"Giết bọn họ!" Tuấn Kiệt lạnh giọng ra lệnh cho tên vệ sĩ đang đứng trước mặt mình.
"Cái gì…" Tên đó khiếp sợ lắp bắp, ngôn ngữ nói dường như đã triệt để tạm biệt anh ta, miệng há ra mà phát chẳng ra nổi âm thanh, mắt cứ trợn lên như muốn lòi cả con ngươi ra ngoài.
"Tao không nói lần thứ hai, mày không giết bọn nó, tao sẽ giết mày!" Loại con người mà lại thích ăn thịt người này còn đáng chết hơn cả lũ quái vật đáng sợ ở ngoài kia, bọn chúng là bị mất lý trí, còn đám người này chính là vui sướng với sở thích bệnh hoạn.
Thật đáng ghê tởm! Cả người bốc lên loại mùi hôi hám vô cùng khó chịu.
"Chuyện này…" Tên đàn ông còn ấp úng vẫn muốn nói thêm gì đó thì Tuấn Kiệt đã quay đầu nhìn gã, ánh mắt phóng tới lại là loại khiến cho gã ta càng thêm sợ hãi. Biết rõ khẩu súng hắn vừa lấy ra này, chỉ cần gã giơ tay là có thể bắn vào người trước mắt, nhưng gã lại không thể, cứ y như cỗ máy vô thức làm theo mệnh lệnh của anh.
“Phập, phập!” Tiếng hai phát đạn bay qua ống giảm thanh, găm vào hai tên nằm dưới đất, trực tiếp cho chúng xuống địa ngục gặp Diêm Vương để chịu sự trừng phạt.
Tuấn Kiệt không để ý tới tâm trạng khủng hoảng của tên vệ sĩ kia, anh giơ tay đẩy cửa sắt ra đi vào khu vực bên trong của viện nghiên cứu.
Tên vệ sĩ run rẩy, cứng ngắc đi theo sau anh như con rối gỗ, mặc dù gã từng giết không ít người, thịt người cũng đã ăn, có thể nói là không việc ác nào là gã chưa từng làm, vậy mà hiện tại, cảm giác sợ hãi mà gã đang phải chịu đựng từ người đàn ông này lại còn khủng bố hơn rất nhiều, linh hồn còn đau đớn hơn cả hai tên vừa bị giết kia vạn phần.
Nhưng cho dù sợ hãi, gã lại chẳng thể dừng bước, cứ vậy lẽo đẽo bám theo anh.
Trước cửa chính của viện nghiên cứu có một tên vệ sĩ nữa, bộ quần áo bảo vệ gã ta mặc trên người còn có chút rộng, thấy biểu hiện quái lạ của hai người đang đi tới, gã ta không cần hỏi liền giơ súng nhả đạn.
Viên đạn bắn ra bay sượt qua Tuấn Kiệt, đồng thời khi mà gã chưa kịp há mồm quát phủ đầu, cũng giống hai tên trước đó, cứng ngắc ngã xuống đất sau cái búng tay của anh.
Ngay sau đó, một viên đạn cũng bắn tới xuyên qua cổ gã ta.
Bắn xong, tên vệ sĩ cũng đơ luôn người chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại phản xạ giống như vậy.
Cứ thế, hai người thâm nhập vào bên trong viện nghiên cứu, một đường thông suốt không gặp trở ngại nào quá lớn. Theo bước chân của hai người, trong ngoài viện nghiên cứu bốc lên mùi máu tanh hôi, nó bay ra tràn ngập trong không khí. Đây chính là dòng máu của những kẻ biến đổi gen dở dang do một thời gian dài ăn loại thịt người bị biến đổi.
Máu trải dài theo dấu chân của hai người lùng sục khắp viện nghiên cứu nhưng vẫn không hề thấy đám người Lê Minh.
Bên dưới lòng đất, nhóm lãnh đạo của Vũ Ninh vẫn đang điên cuồng vặn vẹo buông thả bản thân mà chẳng hề hay biết, sát thần sắp tới gần. Tiếng âm nhạc sập xình, vài cô gái khỏa thân, dáng người nóng bỏng, đang nhảy múa giữa một đám đàn ông. Bọn họ nhảy nhót xung quanh những cô gái đang không ngừng tỏa ra thứ mùi kích dục ghê tởm, ánh mắt lộ ra tia dâm tà, biến chất.
“Phập, phập, phập…” Trong khi đám người đang high thì bất ngờ vài tia sáng trắng loé lên, mấy cô gái giây trước còn tràn đầy mị hoặc, liều mạng vặn vẹo thân thể của mình câu dẫn đám đàn ông, hiện tại đều đã ngã trên mặt đất.
"Chuyện quái gì thế?" Một đám đàn ông ngơ ngác, đưa mắt nhìn nhau liền thấy Tuấn Kiệt đang đứng ở cửa mỉm cười. Ánh sáng chớp nhoáng của đèn màu chiếu lên người anh cùng vết máu trên quần áo hệt như ác quỷ tới đòi mạng, còn có tên vệ sĩ đờ đẫn ở bên cạnh tay đang cầm súng, cả hai dù chẳng lên tiếng cũng khiến người trong phòng sợ hãi.
Một gã trong đám người lấy lại tinh thần, lập tức lộ ra nụ cười hung ác, giận dữ quát: "Thằng chó, dám đến đây tìm chết!"
"Ha ha! Bắt nó nộp cho giáo sư, chúng ta sẽ được phần thưởng lớn đấy!” Một gã nhe răng cười ghé vào tai gã đó nịnh nọt. Những tên khác thấy vậy liền phụ hoạ cười theo.
Tên vệ sĩ bên cạnh Tuấn Kiệt nhẹ nhàng nâng tay lên: “Phập!”
Viên đạn xuyên qua đầu tên to mồm kia, máu tươi phọt ra bắn vào đám người trước mặt.
Chỉ trong nháy mắt, đám người trước đó còn nhe răng cười, giờ thì sắc mặt đã thay đổi, xám ngắt như tro tàn.
Tuấn Kiệt cười nhạt, chậm rãi đi đến cái ghế sô pha trong phòng rồi ngồi xuống. Tên vệ sĩ vẫn ngoan ngoãn đứng ở phía sau làm bảo tiêu.
"Tôi cho các người một cơ hội, rời khỏi chỗ này, hạ lệnh đóng cửa phòng nghiên cứu, truy nã Lê Minh." Anh nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, một người đàn ông có vóc dáng tráng kiện, cao lớn đứng ra. Hình như ông ta là phó giám đốc sở công an mới nhận chức.
"Anh Kiệt, chúng tôi chính là bị Lê Minh ép buộc, nếu như làm thế, toàn bộ người nhà của chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm."
Tuấn Kiệt lại cười nhạt: “Tôi chỉ cho các người cơ hội duy nhất, các ngườu thừa biết việc làm của ông ta là sai, việc giải quyết như thế nào còn cần tôi phải dạy à? Hay là muốn ở đây ăn thêm mấy tháng thịt người rồi biến đổi một thể?"
Anh vừa dứt lời, tiếng nôn mửa lập tức vang lên.
"Anh… anh nói sao? Ăn thịt người?”
“Bằng không ông ta nhốt các người lại đây cung phụng làm cái cóc khô gì? Chính là chờ ít bữa nữa các người trở thành một đội quân mới phục vụ cho ông ta chứ sao nữa! Nhanh quyết định đi, tôi không phải là người có tính nhẫn nại!" Anh thong dong dựa người ra ghế nói.
Một gã đàn ông khác có thân hình gầy gò bước ra cười ác độc: "Anh đừng tưởng rằng dựa vào vài lời nói vô căn cứ đó có thể đe dọa được bọn tôi, tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn trở lại phòng nghiên cứu, đừng để giáo sư Minh nổi giận, lúc đó anh cũng thảm lắm đấy!”
Tuấn Kiệt bĩu môi: "Vậy là các người không thay đổi quyết định?"
“Anh Kiệt, cho chúng tôi chút thời gian được không?” Người đàn ông bên sở công an bình tĩnh hỏi.
Gã ta vừa dứt lời thì tên gầy gò đã ăn đạn lăn ra đất.
Cái gì…
Đệch!
Thằng này có phải điên rồi hay không? Thời gian để thương lượng cũng không có.
Đám người lập tức hỗn loạn.
Người trước mắt này đúng là quá nguy hiểm, càng cần phải trừ khử. Nhưng suy nghĩ ấy vừa kịp lóe lên trong đầu, cả đám người còn chưa có hành động thì tên vệ sĩ đã vô tình lên đạn tiếp tục nổ súng.
Gã ta cũng đơ luôn rồi, lần đầu tiên giết nhiều người mà không có chút cảm giác nào. Không có sự thỏa mãn, cũng chẳng hưng phấn hay là sợ hãi!
"Mau trả lời!" Tuấn Kiệt nhắc lại thêm lần nữa.
"Được, chỉ cần anh đưa chúng tôi thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ triệu tập lực lượng ngăn chặn Lê Minh.” Gã đàn ông bên sở công an lau vết máu bắn trên mặt gằn giọng đáp. Đương nhiên nếu như có ngày gã ta vùng lên, mạng của Tuấn Kiệt cũng sẽ muốn thu về tay.
Hôm nay anh dám đụng đến gã, gã sẽ không bỏ qua!
Tuấn Kiệt nhẹ nhàng giơ tay. Tên vệ sĩ phía sau ngừng nhả đạn, thu súng đứng chờ.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên ngưng đọng căng thẳng. Ngôn Tình Sắc
“Đi đi…” Tuấn Kiệt cau mày nói phá vỡ sự im lặng.
“???” Đám người còn sống ngơ ngác nhìn nhau.
“Còn không đi thì nằm lại chỗ này.” Anh lạnh nhạt nói, bàn tay bóp thái dương mệt mỏi.
Ngay lập tức đám đàn ông quần áo không chỉnh tề lao ra cửa bỏ chạy, ra tới ngoài, nhìn khung cảnh máu me càng khiến bọn họ mất hồn vía chạy trốn nhanh hơn. Cho dù đã từng rèn luyện qua bao nhiêu khó khăn, nhưng chừng ấy năm ngồi ở vị trí lãnh đạo tối cao, bản lĩnh đã chẳng còn được như cũ, theo năm tháng chúng đều bị bào mòn hết cả, mọi ý chí giờ cũng chỉ như cục bông gòn, tuy to nhưng không có chút sức nặng.
Nhìn căn phòng lộn xộn, Tuấn Kiệt đứng dậy, đút hai tay vào túi quần đi về phía cuối hành lang. Anh biết nơi đó từng có căn phòng rất quan trọng, giam giữ anh tận mấy năm trời, trải qua biết bao nhiêu đau đớn, không rõ sau vụ cháy năm đó, Lê Minh có thay đổi gì không.