Chả là vừa xong, gã ta đã trở thành cái bình chứa để Lê Minh và Tuấn Kiệt cùng so cao thấp tranh quyền kiểm soát. Mặc dù cuối cùng chưa phân thắng bại nhưng gã ta đã phải trải qua nỗi đau đớn giống như cả bộ não bị người ta dùng thìa vét hết ra ngoài. Vô cùng khó chịu, đúng như kiểu muốn sống không được chết cũng chẳng xong.
Hiện giờ, vừa mới được thả lỏng một chút, gã liền gầm lên, vung quyền lao tới Tuấn Kiệt, cánh tay to lớn như cái búa tạ nâng lên, chỉ cần đập xuống, đầu của người bên dưới sẽ bị dập nát như đậu phụ.
Nhìn bộ dáng hùng hổ của gã ta, Tuấn Kiệt ngược lại rất bình tĩnh, bĩu môi khinh thường nói: “Mẫu mã xấu, thuộc tính và sức chịu đựng cũng chả ra sao!”
Nghe vậy, gã da đen tức giận gào lên: “Mày cứ thử một trưởng của tao rồi sau đó mày thích nói như thế nào thì liền là thế ấy!”
Tuấn Kiệt bật cười mỉa mai.
[Tên hề chết tiệt này! Đây là vì tao đang muốn kéo dài thời gian nên mới đùa với mày đôi câu, vậy mà còn không biết xấu hổ huênh hoang.]
“Sao mày lại có thể ngang ngược như thế chứ! Tao đang cho mày cơ hội để sống sót đấy, có hiểu không?” Tuấn Kiệt nhún chân đạp qua vai gã ta nhảy về phía ngược lại. “Mạng nhỏ rất đáng quý, nên trân trọng.”
Gã da đen nhếch miệng khinh bỉ, gã ta cho là Tuấn Kiệt sợ hãi, nên nghe anh nói vậy lại càng hăng tiết, gã ta chẳng thèm đáp lại, cúi người gạt chân ra phía sau đồng thời tung một quyền đấm móc ngược sang bên cạnh.
Tuấn Kiệt vừa nhảy lên tránh cú gạt, lại ngửa người né cú đấm móc, cả người anh mềm dẻo tựa như một dải lụa phất phơ trong gió.
Gã da đen buồn cười, chỉ tay nói: “9001 này, Tao rất mong chờ được đè mày ra ngấu nghiến máu thịt, ông chủ nói, năng lượng của mày đủ cho tất cả chúng tao thăng một cấp.”
Hai người thủ thế đứng đối diện với nhau, đều đang dè chừng đối phương.
Tuấn Kiệt nghe vậy liền tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Nói như thế, tao đã biến thành đường tăng? Ha ha ha, vậy thì phải xem chúng mày có bản lĩnh để ăn không.”
“Tất nhiên rồi.” Gã da đen bất ngờ vung tay, muốn đánh ra một cái bạt tai, một phát vỗ cho Tuấn Kiệt hết vênh váo.
Nhưng mà bàn tay của gã ta còn đang dừng ở giữa không trung, âm thanh của cái tát đã vang lên: “Ba!”
Chính gã ta cũng bị sửng sốt, chuyện quái gì vừa xảy ra thế? Người bị đánh sao lại là gã ta? Tuấn Kiệt đã ra tay như thế nào?
Đúng là tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả khi cái tát được gã ta nhận định xong xuôi, thì cảm giác nóng rát đau đớn mới chậm rãi từ trên mặt truyền tới đại não. Trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều hóa thành sao lớn sao bé thi nhau nhảy múa.
Cũng chẳng để gã ta kịp định hình lại, liên tiếp vài cú vả nữa đã ập đến. Thêm cả bàn chân cứng rắn của Tuấn Kiệt còn hung ác đạp thẳng vào lồng ngực, gã da đen liền như một quả bóng bị đá bay, “rầm” một cái rơi thẳng vào mui xe của Lê Minh.
Thấy người của mình liên tiếp bị đánh bại, đám quái vật đứng ở xung quanh ông ta cũng tỏ ra e ngại, vì rụt rè sợ hãi khí thế của Tuấn Kiệt mà muốn quay đầu bỏ chạy.
Thấy vậy, Lê Minh lập tức gào lên:
“Mẹ nó! Dám ra tay đánh người của tao, chúng mày đâu, xông lên đập chết thằng đó cho tao!”
Một đám quái vật đủ mọi hình dạng, nhận được mệnh lệnh cưỡng chế liền hùng hổ lao lên.
Nhật Ly lo lắng, luống cuống tay chân vừa định nhắc Tuấn Kiệt hãy cẩn thận, thì loáng một cái đã chẳng thấy bóng dáng của anh đâu.
Lâm và đoàn người bên cạnh cũng thế, hốt hoảng sục xôi.
Nhưng mà thảm nhất lại là đám quái vật của Lê Minh. Bọn chúng còn chưa kịp chạy lên trước, đã phải đối mặt với một bóng đen dũng mãnh vọt tới chặn đường.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tên quái vật đầu tiên không biết va phải thứ gì, đầu chợt nổ tung, tên thứ hai, thứ ba… liên tiếp các bộ phận cơ thể ở vị trí trọng yếu bị nổ, ngã gục không thể đứng dậy. Sau một lúc, đám quái vật đã bị hạ tương đối nhiều, tình huống khá hỗn loạn.
Nhân lúc này, người của Tuấn Kiệt đã nhận được mệnh lệnh của anh khởi động hệ thống sóng âm gây nhiễu loạn mối liên hệ của Lê Minh với đám quái vật. Đồng thời rút toàn bộ về cố thủ bên trong biệt thự. Hiện giờ, ở đây chỉ còn lại một mình anh đứng giữa một đám quái vật, hăng say tắm máu kẻ thù.
Một gã to cao lực lưỡng y như người khổng lồ lao đến, gã còn chưa kịp há mồm hét lên đã phải hứng chịu một nắm đấm vào ngay sống mũi, ngửa mặt lên trời máu mũi bắn ra như suối nước nóng, rồi ngã xuống tức khắc.
Ngay sau đó, tiếng tát, tiếng đá, tiếng đạp hết đợt này đến đợt khác nối tiếp nhau vang lên.
Một đám quái vật rất hung hãn lao tới đến đâu đều bị diệt đến đó, chúng càng tỏ ra oai vệ bao nhiêu thì lại càng bị hành hạ tơi bời bấy nhiêu.
Lê Minh cũng rất bất ngờ, khí thế Tuấn Kiệt mạnh mẽ như thế đúng là ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Hết lần này tới lần khác vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Ông ta trợn mắt chữ O mồm chữ A đang muốn thả ra mệnh lệnh tinh thần tiếp tục triệu tập đám quái vật quần công, nhưng vừa mới phát động năng lực đã kinh ngạc đến mức không dám tin.
Toàn bộ liên hệ của ông ta và đám quái vật đã bị cưỡng chế cắt đứt từ lúc nào rồi.
Những con cấp cao không bị nhiễu loạn thì đều đã bị hạ nằm la liệt dưới mặt đất, trong chốc lát không thể đứng lên nổi, nhiều tên còn bị tàn sát dã man.
Lê Minh hoảng hốt, tay chân lạnh toát run rẩy. Ông ta vội vã vặn chìa khoá muốn khởi động xe chạy trốn. Nhưng mãi vẫn không thành công.
Vài con quái vật thấy động bắt đầu chạy tới rồi nhanh chóng bao vây lấy ông ta.
Sau khi xử xong đám quái vật, Tuấn Kiệt bật cười nhìn về phía Lê Minh đang chật vật chống đỡ. Bộ dạng hết sức chật vật của ông ta khiến anh bật cười vỗ vỗ tay cổ vũ: “Đúng rồi, chui qua háng con đó, bò qua bên này, ông chui như thế bọn chúng bắt tới sáng mai cũng không được.”
Lê Minh vất vả lẩn trốn, ông ta có chút ít năng lực nhưng xét về chiến đấu thì không thể làm được gì. Nghe Tuấn Kiệt ở một bên châm chọc, ông ta tức giận gầm lên, giật mắt kính gọng vàng đã nứt trên sống mũi vứt xuống, lợi dụng khoảng trống liều mình chạy vào cánh rừng bên cạnh.
Tuy nhiên, ông ta chưa chạy được mấy bước đã ngã sấp xuống đất. Nguyên một hàm răng vập xuống… mắt nhắm tịt run rẩy chờ đợi cái chết đang đến gần.
Lê Minh chờ lúc lâu vẫn chẳng thấy gì, liền hé mắt. Mất vài giây sau Lê Minh mới tỉnh dậy từ trong khiếp sợ, trợn mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, run giọng nói: “Mày dám ra tay, tao là người đã cho mày cơ hội được sống tiếp, mày cần phải báo đáp tao.”
Nhắc đến chuyện này, Tuấn Kiệt liền bực mình, trực tiếp hất mặt xem thường: “Mày đừng lấy cái lý do đấy để bao biện cho lý tưởng bệnh hoạn của mày. Không có mày, nhiều người sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều. Cứ an tâm mà đi đi.”
“Giết tao, sẽ không có được huyết thanh giải độc, mày sẽ mãi là quái vật.” Lê Minh đổi giọng, bày ra vẻ mặt uy hiếp.
Tuấn Kiệt ngồi xuống, giơ tay tát cho ông ta vài cái, đến mức đầu óc xoay vòng vòng mới cười tươi nói: “Làm mày thất vọng rồi, tao làm quái vật quen rồi, cảm thấy cũng không tệ.”
Ánh mắt Lê Minh tràn ngập phẫn nộ, độc ác nói: “Nhưng vợ mày là người thường!”
Sau khi nói xong, tròng mắt ông ta cũng trở nên vô hồn, cứ thế chết đi. Tuấn Kiệt thu tay, nụ cười trên mặt cũng tắt. Anh đứng dậy nhìn bãi chiến trường trước mặt lòng nặng trĩu.
Đúng rồi, Nhật Ly chính là một người thường. Sao anh có thể quên được nhỉ.
Anh đúng là hồ đồ mà!