Ái Lan nhìn thấy, sắc mặt cũng tái mét. Bà ta lắp bắp không nói lên lời.
Võ Khánh không thèm nhìn lại, ôm Bích Liên lên lầu về thẳng phòng của cô ta. Một lúc sau ông ta quần áo xộc xệch đi ra quát xuống dưới nhà: “Còn không mau gọi bác sĩ Từ đến đây!”
Lúc này Ái Lan mới thoát khỏi sự khiếp sợ, máy móc nhấc ống nghe của điện thoại lên, bấm số.
Đầu dây bên kia mãi mới mới nghe máy: “A lô!”
“Chào anh, tôi Ái Lan đây. Phiền anh tới nhà tôi một chuyến được không?”
Bác sĩ Từ nghe vậy liền nhếch môi cười, chuyện ầm ĩ tối nay ông ta cũng có được xem, đúng là mỹ mãn. Chà chà không ngờ con bé đấy cơ thể lại dẻo dai đến vậy. Cứ nghĩ lại là ông ta liền thấy rạo rực.
“Được tôi sẽ đến ngay.”
“Cảm ơn anh!” Ái Lan đáp lại rồi cúp máy. Ánh mắt bà ta nhìn lên lầu, không biết đang nghĩ gì.
Bà cụ Võ thì nãy giờ vẫn nhắm mắt ngồi im ở kia, nếu như bàn tay bà ta không phải đang lần tràng hạt, Ái Lan cũng cho rằng bà ta vì quá xúc động mà chết rồi cũng nên.
“Mẹ, mẹ trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Ái Lan nhẹ giọng khuyên nhủ.
Bao nhiêu năm nay bà ta nhẫn nhịn chịu đựng, sắm vai một đứa con dâu ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa đúng mực với mẹ chồng, đúng là có chút mệt mỏi.
“Ừ!” Bà cụ Võ thở dài, đứng dậy chậm chạp trở về phòng.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, bà ta đã biết được trước hậu quả rồi. Đúng là quả báo!
Chỉ là, sao con ranh kia lại không gánh vận hạn này lại để cháu gái yêu quý của bà ta phải chịu khổ. Cùng là con cháu nhà họ Võ tại sao ông trời lại không công bằng như thế?
Nhìn bóng dáng run rẩy của bà cụ Võ rời đi, Ái Lan gạt đi giọt nước mắt còn vương trên gương mặt cứng đờ. Bà ta cầm cốc trà trên mặt bàn đã nguội lạnh từ lâu, đưa lên miệng uống.
Từng ngụm đắng chát, lạnh lẽo khiến bà ta dần lấy lại sự bình tĩnh.
Không bao lâu sau, bác sĩ Từ mang theo hộp dụng cụ cũng đến. Khi hai người lên tới phòng của Bích Liên, đã thấy cô ta mặc quần áo kín đáo, đang chỉnh tề nằm ngủ trên giường. Võ Khánh ngồi ở phía giường bên kia, cũng đã sạch sẽ gọn gàng.
Đáy mắt Ái Lan xẹt qua tia chua xót, bà ta cố tỏ ra như không có chuyện gì bước tới đứng bên cạnh ông ta, như một người vợ hiền thục.
“Tôi cần kiểm tra một chút xem cơ thể của cô ấy có bị tổn thương nghiêm trọng gì không.” Bác sĩ Từ ra vẻ nghiêm túc nói.
“Không đáng ngại, anh truyền nước cho con bé và kê một liều tránh thai là được rồi.” Võ Khánh lạnh nhạt đáp.
Thấy vậy bác sĩ Từ cũng không dám tiếp tục ý định, ông ta mỉm cười nói: “Được rồi, tôi sẽ kê thêm một vài loại thuốc bổ khác nữa.”
“Ừ!” Sau khi bác sĩ Từ rời đi, Võ Khánh cũng đuổi Ái Lan về phòng. Một mình ông ta ở lại chăm sóc cho Bích Liên.
Ái Lan chính là có tật giật mình, bình thường thì bà ta hung hăng là thế, vậy mà hôm nay lại không dám ho he chút nào.
Đúng là đáng đời.
Lúc này ở ngôi nhà nhỏ, Nhật Ly cũng đang hả hê, không phải vì chuyện của Bích Liên mà là chuyện khác.
Cô vừa thấy một vài tín hiệu đáng vui trên một diễn đàn nọ. Đó là vài bình luận về cô như thế này:
[Định vào đọc xem có gì xấu xa để lôi lên phốt mà thế quái nào tớ lại mê truyện của bả các cậu ạ! Xin lỗi thần tượng, vì đã hứa sẽ trả thù cho chị, nhưng truyện của người ta quá hợp với gu em.]
[Truyện mụ này buồn bỏ xừ, trừ cái bộ mới có anh nam chính ra thì các bộ cũ đều u buồn đen tối, chắc nó giống với cuộc sống của mụ đấy!]
[Nói thật, tao chuyển sang đu truyện của bà rồi, giờ mỗi ngày đều chờ bà ấy đăng chương mới để đọc. Cái bộ truyện mới của bà hay lắm. Nhưng lên chương muộn, chắc giờ đấy mới đi làm về.]
[...]
Nói chung là chưa thấy cái bình luận nào bới móc thêm mắm dặm muối về việc cô là cô chị độc ác của Anly.
Thế là mừng rồi.
Kể ra thì cũng đúng thôi, vì những kẻ có thể đưa ra loại bình luận ác ý đấy bây giờ còn đang phải lo giải quyết hậu quả của sự việc tối nay. Nguyên một ekip của Bích Liên đã xác định là phải thức thâu đêm để gỡ những đường truyền về đoạn phim kia, nhưng chắc chắn là không thể xuể rồi.
Ai nấy đều chán nản và thất vọng. Hình tượng một nữ thần ngây thơ, dịu dàng, trong sáng, tốt đẹp mà họ cố gắng bồi đắp cho Anly bấy lâu nay thế là tan tành.
Tất cả đều tức mà không thể làm gì được.
Mặc cho ai kia đang bận rộn sứt đầu mẻ trán. Ở chỗ này vẫn sóng yên biển lặng, Nhật Ly vô cùng hài lòng. Đăng xong hai chương truyện cô liền lên giường đi ngủ.
Tuấn Kiệt chờ mãi mới tới lúc được lẻn vào, anh như thói quen tiến tới nằm xuống bên cạnh ôm cô. Khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tính toán: “Bé con, đến lúc em nên trả công cho anh rồi đấy!”