Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thích tiền ư?

Đây khinh!

Anh nghĩ mình là cha Mã sao? Vừa là tài phiệt lại vừa nói bản thân không thích tiền?

Trong lòng Tề Tử Tuấn không ngừng thầm mắng, nhưng cậu ta không dám nói thẳng, chỉ có thể thăm dò: “Nếu đại hiệp chê mười vạn không đủ, vậy xin anh cho tôi một con số?”

“Ừm, quả thật cũng hơi ít.” Phương Dạ gật gật đầu: “Nếu đã để tôi nói giá, vậy thì tôi cũng miễn cưỡng đề cập một con số vậy, tôi cũng không phải người tham lam gì đâu, thôi thì tiện cậu đưa tôi tầm một tỷ đi!”

Tuỳ tiện đưa một tỷ?

Anh như vậy mà còn nói không phải người tham lam, chẳng lẽ còn có người tham hơn anh sao?

Tròng mắt Tề Tử Tuấn và Giang Tử Nhu như sắp rớt ra ngoài, Tô Thiển Y thì đang cố sức nhịn cười.

Cô ta đã biết tỏng từ trước kiểu gì Phương Dạ cũng sẽ bày trò trêu bọn họ, cơ mà đâu ngờ anh trêu ác tới vậy luôn, thật sự là buồn cười muốn chết!

“Đại hiệp, không phải anh đang đùa đấy chứ, nói cách khác, ý anh nói đến là đồng nhân dân tệ ấy hả?”

Phương Dạ thản nhiên nói: “Nếu cậu không có nhân dân tệ thì đưa tiền đô cho tôi cũng được đó.”

Một tỷ đô la? Sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi!

Ha ha ha ha!

Thấy Tề Tử Tuấn trắng bệch cả mặt, rốt cuộc Tô Thiển Y cũng không thể nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

Phương Dạ cười lạnh: “Cái gì mà cậu ba nhà họ Tề, hoá ra có chút xíu tiền cũng không bỏ ra được à, vậy thì đừng ở đó bốc phép nữa, Giang Tử Nhu, ra tay đi!”

Giang Tử Nhu bất đắc dĩ, chỉ có thể vươn tay ra tát cho Tề Tử Tuấn một cái.

Bốp!

Không hổ là cô gái có kỹ thuật, làm việc cũng thật là chuẩn xác dứt khoát, cái tát kia kêu vừa to vừa vang.

“Con điên này, cô… cô đánh thật đấy à?” Tề Tử Tuấn tay ôm mặt, trợn mắt nhìn đầy tức giận.

“Tôi cũng không còn cách nào khác mà.”

“Kể cả thế cũng đừng có đánh mạnh vậy chứ!”

“Không dùng lực tôi sợ anh ta sẽ không hài lòng, nhỡ may lại bắt tát lại cái nữa thì phải làm sao?”

“…”

“Được rồi, tát xong rồi, tiếp theo đến lượt cậu tát Giang Tử Nhu một cái.”

“Được!”

Tề Tử Tuấn ôm cục tức trong bụng nghe Phương Dạ nói thế thì cầu còn không được, cậu ta lập tức giơ tay tát đối phương một cái, lực tát còn mạnh hơn nhiều so với cái tát mà Giang Tử Nhu dành tặng ban nãy.

Mặt Giang Tử Nhu tức khắc sưng lên.

“Đồ chó má này, anh đánh tôi mạnh thế làm gì hả?”

Tề Tử Tuấn hừ lạnh, nói: “Cái này là cô tự nói đấy chứ, tát mà không đủ mạnh, nhỡ bị bắt tát lại lần nữa thì phải làm sao?”

“Anh gan đấy, được, giờ tới lượt tôi!” Giang Tử Nhu càng nghĩ càng tức điên lên, còn chưa để Phương Dạ lên tiếng, cô ta đã tát cho Tề Tử Tuấn một cái, mạnh tới mức nổ đom đóm mắt!

“Con em họ thối, này là cô tự tìm đường chết!” Tề Tử Tuấn thật sự bực rồi, cậu ta trở tay tát thẳng một cái vào mặt đối phương.

“Thằng mất dạy! Đừng tưởng bà đây sợ anh!”

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Phương Dạ và Tô Thiển Y trố mắt cứng họng đứng nhìn hai người bọn họ tát qua tát lại, hơn nữa tình hình có vẻ ngày càng nghiêm trọng hơn…

Tô Thiển Y có hơi không kiên nhẫn: “Anh rể, em thấy cũng không còn giận nữa, hay là…”

Phương Dạ bình tĩnh đáp: “Đừng vội, với lực tát của bọn họ có đánh một trăm cái bạt tai cũng chẳng việc gì đâu.”

Tô Thiển Y ngạc nhiên: “Hai người đó đã tát nhau đến mức mặt sưng như đầu heo tới nơi rồi, còn bảo là không việc gì?”

“Yên tâm, em còn chưa được thấy qua bộ dạng sưng hơn đầu heo nữa kìa…”

Trong lúc Phương Dạ và Tô Thiển Y đang đóng vai khán giả xem tuồng chèo thì đột nhiên trong rừng cây vang lên một tiếng kêu rất to!

Ánh mắt Phương Dạ lập tức ngưng lại, anh lập tức kéo Tô Thiển Y lui lại đằng sau một bước, ngay sau đó, một bóng đen lập tức xông thẳng tới thân cây ngay trước người bọn họ, khiến vỏ cây rơi vỡ tung toé!

“Cái này là gà… xương gà?”

Sau khi nhìn rõ ám khí cắm trên thân cây cái miệng nhỏ của Tô Thiển Y bất giác há hốc thành hình chữ o.

Phương Dạ nhíu mày nói: “Lực đánh thật lớn, trước hết em cứ trốn sau cây này.”

“Được!” Tô Thiển Y rất nghe lời, sau đó bộ dạng giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ mà trốn sau gốc cây.

“Ha ha ha ha, nếu đã có thể tránh được xương gà đoạt mạng của tôi thì quả nhiên là một trang anh hùng hào kiệt xuất chúng!”

Trong rừng xuất hiện một bóng người tròn vo một cục, tới gần, mới biết trên vai người đó vẫn còn vác một con khỉ đang hôn mê bất tỉnh.

“Di Lặc thúc, rốt cuộc anh cũng quay lại rồi!” Giang Tử Nhu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cô ta nhìn thấy Di Lặc giống như nhìn thấy người thân vậy.

Di Lặc giơ một con gà nướng ra, vừa cười vừa nói: “Thật ngại quá cô cả, ban nãy không đủ gà nướng để ăn nên tôi mới xuống núi mua thêm một… Hả? Sao mặt cô lại sưng tấy lên thế kia, là do thằng khốn nào đánh vậy?”

Tề Tử Tuấn mặt cũng sưng như đầu heo bấy giờ bèn giả ngốc, vặn vặn cái đầu, tuyệt đối im lặng không nói gì.

Giang Tử Nhu nghe xong thì ôm mặt, ban nãy cô ta đoán không sai tí nào, tên này vừa mới xuống núi mua đồ ăn…

Cô ta không dám mắng người, chỉ đành nói: “Mặt tôi không sao, anh còn không mau dạy dỗ lại tên khốn không biết trời cao đất dày này đi chứ!”

Di Lặc hờ hững nói: “Cô cả yên tâm, chỉ cần Di Lặc có mặt ở đây thì dù có là bọn đầu trâu mặt ngựa cũng đều phải trả giá!”

Giang Tử Nhu chỉ vào Phương Dạ, nói: “Được, vậy thì anh lập tức bắt lấy tên khốn này cho tôi, tôi nhất định phải báo mối huyết thù này!”

“Được!”

Di Lạc ném con khỉ trên vai mình xuống dưới, con khỉ bị rơi bất ngờ ngã chổng vó, trông vô cùng thê thảm, tiếp theo, anh ta dùng giấy thấm dầu gói gà nướng đang cầm trong tay lại, cẩn thận từng chút một đặt xuống mặt đất.

Phương Dạ nhìn thấy thế thì lấy làm lạ, người này cũng kỳ quái quá rồi, chẳng lẽ trong lòng anh ta, đồng nghiệp còn không quan trọng bằng một con gà nướng sao?

“Bảo bối, chịu khó ngoan ở đây chờ anh, anh sẽ trở về nhanh thôi!”

 Di Lặc phủi nhè nhẹ bên ngoài giấy thấm dầu, sau đó anh ta đứng dậy, đi về phía Phương Dạ.

Bước đi của anh ta không nhanh không chậm, nhưng sải bước lại rất rộng, một bước của anh ta đã bằng ba bước của người bình thường, chớp mắt một cái đã đi tới trước mặt Phương Dạ, giơ bàn tay to lớn đầy dầu mỡ kia ra chộp tới mặt Phương Dạ.

Phương Dạ không muốn tiếp xúc gần gũi với người chú béo múp này đâu, anh nắm một thanh sắt trong ta, sau đó ném về phía bàn tay to kia.

Keng!

Một tiếng động vang lên, thanh sắt trong bàn tay to kia đã trực tiếp bị bẻ cong.

Ôi mẹ ơi, đây là loại sức mạnh gì vậy? Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam gì gì đó sao?

Trong lúc Phương Dạ còn đang sửng sốt, bàn tay to lớn kia đã sắp chạm tới gương mặt của Phương Dạ.

Đột nhiên anh nghĩ ra gì đó, lập tức co hai chân lên, sau đó không ngừng đạp vào lồng ngực của đối phương.

Đổi lại là người thường thì Phương Dạ tuyệt đối sẽ không dùng loại lực này để tấn công kẻ địch, lực ở chân của anh rất mạnh, ngộ nhỡ đạp người ta bị thương nặng, vậy thì chuyện sẽ hết thú vị luôn.

Bị đạp liên tiếp mấy cú, đống thịt mỡ bùng nhùng trước ngực Di Lặc cứ rung lắc như sóng biển đang tan ra, lực đạo đáng sợ trên mặt cũng từng chút một, từng chút một đều tan biến!

“Con heo béo thật là lợi hại!” Phương Dạ vừa tán thưởng vừa tránh những cú chộp tóm của đối phương.”

Thuận tay nhặt con dao bỏ dưa lên, anh nặng nề chém vào vai Di Lặc, kết quả cũng giống như thanh sắt kia, con dao bổ dưa sắc như thế cũng bị gãy cho chỉ còn như đống sắt vụn.

Lúc này Phương Dạ mới buồn bực, vũ khí của anh đều không đấu lại được thân hình béo ú kia, vật nhau cũng không có kết quả gì, rốt cuộc làm thế nào để đối phó lại kẻ địch đây?”

Trong lúc anh cảm thấy tuyệt vọng vì không tìm ra cách thì Di Lặc tấn công càng lúc càng ác liệt hơn, quả thật anh ta là một người béo nhưng rất linh hoạt nhanh nhẹn, hơn nữa sức mạnh lại lớn, phòng thủ tốt, tóm lại không hề có chút sơ hở nào!

“Thằng nhóc, mặt tôi sưng đến mức cứng như cục đá rồi, anh không chống lại nổi đâu, ngoan ngoãn đầu hàng, nói không chừng cô cả còn tha cho anh cái mạng chó!”

Di Lặc vừa công kích vừa kêu gào.

“Cứng như cục đá?” Đột nhiên Phương Dạ nhớ ra gì đó, anh giơ chân đạp một phát vào bụng Di Lặc, sau đó nhờ vào phản lực mà bay lên trời, sau đó nhẹ nhàng phiêu đãng rơi xuống cạnh con khỉ.

Sắc mặt Di Lặc biến đổi: “Anh muốn làm gì? Muốn cưỡng ép anh em tôi để đe dọa tôi ư? Đánh không lại bèn dùng thủ đoạn bỉ ổi, quá không biết nhục là gì, có còn nói đến đạo lý giang hồ hay không?”

Phương Dạ bĩu môi: “Con mắt nào của anh thấy tôi đe doạ anh, chẳng qua tôi nghĩ tới vài thứ mà thôi.”

“Thứ gì cơ?”

“Dao mổ lợn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK