Nhật Ly nhếch miệng cười chua xót.
Cô im lặng như một bức tượng không có thêm bất cứ hành động nào khác nữa. Đến cả ảnh mắt cũng trống rỗng, vô định.
Tuấn Kiệt nắm chặt tay, kiên trì ngồi bên cạnh chờ đợi.
Lúc lâu sau Nhật Ly mới lên tiếng, tròng mắt cô đen láy như vực sâu nhìn thẳng vào mắt anh khẽ hỏi: “Anh đã đưa tôi vào viện?”
“Ừ.”
“Đêm qua, tôi đã đâm vào xe của anh?”
“Ừ.”
“Anh ở đấy làm gì?” Bám theo tôi sao?
“Anh đi qua đó vừa đúng lúc tắt máy xe muốn ra ngoài giải quyết một chuyện thiết yếu thì bị em đụng phải. Sau đó đưa em đến viện.” Anh tỏ ra hiếu kỳ hỏi lại: “Đêm hôm em còn tới đó làm gì vậy?”
“À, tôi đi ship hàng.” Rồi như chợt nhớ ra chuyện quan trọng Nhật Ly hốt hoảng nói: “Anh có thấy di động của tôi không?”
“Đây.” Tuấn Kiệt mở ngăn kéo tủ bên cạnh đưa sang cho cô.
Bàn tay Nhật Ly khó khăn bấm mở khóa máy rồi tìm số của chị chủ quán pizza bật loa ngoài.
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói bực bội của người bên kia đã vang lên: “Em làm ăn cái kiểu gì đấy, hàng không giao để khách gọi điện tới quán là sao?”
“Đơn hàng đó có vấn đề…”
Không để Nhật Ly giải thích, cô ta lại gắt lên: “Chị đã tin tưởng sai người, em mới là người có vấn đề. Đền bù tổn thất đơn đó cho chị rồi từ nay dừng hợp tác.”
Nhật Ly thở dài nhìn cuộc gọi đã bị tắt, khóe miệng vẽ ra một nụ cười châm biếm.
Đã từng là người có ơn với cô, thế nhưng giờ xem ra so với người dưng còn tàn nhẫn hơn. Không cần hỏi cô nguyên nhân đã đưa ra quyết định, đúng là tốt và xấu là hai trạng thái chỉ đúng tại một thời điểm cụ thể.
Hôm nay tốt chưa chắc ngày mai đã vậy.
Thế nên, sống tới đâu biết tới đó!
“Đừng suy nghĩ nữa, em nghỉ ngơi đi cho khỏe, chuyện này để anh giúp, được chứ?” Tuấn Kiệt vô cùng đau lòng. Anh ngồi bên cạnh chứng kiến nỗi tuyệt vọng của cô, muốn ôm lấy cô vào lòng mà không dám.
Nhật Ly mỉm cười cứng ngắc, cử động cánh tay tê mỏi mở ứng dụng ngân hàng, chuyển tiền sang cho chị chủ quán, thanh toán xong coi như chấm dứt mối duyên nợ.
“Tôi muốn nằm.” Nhật Ly nhìn Tuấn Kiệt đưa ra yêu cầu.
Anh mỉm cười đỡ cô nằm xuống: “Lúc em ngã xe, đầu bị chút chấn động, nghỉ dưỡng vài ngày là ổn.”
“Vâng.” Nhật Ly nhắm mắt lại, như một con búp bê nhợt nhạt nằm ở đó, nhịp thở chậm dần rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Tuấn Kiệt chạm ngón tay lên gò má cô, người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay vậy mà kẻ khác lại dám coi thường, dám lấy cô ra làm chỗ để trút giận hay sao?
“Ly, chừng nào thì em mới có thể chấp nhận được con người mới của anh? Chuyện đêm qua chắc là khiến em sợ lắm phải không?” Cái con ma cà rồng non chết tiệt kia lại dám ở trước mặt em uống máu thêm lần nữa. Nhưng cũng may vì nó vẫn luôn đi theo bảo vệ em, mới không xảy ra một màn đáng tiếc kia.
“Anh yêu em, đừng ghét bỏ anh, xa lánh anh, được không?”
Tuấn Kiệt ghé người nằm lên giường ôm lấy cô gái của mình vào trong lòng rồi cũng nhắm mắt lại.
Căn phòng bệnh thoáng chốc chìm vào sự im lặng ấm áp.
Bên ngoài kia thành phố Vũ Ninh đang không ngừng biến đổi. Vô số bóng đen im lặng di chuyển tạo ra nỗi khiếp sợ cho kẻ khác.
Không ngừng đặt nền móng xây dựng đế chế mới cho chủ nhân của mình.
Dưới sự chăm sóc chu đáo của Tuấn Kiệt và đội ngũ bác sĩ hàng đầu, cú ngã của Nhật Ly rốt cuộc cũng chỉ khiến cô phải nằm viện một tuần mà thôi. Tới ngày thứ tám cô đã được phép xuất viện tung tăng trở về nhà của mình, mang theo cái đuôi lần nữa tới làm đầu bếp riêng.
“Tôi nói này, cho dù anh là sếp của tôi nhưng mà nhìn anh xem… có khác gì một kẻ si tình ngu ngốc? Tôi không thể trả được ân tình này.” Dù có muốn cũng không thể.
Tôi chính là đang lợi dụng anh đấy!
Tôi ích kỷ, anh lại giả ngu để chịu thiệt?
Lương tâm tôi rất cắn dứt có biết không?
“Tuỳ em, anh làm gì mình cho là đúng!” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp lại.
Nhật Ly thở dài bỏ ra sô pha ngồi. Miệng lưỡi của anh còn ghê gớm hơn một người như cô.
Vừa ăn bật ti vi lên thì Ngọc Hà đã gọi điện tới: “Nhật Ly, ngày mai em thu xếp tới địa chỉ mà chị vừa gửi trong tin nhắn nhé, buổi thử vai bắt đầu lúc hai giờ chiều. Đừng tới muộn.”
“Nhanh vậy ạ?” Nhật Ly phấn khởi hỏi.
“Ừ, nhờ có bên nhà đầu tư chi mạnh tay nên mọi chuyện đều được giải quyết rất nhanh.” Ngọc Hà đắc ý khoe.
“Vâng, em sẽ tới sớm.” Nhật Ly vui vẻ đứng lên chạy lên phòng chuẩn bị.
Tuấn Kiệt dọn dẹp xong phong bếp đi ra mỉm cười, hy vọng công việc mới này khiến cô bận rộn hơn sẽ bớt nghĩ ngợi.
Kiếm đâu ra người bạn trai chu đáo như anh đây.1
Cũng nên đòi lại chút lợi ích chứ nhỉ?