Thấy anh mãi vẫn chưa trở về Nhật Ly có chút sốt ruột. Đi đi lại lại trong phòng khách khiến ai cũng bồn chồn theo. Thông qua hệ thống camera Nhật Ly đã sớm biết trận chiến kết thúc rồi, vậy mà cô và mọi người chờ mãi cũng không thấy Tuấn Kiệt trở lại. Những ánh mắt khó hiểu nhìn nhau rồi khẽ lắc đầu. Cuối cùng Lâm không nhịn được liền lên tiếng nói chuyện: “Cô có muốn ra đó tìm chủ nhân không?”
“Tôi sẽ chờ ở đây!” Nhật Ly lắc đầu cụp mắt nhìn mặt đất dưới chân, có lẽ anh đã gặp chuyện gì đó và cần chút thời gian riêng tư. Cô cũng muốn ra đó lắm chứ, nhưng lại sợ gây thêm rắc rối cho anh.
Nghe vậy Lâm vừa định động viên Nhật Ly đôi ba câu thì Tuấn Kiệt đã trở lại. Anh ta mừng rỡ giơ tay ra hiệu cho tất cả mọi người lặng im rời khỏi, nhường lại không gian cho hai người.
Nhật Ly không hề hay biết, lại khẽ thở dài, sau đó, cô liếc thấy Tuấn Kiệt xuất hiện ngoài cửa, anh đang đi về phía cô. Nhìn thấy anh, lọt vào ánh mắt nóng bỏng kia, không hiểu sao hô hấp của Nhật Ly lại có chút nhanh. Cả người ngây ra như đang chờ đợi điều gì đó.
Người đàn ông với bộ quần áo bẩn thỉu lấm lem bụi đất cùng vệt máu, toàn thân bốc mùi hôi tanh dừng lại trước mặt cô cách hai bước chân, tay giơ lên lại hạ xuống, cuối cùng anh dứt khoát đút hai tay vào túi quần nhìn cô mỉm cười. Bộ dáng mười phần ung dung.
Nhìn thấy gương mặt có chút ảo não của Nhật Ly, tuy rằng sắc mặt anh vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt sâu như mực kia, lại lóe lên sự lo âu muộn phiền không dễ nhìn thấy.
Khoé miệng Tuấn Kiệt hơi cong thể hiện ra ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Anh đã bình yên trở lại!”
Thực rất muốn ôm cô vào lòng, thậm chí nhấc bổng người phụ nữ của mình lên xoay vòng để chia sẻ niềm vui chiến thắng, nhưng thâm tâm lại chẳng thể vui nổi. Hơn nữa trên người anh lại dính quá nhiều thứ bẩn thỉu.
Nhìn thấy khoảng cách mà Tuấn Kiệt đang duy trì giữa hai người, Nhật Ly chợt sửng sốt. Cô kinh ngạc hết sức, ngẩng đầu nhìn anh.
Tuấn Kiệt lại nhún vai cố tỏ ra thản nhiên bổ sung: “Kẻ thù lớn nhất đã không còn, từ giờ sẽ chẳng có ai dám tới đây đe dọa hai chúng ta, em có thể tự do làm bất cứ điều gì mình thích…”
Đồng tử trong đôi mắt to tròn lạnh lùng của Nhật Ly liền mở to ra. Cảm giác của cô không sai.
Giọng điệu khách sáo này là sao vậy?
Anh đã gặp chuyện gì? Hay Lê Minh trước khi chết đã nói gì?
Chả nhẽ cơ thể anh không tốt? Nên mới giữ khoảng cách với cô như thế?
Cô ngây người, hàng trăm câu hỏi cứ như đàn ngựa hoang chạy qua trí não, trong một khoảnh khắc, dường như mọi giác quan cũng ngừng lại chẳng thể suy nghĩ được điều gì.
Nhưng rất nhanh Tuấn Kiệt đã giúp cô cởi bỏ nghi hoặc.
“Trên người anh chứa rất nhiều chất độc, cơ thể người thường như em không nên tiếp xúc sẽ bị phơi nhiễm. Anh sẽ nhanh chóng cho người chế tạo ra loại vắc xin mới cho em.”
“Vâng.” Nhật Ly cụp mắt gật đầu, “Anh thay đồ ra đi!”
“Lê Minh nói, em là người thường, Nhật Ly, anh biết em sợ hãi cảm giác kinh hoàng ám ảnh của những con non khi mới bị biến đổi. Nhưng em đã bao giờ nghĩ tới việc sau này khi mà tuổi của chúng ta dù đã lớn, em thành bà lão rồi mà anh vẫn còn trai tráng không?” Tuấn Kiệt nghiêm túc hỏi.
Nhật Ly ngạc nhiên há hốc mồm. Trong lòng cô ngập tràn nỗi khiếp sợ, nghe anh nói xong nỗi sợ đấy đã không thể dùng từ nào để diễn đạt ra được.
Ý anh là đề nghị cô cùng biến thành quái vật?
Bất quá sau một hồi ngạc nhiên, Nhật Ly liền rất nhanh bình tĩnh lại.
Lui về phía sau một bước, lạnh nhạt nhìn anh, run giọng nói: “Đừng anh, em… em không thể, cứ nghĩ tới cái cảm giác thèm thuồng máu thịt nhân loại là em đã muốn ói rồi. Tìm cách khác được không anh?”
Cô thừa biết tình cảm mà Tuấn Kiệt dành cho mình, tuy anh nói ra với cô những lời này nhìn qua thì như là hỏi ý, thực chất chính anh đã có sẵn ý nghĩ như vậy trong đầu rồi. Nhưng cô cũng rất hoang mang, nói như thế, nếu như cô vẫn là người thường thì thời gian hai người ở bên nhau cũng chẳng còn bao lâu nữa, sẽ không phải là mãi mãi.
“Được.”Tuấn Kiệt đồng ý với Nhật Ly: “Anh sẽ cho người bên phòng nghiên cứu tìm ra được cách làm có lợi nhất cho em.”
Tuấn Kiệt không chút do dự trả lời, khiến Nhật Ly sửng sốt thêm lần nữa.
Đồng ý nhanh như vậy?
Ngay sau đó, nỗi bất an trong lòng cô lại bùng lên: “Anh nhớ đấy, phải loại bỏ hoàn toàn những bản năng săn mồi và ăn tươi nuốt sống nhé. Tên chó má Lê Minh phát minh ra cái chết tiệt gì mà lắm thế.”
Cô đúng là muốn tức điên lên!
Từ trước đến giờ cô chính là người chưa từng làm chuyện trái lương tâm, giờ mà lại đột nhiên xông lên bắt lấy một người thường yếu đuối mà ngấu nghiến ăn. Càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm.
Đúng là quá khủng khiếp.
Tuy rằng cô đã từng hy vọng là được cùng anh mãi mãi bên nhau chẳng bao giờ tách ra nữa. Nhưng giờ đây, một ý nghĩ lại lớn nhanh trong lòng cô chính là mong muốn ấy dường như đã quá xa vời. Việc hai người có thể nắm tay nhau cùng đi đến cuối cùng thực sự còn rất nhiều chông gai.
Mà loại khó khăn này không chỉ có nội lực mà vượt qua được, nó cần rất nhiều các yếu tố khách quan khác.
Tuấn Kiệt nhìn người phụ nữ của mình đang nhăn nhó trước mặt, cũng không giải thích thêm bất cứ một câu nào. Tuy nhiên nhìn bộ dáng của cô lúc này, chẳng biết vì cái gì, trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thú vị và thỏa mãn.
“Em đây là đang lo lắng điều gì?”