Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lối đi chật hẹp và tối tăm, bây giờ tên trộm mộ Cường Tử đang khóc không ra nước mắt.

Trước mặt là ông lão râu ria đã chết đi sống lại, mà phía sau lưng lại là cương thi khát máu không ngừng đuổi theo, con mẹ nó rốt cuộc phải làm thế nào đây, có thể đầu hàng không?

Đáp án đương nhiên là không thể rồi, chưa nói đến lão râu rậm không biết là người hay là quỷ kia, con cương thi hung dữ đó chắc chắn sẽ cắn chết mình, thậm chí còn có thể bị bọn chúng chia ra ăn thịt cũng không chừng!

Cậu ta dè dặt giơ đèn pin lên chiếu vào mặt lão râu rậm, chỉ thấy đối phương đứng yên ở chỗ cũ không cử động, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu dường như không nhìn thấy đồng tử, trong cái cổ họng trơ xương lâm râm phát ra những tiếng tu tu nặng nề, giống như đang kéo ống thổi vậy.

So với con cương thi đang nhảy tưng tưng kia, nó có vẻ vô hại hơn một chút, ít nhất thì cho đến bây giờ nó cũng chưa có ý định phát động tấn công.

“Không quản nữa, liều một phen vậy!” Sau khi nghe thấy động tĩnh mà cương thi phía sau truyền đến, Cường Tử biết rằng mình không thể trì hoãn thêm được nữa, cậu ta cắn răng, cắm đầu cắm cổ chạy về hướng lão râu rậm.

Khi đến gần trong phạm vi ba mét, lão râu rậm vẫn đứng yên bất động, giống như một chiếc tượng đất vậy.

Khi chỉ còn cách có một mét thôi, dường như vẫn không động đậy.

Cường Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu ta loạng choạng, cẩn thận nhảy qua từ phía bên sườn của lão râu rậm.

Tuy nhiên, chính vào lúc cậu ta sắp sửa nhảy qua, quần áo sau lưng bỗng nhiên bị túm chặt, sau đó cả người bay lên khỏi mặt đất, sau một trận trời đất quay cuồng thì rơi ầm một tiếng xuống chỗ cách đó bốn năm mét.

Mặt đất vừa cứng vừa lạnh, Cường Tử bị ngã đến độ xương cốt suýt chút nữa đã rơi ra rồi, lúc này cậu ta mới hiểu ra, chắc chắn là do lão râu rậm túm lấy quần áo rồi ném mình ra ngoài!

Cậu ta đang định vùng vẫy đứng dậy, lại thấy một đôi ủng quan màu đen trắng đã đáp xuống trước mặt mình, đích thực là con cương thi kia đã đuổi đến nơi rồi.

Điện sinh học phát ra từ trên cơ thể của người sống có sức hấp dẫn nhất đối với cương thi, nó cúi người xuống, dùng cánh tay cứng ngắc túm lấy Cường Tử, đang định nhấc lên cắn một miếng lớn thì lão râu rậm đột nhiên bước tới chắn ở trước mặt, hung hăng đập một chưởng lên đầu của nó!

Sau một tiếng vang, cương thi bị đánh cho lùi lại vài mét, Cường Tử trong tay nó cũng lại lần nữa rơi ầm một tiếng xuống đất, bị ngã đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Mặc dù con cương thi này không có ý thức chủ quan, hoàn toàn dựa theo bản năng chọn người để cắn, nhưng bây giờ rõ ràng là nó cũng có chút tức giận, nó mở miệng phun ra một đám khí đen, sau đó lao thẳng về phía lão râu rậm, hoàn toàn không quan tâm đến Cường Tử đang nằm trên đất nữa.

Ngay một giây sau, hai con quái vật đã hung hăng đâm vào nhau, sau đó vật lộn quyết liệt hệt như hai con gấu con, mày đánh tao một chưởng, tao đánh mày một chưởng, trong chốc lát, cuộc chiến dường như ngang tài ngang sức.

Mặc dù đánh nhau chẳng theo thứ tự nào cả, nhưng sức lực của bọn chúng giống như vô tận, chỉ bằng một vài động tác đã có thể đập vỡ vụn những tảng đá ở xung quanh, thanh thế vô cùng kinh người.

Thấy bọn chúng đều không để ý đến mình, khát vọng sống sót của Cường Tử ngay lập tức chiến thắng sự sợ hãi, chính vào lúc cậu ta chống người lên chuẩn bị tiếp tục chạy trốn, một bàn tay đột nhiên túm chặt lấy cánh tay của cậu ta!

Lẽ nào là bọn họ quay lại cứu mình rồi?

Trong lòng Cường Tử vui mừng khôn xiết, nhưng vừa mới quay đầu lại nhìn một cái, người trước mặt cậu ta hoàn toàn không phải là mấy người Dương Lãng, mà là một trong số những tên đồng bọn đã chết trong doanh trại lúc trước, đôi mắt đỏ lòm không có đồng tử, giống hệt như lão râu rậm kia!

Chính vào lúc Cường Tử kinh hãi tột cùng, trận đấu cách đó không xa đã gần đi đến hồi kết, cương thi há to miệng cắn vào vai của lão râu rậm, xé toạc ra một mảng thịt lớn rồi bắt đầu nhai ngấu nghiến.

Nếu như lão râu rậm vẫn còn là con người, lúc này chỉ e là đã đau muốn chết, thế nhưng bây giờ chỉ khiến ông ta hoàn toàn nổi giận mà thôi.

Gào!

Lão râu rậm cũng há to cái miệng lớn đẫm máu của mình ra, góc độ mở đóng của ông ta vô cùng lớn, đến nỗi nuốt trọn cái đầu của cương thi chỉ bằng một miếng cắn!

Con cương thi đáng thương thậm chí còn chưa kịp giãy giụa thì cái cổ đã bị cắn đứt đến tận gốc, thân thể còn sót lại lảo đảo lùi về sau vài bước, ngã ngửa ra sau ầm một tiếng, sau đó không phát ra tiếng động nào nữa.

Cường Tử nhìn đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O, đợi đến khi cậu ta tỉnh táo lại, một cái miệng lớn đáng sợ khác đã gần đến gang tấc...

Trong lối đi lại lần nữa khôi phục sự yên lặng...

Đến lúc này, những tên trộm mộ cuối cùng đã bị xóa sổ hoàn toàn rồi...

Một bên khác, các thành viên của đội cứu viện đã đến được chỗ bệ đá của ngôi mộ phía dưới, chỗ này ngoài một cái quan tài bằng đá cực lớn ra thì còn dựng một tấm bia không tên cao hơn hai mét, mà hướng chính diện của tấm bia không tên chính là một cái giếng lục giác.

Đường kính của cái giếng này khoảng chừng trên dưới ba mét, ở giữa có một dây xích sắt to bằng khoảng một cái bắp đùi người lớn, một đầu buộc vào tấm bia không tên, đầu còn lại chìm hẳn xuống dưới giếng, không biết rốt cuộc dài bao nhiêu.

Nếu như không nằm ngoài dự liệu, đây có lẽ chính là Tỏa Long Tĩnh mà phân nhóm Nam Sơn nói đến, mà dây xích sắt này chắc hẳn là dùng để trấn áp Ác Long.

Bạch Như thò đầu ra, soi đèn pin xuống giếng, chỉ thấy có hai bóng người nhấp nhô ở mặt nước chỗ cách mặt đất khoảng bảy tám mét, xét từ vóc dáng, đoán chừng đều là phụ nữ.

Cô ta xoay người nói: “Đội trưởng Dương, trong giếng hình như có hai người phụ nữ.”

Dương Lãng cúi đầu nhìn một cái, ngay lập tức dặn dò nói: “Có thể là các đồng nghiệp bị mất tích, mau chóng vớt bọn họ lên!”

Viên Mục không nói lời nào, bỏ balo xuống rồi trực tiếp xuống dưới, anh ta trượt theo dây xích sắt xuống dưới đáy, sau khi kiểm tra qua một lượt thì ngẩng đầu gọi với lên trên: “Đội trưởng Dương, là tổ trưởng Nhan và Lý Kha của đội cứu viện số một!”

Dương Lãng hỏi: “Người có sao không?”

“Hình như chỉ là bị ngâm nước nên ngất đi thôi.”

“Nhanh, nhanh chóng kéo bọn họ lên đây!”

Dương Lãng tháo balo của mình ra, lấy một sợi dây thừng, ném vào trong giếng, không bao lâu sau, hai cô gái ướt sũng được kéo lên trên, Phương Dạ nhìn kỹ một chút, cô gái tóc đỏ trong số đó quả nhiên chính là Hồng Diệp.

Trải qua một hồi cấp cứu, hai cô gái dần tỉnh lại, sau khi mở mắt ra và nhìn thấy mọi người, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một vẻ kích động khi sống sót sau tai nạn.

Bạch Như đắp một tấm chăn hành quân cho hai người đang run rẩy, Phương Dạ đưa cho bọn họ hai lon nước tăng lực, sau khi Hồng Diệp tu một hơi hết nửa lon nước, sắc mặt trắng bệch cũng coi như hồng hào lên không ít.

Đợi đến sau khi bọn họ hồi lại, Dương Lãng mới hỏi: “Tổ trưởng Nhan, rốt cuộc sau khi mọi người vào trong ngôi mộ thì đã gặp phải chuyện gì, sao lại nhếch nhác đến mức này chứ?”

Hồng Diệp vẫn có chút sợ hãi chưa ổn định, sau khi nhìn một lượt bốn phía tối đen, cô ta kể lại cho mọi người nghe về trải nghiệm của đội cứu viện số một.

Đội ngũ do Hồng Diệp dẫn đầu gồm có bốn thành viên, ngoại trừ cô ta và Lý Kha ra, còn có hai nhân viên điều tra là Lý Vạn Giang và Ninh Dụ, lúc bọn họ đến được ngôi làng bỏ hoang thì vẫn chưa đến mười một giờ, sau đó quá trình tiến vào ngôi mộ cũng khá là thuận lợi, rất nhanh thôi bọn họ đã tìm được phòng mộ chính và Tỏa Long Tĩnh.

Nói đến đây, mấy người Dương Lãng cuối cùng cũng hiểu ra rồi, thì ra ngôi mộ cổ này không chỉ có một lối vào, và đội bọn họ rõ ràng đã đi đường vòng dưới sự chỉ dẫn của Tiền sư phụ, Tiền sư phụ hại người hại mình, để rồi chôn vùi cả cái mạng nhỏ của mình ở nơi này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK