Mọi thứ chìm vào trong bóng tối.
Tuấn Kiệt hoảng sợ đỡ Nhật Ly lên. Mới một giây trước anh vừa dừng xe tắt máy, còn chưa kịp làm gì đã nghe rầm một cái.
Thế quái nào lại xảy ra sự trùng hợp thế này?
Tuấn Kiệt bế Nhật Ly lên bước vội về phía xe thì con ma cà rồng kia cũng đuổi tới, nó khe khẽ kêu lên tỏ vẻ khoe chiến tích của bản thân. Anh liếc mắt nhìn qua cơ thể đầy máu me của nó liền cau mày nói: “Được rồi, đi tìm Lâm tới.”
Con ma cà rồng hớn hở nhìn theo chiếc xe phóng như bay trên đường biến mất vào trong màn đêm rồi nó ngửa cổ lên kêu một tiếng dài mà con người bình thường không thể nghe được.
Thời điểm Lâm mang người chạy đến, chỉ thấy trong căn nhà cũ nát đang không ngừng vang lên tiếng thét chói tai, bốn gã lưu manh đang ngồi lép vào chân tường ôm đầu không ngừng run rẩy.
Gã đàn ông có ý định làm hại Nhật Ly thì thoi thóp nằm trên đất, cặp mắt khiếp sợ trợn lên, toàn thân máu me trông thê thảm vô cùng. Một gã khác bị cào nát toàn thân không còn hơi thở.
Lâm liếc mắt nhìn sang con ma cà rồng non thở dài: “Mày không biết cắn tập trung vào một chỗ rồi hút máu ra cho sạch sẽ à? Con ngu này, dạy bao nhiêu lần rồi?”
Những người đi theo Lâm, ngửi thấy mùi máu cũng trở nên phấn khích. Nhưng bởi vì bọn họ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nên chưa làm ra hành động gì, hoàn toàn tuân thủ mệnh lệnh của người chỉ huy.
“Chúng mày là thứ gì?” Một gã lưu manh run rẩy cất tiếng hỏi, cho dù là chết gã cũng phải biết mình bị thứ gì tấn công. Cả một đời đại ca phố đầu làng cuối xóm chưa từng gặp kẻ nào như thế này.
Lâm liếc mắt sang bên cạnh, người đó lập tức vun vút di chuyển, thân ảnh đó có tốc độ cực nhanh, mang theo sát ý và sự khát máu hướng về phía gã vừa đặt câu hỏi mà lao tới.
“Kẻ thống trị loài người, tạo ra tân thế giới!” Lâm vui vẻ tuyên bố. “Ma cà rồng!”
Nghe vậy, gã lưu manh đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả sức phản kháng cũng không có, gã ta ngồi im bất động chịu đựng nhát cắn vào động mạch, máu trong cơ thể cũng dần bị hút ra.
“Thằng này nghiện, không ngon!” Người vừa thực hiện hành động phô diễn phì nhổ ra, sau đó anh ta tức giận vung tay tạt ngang một cái. Gã lưu manh đó bị hất văng bắn vào góc tường lăn xuống, miệng ộc ra một ngụm máu loãng.
“Cái thằng này!” Lâm thở dài than. “Ai bảo mày ăn?”
Thấy một màn như vậy, sắc mặt của ba tên lưu manh còn sót lại càng thêm tái nhợt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều bọn chúng lập tức bò, vịn đứng dậy, gắng gượng muốn bỏ chạy, dù sao cũng còn có chút cơ hội vẫn nên thử.
Cả đám nháo nhác cuống cuồng lao ra phía cổng nhưng sao có thể thoát.
Chỉ loáng một cái đã bị bắt lại, xách cổ nhấc lên như xách một con gà ốm.
“Vốn dĩ tao cũng không có ý định giúp cái xã hội này đâu, nhưng thôi, hôm nay sẽ mở vòng tay từ bi thanh lọc một chút!” Ánh mắt sắc bén của Lâm hướng về đám lưu manh khẽ nói: “Mang về chỗ chúng ta, cho bọn nó làm tạp dịch dọn dẹp giúp anh em.”
“Ồ đúng rồi, từ nay tao sẽ không phải đi dọn nhà ăn nữa!” Một người trong số đó vui mừng reo lên xong rồi chạm vào ánh mắt cảnh cáo của Lâm nhìn sang liền im re tỏ ra nghiêm túc.
Anh ta chính là người mới được biến đổi, thường bị ép dọn nhà ăn, mà nhà ăn thì đâu có như nhà ăn bình thường. Ở đó, đám người mới tập ăn thịt sống làm bắn văng khắp nơi, người vệ sinh cần phải lau chùi thật cẩn thận, không được để sót lại mùi làm ảnh hưởng tới khứu giác nhạy bén của ma cà rồng.
Đúng là rất cực khổ, nhưng từ nay đã tốt hơn rồi. Rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được tương lai tươi sáng.
“Ở đấy mà cười, mau xóa sạch mọi dấu vết đi, đừng để tụi khốn bên phòng thí nghiệm đánh hơi được điều gì.” Lâm vỗ vào đầu anh ta ra lệnh.
***
Lúc Nhật Ly tỉnh lại đã là cuối buổi chiều ngày hôm sau. Cô nhấc mí mắt nhìn lên thấy mình đang nằm trong bệnh viện, tâm trạng lập tức cảm thấy có chút thả lỏng.
Ánh nắng đỏ rực xuyên qua tấm rèm trắng chiếu vào, căn phòng im ắng không có thêm một ai khác.
Nhật Ly muốn chống tay để ngồi dậy, nhưng cơ thể cô mềm nhũn cùng với cái đầu giống như bị tháo rời khiến cô đành từ bỏ ý nghĩ đấy, nằm trên giường dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ra xung quanh và cảm nhận cơ thể của mình.
Chẳng có cảm giác gì cả, giống như ngoài cái đầu thì tất cả đều không thuộc về cô nữa.
Chỉ ngã một chút chẳng nhẽ lại nghiêm trọng đến thế?
Đang lúc Nhật Ly thắc mắc thì “cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra. Trong cái nhìn tò mò của người nằm trên giường Tuấn Kiệt nhẹ nhàng xuất hiện.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu ghi cùng quần âu đen, dáng người tiêu chuẩn đẹp trai đến lạ.
Nhật Ly cứ thế vô thức nhìn theo đôi chân dài đang tiến dần tới sát bên mép giường bệnh rồi dừng lại, cho tới khi bàn tay mát lạnh của anh đặt trên trán, cô mới chột dạ thu hồi tầm mắt.
“Em cảm thấy thế nào rồi?” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên trên đỉnh đầu.
“Ờ!” m thanh khàn khàn khô khốc phát ra rồi ngừng lại. Cắp mắt to tròn của Nhật Ly đang trợn lên nhìn người đàn ông ghé sát lại bế cô ngồi dậy dựa lưng vào thành giường rồi điều chỉnh độ nghiêng của giường cho phù hợp.
Hương sen từ trên người anh lại khiến lồng ngực Nhật Ly co thắt lại, nghẹn ngào không nói lên lời.
“Sao? Em còn đau lắm không?” Tuấn Kiệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, với tay rót nửa cốc nước ấm rồi thả một cái ống hút vào đưa tới bên miệng cô.
Nhật Ly hé miệng ngậm ống hút uống, dòng nước ấm áp chảy xuôi xuống cổ họng xoa dịu thanh quản, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lúc sau mới nhỏ giọng đáp lại: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo thế.” Anh nhìn bình nước truyền đã cạn lập tức nhổm người thành thạo rút kim ra rồi dán miếng băng cá nhân cầm máu cho cô.
Nhật Ly cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông này, có lẽ đầu cô bị đập đến đơ rồi nên mới có cảm giác anh thân thuộc như thế! Trong thoáng chốc cô đã ngộ nhận anh chính là Tuấn Phong. Cử chỉ quan tâm chăm sóc tự nhiên thế kia, giá như là Tuấn Phong… thì tốt biết bao.