trong quá khứ đã từng là những vết thương rất đáng sợ.
Tuy vậy, chúng không hề làm mất đi vẻ quyến rũ của người đàn ông mà ngược lại càng thêm chút tà mị khó cưỡng.
Tuấn Kiệt kéo áo choàng lên, xoay người lại. Gương mặt anh tuấn đang tái nhợt lấm tấm mồ hôi, đầu lông mày khẽ cau. Anh nhìn Lâm hỏi: “Chính các không?”
“Có ạ. Người của chúng ta cài vào bên trong mấy dòng họ kia đều đồng loạt truyền tin tức về.”
“Xác định ngày giờ cụ thể đi.” Anh mỉm cười, ánh mắt loé lên tia nguy hiểm rồi nhấc chân bước ra ngoài.
“Chủ nhân, người định ăn chay thật sao?” Lâm không nhịn được lo lắng hỏi.
“Vì cô ấy, tôi sẽ làm được.” Người đàn ông đã biến mất chỉ bỏ lại một câu nói vọng lại.
Lâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của anh.
Tình yêu quan trọng đến thế sao?
Đối với những người như bọn họ mà nói, ăn chay chính là một cực hình. Riêng việc phải kiềm chế sự khao khát về máu thịt thôi mà ý chí đã cần phải rèn luyện rất lâu. Nếu bây giờ cắt hẳn máu tươi ra khỏi khẩu phần, dạ dày sẽ phải học thích nghi lại với thức ăn của con người. Cơ thể cũng sẽ không chỉ chịu sự đau đớn bình thường đâu, mà là vô cùng đau đớn.
Ngoài thủ lĩnh ra chắc chắn không có con ma cà rồng nào có đủ nghị lực để làm được.
Nhưng mà như thế để làm gì cơ chứ?
Chẳng phải người ta vẫn có câu, yêu là phải chấp nhận tất cả những tật xấu của đối phương hay sao?
Lâm lắc đầu lẩm bẩm: “Mình cần phải về đọc thêm mấy bộ tiểu thuyết tình cảm lãng mạn nữa để hiểu thêm về tình yêu mới được.”
“Mà có lẽ là nên quan sát cái người được chủ nhân để ý kia thì hơn, thế nào chẳng tìm ra được chân lý!”
Bóng dáng của Lâm nhoáng một cái rồi cũng biến mất, anh ta phải đi sắp xếp một chút mới được, tương lai đầy phấn khích của chủ nhân hoàn toàn phụ thuộc vào anh ta kia kìa.
Nhờ có những ý tưởng của Lâm, toàn bộ nhân viên Hùng Thiên đã được trải qua một ngày đầy sóng gió.
Hôm nay, Nhật Ly vừa bước vào công ty đã được bảo vệ nhắc nhở vòng qua quầy lễ tân để nhận quà.
Nhìn bó hoa hồng nhung đỏ cỡ đại cô hơi lúng túng.
“Chị ơi, chị có nhầm không ạ? Không có ai tặng hoa cho em đâu!” Nhật Ly xấu hổ nói với lễ tân.
“Em tên là Nhật Ly phải không?” Cô lễ tân lạnh nhạt hỏi lại.
“Vâng ạ.”
“Không sai đâu, mau ôm đi để chị còn làm việc.” Giả bộ gì nữa, còn định để đây rêu rao tới bao giờ nữa?
Nhật Ly thấy thái độ khó chịu của cô ta thì nhận lấy bó hoa, trộm bĩu môi ôm nó mang vào phòng.
Vừa mở cửa ra, mùi thơm của hoa hồng nhung đã tràn vào căn phòng. Tuấn Kiệt cau mày ngẩng đầu lên. Ngay lập tức bó hoa biết đi trước mắt đã khiến anh kinh ngạc.
Hoa ở đâu ra?
Em mua tặng anh?
Đâu cần nhiều thế, một bông là đủ thành ý rồi, lại bó to như thế, ôm có nặng lắm không?
Tuấn Kiệt vội đứng dậy, gương mặt vui vẻ đang định bước tới trịnh trọng nhận bó hoa đại diện cho sự mến mộ thì Nhật Ly đã ném phạch nó vào cái ghế gấp rồi đẩy vào góc phòng.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Không phải hoa tặng mình?
Anh gượng gạo ngồi xuống trước khi ai đó kịp nhận ra hành động hớ hênh vừa rồi của mình, khó hiểu lên tiếng hỏi: “Hoa ở đâu ra vậy?”
Nhật Ly thở dài, lấy giấy ướt chà lau chỗ ngực áo sơ mi trắng bị cánh hoa dập ố màu vào rồi bực bội trả lời: “Tôi không rõ, nghe lễ tân nói là chuyển cho tôi.”
“Ừ.” Tuấn Kiệt cầm điện thoại lên nhắn cho phòng nhân sự kịp thời bổ sung quy định, cấm nhân viên mang hoa tươi vào công ty.
Dám công khai tặng hoa người phụ nữ của tôi?
Trưởng phòng nhân sự: Sếp lại bị ai trêu chọc rồi?
Ngay lập tức thông báo được truyền đi tới hộp thư của toàn bộ nhân viên.
Toàn bộ nhân viên: Kẻ nào đã gây họa?
Ai cũng biết người vừa nhận được hoa sáng nay là ai.
Vậy là ngay lập tức, một cô thư ký riêng vốn dĩ vô hình trong mắt mọi người đã nhanh chóng trở thành tâm điểm, ai ai cũng biết và bắt đầu lời ra tiếng vào lật tìm gia phả nhà người ta.
Mà trớ trêu ở chỗ, nhìn thấy tấm ảnh chụp trộm cô được bí mật truyền đi, nữ thì ghen tị còn nam lại mê mẩn, bắt đầu rục rịch ngo ngoe.
Chỉ trong một buổi sáng, mà không khí trong công ty đã thay đổi nghênh trời lệch đất.
Nhật Ly cảm nhận được điều này khi cô xuống căng tin ở tầng ba ăn trưa. Ánh mắt dò xét của mọi người khiến cô thấy có chút khó hiểu. Bê khay đồ ăn, cô mất tự nhiên tìm bàn trống để ngồi. Nhưng vừa đặt mông ngồi xuống, các ghế trống còn lại đã lập tức kín chỗ.
WTF? Ai đó vừa thầm chửi trong lòng.
Cô ngước mắt lạnh nhạt nhìn qua gương mặt của những người đàn ông đang vây lấy mình. Chỉ muốn bùng nổ nhưng nghĩ đến đây là chỗ kiếm cơm xịn sò nhất của mình, Nhật Ly đành nhịn xuống, cắm đầu vào khay đồ ăn.
“Chào em, anh là Minh.”
“Anh là Nam”
...
“...” Ai cần biết tên của mấy người.
Nhật Ly xã giao gật đầu lại rồi cúi xuống nhét vội thức ăn vào miệng, tốc độ chẳng khác gì một con ma đói. Nếu như là một người xấu xí, hẳn sẽ bị chê cười mà lôi ra dạy dỗ. Nhưng vì đây là một cô gái đẹp nên cho dù có hơi kém lịch sự một chút, thì ai cũng vẫn thấy chấp nhận được.
Một bữa ăn trôi qua chưa tới mười phút, Nhật Ly chẳng biết hôm nay mình ăn những gì. Cũng chẳng biết mấy người kia nói cái gì. Cô vội vàng đứng dậy chuồn thẳng.
Họ không xấu tính, nhưng sự nhiệt tình lại khiến Nhật Ly khó chịu.
Tuấn Kiệt ở trong phòng nghỉ theo dõi camera cũng tức điên người, vậy là phòng nhân sự lập tức có thêm một thông báo khẩn nữa. Tùng nhìn danh sách những người bí mật bị điều động liền thay họ mà vã mồ hôi.
Đám người này lại gây ra đại họa gì thế?
Để tổng giám đốc ký gấp lệnh điều tới chi nhánh tận trên vùng cao, nói là đi xây dựng khu du lịch sinh thái nhưng tới mọt kiếp nơi đó mới được đi vào hoạt động.
Anh ta lại lật đật vào nhóm chát kín của nhân viên công ty dò hỏi mấy người lãnh đạo cấp cao khác. Sau một hồi bàn luận, bộ óc thông minh của bọn họ đã đưa ra được kết luận mang tính đột phá: Đừng có trêu chọc vị thư ký mới ở bên cạnh tổng giám đốc.
Tránh xa ba mét đế giữ an toàn cho bản thân.
Một cái tem đỏ cảnh báo nguy hiểm đã vụng trộm dán lên Nhật Ly để nhắc nhở những ai còn ngo ngoe trước vẻ đẹp e thanh cao hấp dẫn của cô.
Ôi trời, cái kiếp nhân viên thực sự chẳng dễ dàng gì.
Mà đâu chỉ có bọn họ, người trong cuộc như Nhật Ly cũng chẳng cảm thấy khá hơn là bao.
99
Huệ Hoa
đứa nào dám tán Nhật Ly thì xác định😀😀
31/03