Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn căn phòng âm u, mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, Điền Nhân cướp Quất yêu qúy của mình lại, sau đó dùng vai đập vào người Phương Dạ: “Tiếp tục dẫn đường đi, còn đứng ngơ ra đấy làm gì, mấy người các người mau chóng mở máy quay lên, tập chung soi sáng!”

“Biết rồi thưa chị Đại.” Những nhân viên này đã lấy lại tỉnh táo, nếu như thật sự lần này có thể chụp được một vài cảnh tượng kỳ quái, vậy nhất định sẽ là cơ hội bùng nổ toàn mạng internet!

Sau khi bọn họ bố trí ổn thỏa, Phương Dạ tiến lên trước đẩy cánh cửa, sau một tiếng cót két phát ra, lập tức có một ít bụi sột soạt rơi xuống, nhất thời khiến cho bọn họ nghẹn ngào.

“Không phải cậu nói đã từng vào căn phòng này rồi sao, tại sao vẫn có nhiều bụi như vậy?” Điền Nhân cảm thấy mái tóc cô ta vừa làm đã hỏng bét rồi, không nhịn được tức giận mà lập tức hỏi.

Phương Dạ cảm thấy bản thấy rất vô tội: “Tôi làm sao biết được, vừa rồi lúc tôi mở cửa không hề có bụi đã được chưa, không tin thì cô hỏi mèo của cô xem.”

“Cậu coi tôi là con ngốc sao…”

Kỹ sư điện giơ đèn lên, xung quanh đột nhiên sáng như ban ngày.

Mọi thứ trong phòng đều bình thường, trên chiếc bàn ở trung tâm có để một máy ghi âm và cốc trà sữa đặt ship về, một bóng người lòe loẹt sắc màu đang dựa ở góc tường, đứng quay lưng lại với đám người.

Bọn họ đều dựng đứng lông tơ sau khi nhìn thấy bóng người này, nhưng Phương Dạ lại hào sảng nói: “Cô xem, cô xem đi, tôi không có bốc phét nhé, mỹ nữ quả nhiên vẫn ở đây.”

“Chị chị chị chị chị… chị đại, đây… đây không phải quỷ thật sự đấy chứ” Cô gái mặt cắt không giọt máu nói.

“Đừng… đừng có mà nói linh tinh, làm gì có hồn ma nào xuất hiện vào ban ngày?” Điền Nhân cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Người đó là ai. Qua đó chào hỏi với cô ta đi!”

Shit, còn nói cái gì mà đội ngũ chuyên nghiệp, thật ra chỉ toàn là nhát cáy mà thôi!

Phương Dạ nhếch khóe miệng khinh thường, tuy rằng trong lòng anh có chút nghi ngờ, những rõ ràng ban nãy nhìn thấy đại mỹ nữ có máu có thịt, hơn nữa thái độ rất hòa nhã, vì thế mới không cảm thấy sợ.

Anh bước từng bước lớn qua đó, hiện tại đèn trong phòng rất rõ, tuy rằng vẫn còn cách khoảng bốn năm mét, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết dầu trên người mỹ nữ đã quay trở lại!

Tình huống gì vậy, không lẽ lại là hoang tưởng?

Phương Dạ thử thăm dò hỏi: “Mỹ nữ, tôi lại quay trở lại rồi, cốc trà sữa vừa rồi uống có ngon không?”

Bóng người không lên tiếng, tiếp tục duy trì động tác đối mặt với bức tường suy nghĩ về sự đời.

“Đó là cốc trà sữa tôi đã đặt!” Điền Nhân đột nhiên kháng nghị nói.

“Không phải chứ, vừa rồi lúc tôi gọi điện, tiếng chuông phát ra từ trong này cơ mà.” Phương Dạ không tin lời cô ta nói, đang định tiếp tục tiến lên thì đột nhiên ánh mắt anh lóe lên một thứ đồ bất thường!

Đó là một cái lỗ nhỏ to bằng một đồng xu xuất hiện trên vai mỹ nữ, nhưng mà bên trong không còn chảy ra dầu nữa, mà dường như rỗng bên trong?

Không phải chứ, không lẽ cái lỗ vừa chọc đó… không phải là hoang tưởng?

Phương Dạ nuốt nước bọt, sau lần tiến vào tiếp theo, cuối cùng anh cũng phát hiện ra danh tính thực sự của bóng ảnh.

Đây là một người giấy dán sống động như thật, bên ngoài được bôi một lớp dầu mỡ dày, vì thế nhìn qua giống như được vớt lên từ chảo dầu vậy!

Điền Nhân cũng phát hiện ra bất thường, làm gì có người nào có thể không động đậy trong thời gian dài như vậy được, cậu cho rằng là hành vi của nghệ thuật sao?

“Chỉ là một người giấy mà thôi.” Phương Dạ nhún vai, hiện tại anh cũng không rõ mỹ nữ vừa gặp là người hay quỷ nữa.

“Người giấy?”Điền Nhân ngẩn ra nửa giây sau mới thở phào một hơi, nhìn trái phải rồi nói: “Các người nhấc nó đi nhấc nó qua đây.”

Nếu như là được làm từ giấy,vậy thì không có gì đáng sợ nữ rồi, hai người đàn ông bước về phía trước, nhấc cả người giấy đến trước bàn.

Lúc này thì mọi người đã có thể thấy rõ ràng, người giấy này có kích thường bằng một người thật, tứ chi được làm tỉ mỉ xinh đẹp, chỉ là trên đầu bị dán một miếng vải đen hình vuông, khiến cho người khác không thể thấy mặt mũi ra sao

“Cẩn thật một chút, đừng có làm hỏng nó!”

Điền Nhân nhìn thấy kỹ thuật làm người giấy không hề tầm thường, nhìn qua ít nhất cũng phải là tay nghề của chuyên gia, nên cô ta lập tức dặn dò.

“Meo!”

Mèo Quất thấy người giấy đang đến gần, nó đột nhiên chọn cách nhảy xuống đất rồi bỏ chạy mất, sen của nó còn đang bị thu hút, hoàn toàn không chú ý đến boss nhà mình đã chuồn mất rồi.

“Chị Đại, người giấy này nặng quá, thật sự rất nặng.” Nhân viên đột nhiên nói.

Điền Nhân không coi chuyện đó có thật: “Đừng có mà tỏ ra yếu đuối nữa, người giấy thì có thể nặng bao nhiêu chứ?”

Cô ta đi xung quanh người giấy xem xét, những người khác cũng đi theo.

“Chị Đại, lúc trước em ở quê đã gặp qua không ít người giấy, nhưng những cái đó đều rất thô sơ, không có cái nào đẹp đẽ như cái này, quả thật có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật!”

“Ngón tay này giống y như thật vậy, ngoại trừ việc sờ vào tay có cảm giác không giống, những thứ khác đi với người thật là thì không có khác biệt gì!”

“Hai búi tóc này không phải là tóc thật đó chứ,thật đáng sợ…”

Trong lúc bọn họ đang bàn tán xôn xao, Điền Nhân đột nhiên vươn tay ra muốn tháo miếng vải đen xuống, chuẩn bị nhìn khuôn mặt thật của người giấy.

Đáng tiếc tay còn chưa vươn tới một nửa đã bị người khác tóm lại, quay đầu sang nhìn, người ngăn cản cô ta chính là Phương Dạ.

“Tôi cảm thấy, miếng vải đen này không tháo xuống thì tốt hơn.”

“Tại sao?” Điền Nhân nghi hoặc hỏi.

Phương Dạ bình thản nói: “Người giấy này có tà khí, miếng vải đen ở trên mặt nó nhất định là có dụng ý, tốt nhất vẫn nên là tìm đường chết.”

“Cậu đùa hả, một người giấy thì có tà khí gì chứ?” Điền Nhân không cho là thế nói: “Nhìn nó thật sự quá hoàn hảo, tôi muốn đặc tả vẻ đẹp của nó, đương nhiên lả phải bỏ vải đen đi rồi!”

Phương Dạ khuyên: “Mà cho dù thế nào, đây cũng là đồ của chủ nhân căn nhà, cô đây là không hỏi mà tự ý, không ổn cho lắm?”

Điền Nhân trợn mắt nhìn anh: “Cậu đúng là thích quản nhiều chuyện, căn phòng này tôi đã thuê lại rồi, bản thân chủ nhân cũng nói tôi xử lý mọi chuyện, chỉ cần không đốt căn phòng là được.”

“Tôi chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, cô không nghe thì thôi vậy.” Phương Dạ luôn cảm thấy người giấy này có nguy hiểm, vì thế mới ngăn cản lần nữa, nhưng mà ý tốt không khuyên được lòng người, đối phương đã khăng khăng cố chấp, vậy thì cũng đành phải từ bỏ.

Ấn tượng của Điền Nhiên đối với Phương Dạ vẫn không hề xoay chuyển, cô ta lật mặt nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà ở đây tôi mới là người có tiếng nói, hơn nữa ở đây cũng không có chuyện gì của cậu nữa rồi, xin mời rời đi.”

“Tự lo lấy mình, tạm biệt.” Thái độ của đối phương tệ như vậy, Phương Dạ đương nhiên không muốn tiếp tục để lòng tốt bị chà đạp, lập tức xoay người bỏ đi.

“Cuối cùng chướng ngại cũng đi rồi…”

Điền Nhân lẩm bẩm một câu, sau đó vươn tay ra  cầm lấy một góc miếng vải đen từ từ gỡ ra.

Không biết vải đen được dán lên bằng cách nào, mà cô ta chỉ vừa kéo một chút thì đã rơi xuống toàn bộ, đáng tiếc đám người đó còn chưa kịp nhìn rõ mặt người giấy, thì ánh đèn trong tay của kỹ sư điện đã dập tắt, cả căn phòng đột nhiên tối đen như mực!

Điều kỳ lạ nhất là chiếc radio kiểu cũ trên bàn cũng đồng thời khởi động cùng lúc, tiếng opera phát ra từ trong loa chính là tiếng Phương Dạ đã từng nghe trước kia, tiếng hát du dương kéo dài khiến cho không khí xung quanh trở lên đặc biệt rợn người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK