Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khí thế hung hăng của lợn rừng, ngay lúc nó xông qua chỗ Lão Lỗ, một mảnh kiếm màu bạc lóng lánh lập tức đâm thẳng vào não rồi rút ra, sau đó đầu lợn ngay lập tức nổ tung, biến thành một quả cầu lửa chói mắt!

Dù có là lợn rừng da dày thịt béo, lúc này cũng không ngăn nổi sức mạnh của Trảm Nghiệp, huống hồ não của nó đã bị phá hư một cách trí mạng, vì vậy nó không còn duy trì được khí thế lao về phía trước nữa, uỵch một tiếng ngã lăn ra đất, đầu lợn cực lớn cày ra một cái rãnh thật sâu!

Cái quả cầu lửa kia tới nhanh đi cũng nhanh hơn, rất nhanh đã tiêu tán trong không khí, hơn nửa đầu lợn cũng bị biến thành than cháy, cuối cùng không có cách nào nhúc nhích được.

Sáng láng!

Sau đó Lão Lỗ đem cái kiếm hoa Trảm Nghiệp xinh đẹp cắm nó vào lại vỏ kiếm, động tác cũng rất đẹp mắt, đương nhiên, nếu đổi lại là một mỹ nữ mặc cổ trang nào đó làm, ý cảnh kia sẽ càng hoàn mỹ hơn...

Trận chiến bên kia cũng đã đến khâu cuối cùng, khi chó đen bị người đàn ông mặt đen Viên Mai một búa chẻ làm đôi, ngựa trắng cũng bị Dương Lãng và Bạch Như dồn đến chỗ chết, nó trừng đôi mắt đỏ như máu phẫn nộ nhìn hai người, giống như khốn thú bị vây sẵn sàng thực hiện trận chiến sinh tử cuối cùng.

“Dương tổ, mấy người kia lai lịch không rõ ràng, có muốn cho bọn chúng một mạng sống không?” Trong tay Bạch Như cũng cầm một Trảm Nghiệp lập lòa, nhưng cô ta sẽ không sử dụng đơn giản, dù sao nó cũng hạn chế số lần sử dụng, một khi báo hỏng, khi xin kiếm mới cũng không phải là một rắc rối thông thường, hơn nữa chu kỳ cũng rất dài.

“Bây giờ chấp hành nhiệm vụ cứu viện quan trọng hơn, loại bỏ đi.” Dương Lãng không chút do dự nói.

Bạch Như gật đầu, lấy đoản kiếm đâm về phía ngựa trắng.

Ngựa trắng như biết Trảm Nghiệp rất lợi hại, nói chỉ có thể tạm thời lánh mũi nhọn, quay người đánh về phái Dương Lãng.

“Muốn chết!” Dương Lãnh hừ lạnh một tiếng, anh ta nghiêng người né tránh đòn tấn công của chó dữ, sau đó trở tay rút hai cây đao chân chó dài hơn hai thước từ sau hông ra, thận thế chém vào cổ đối phương!

Chỉ nghe xoẹt xoẹt hai tiếng, đầu con chó to như quả bóng chuyền lập tức lăng trên mặt đất, một cỗ máu tươi màu xanh lá phun ra, nhưng Dương Lãng nhẹ nhàng tránh được.

Đến tận bây giờ,  cuối cùng cũng đã giải quyết hết năm con hung thú, ngoại trừ con mèo đen bị bọn trộm mộ đánh chết bên ngoài, mặt khác bốn con còn lại đều bị nhóm người Dương Lãng xử lý, hơn nữa mỗi người bọn họ đều không tổn hại một cọng lông sợi tóc nào, ngược lại một đám trộm mộ bị thương vô cùng nghiêm trọng, tính cả Tiền sư gia cũng chỉ còn lại năm người.

Tiền sư gia nơm nớp lo sợ hỏi: “Cảm ơn mấy vị ân nhân cứu mạng, không biết mọi người là...”

Bạch Như vốn định nói thân phận, nhưng Dương Lãng đã dùng ánh mắt ngăn cô ta lại, sau đó cười nói: “Đồng hương, thật ra lí do chúng tôi tới đây cũng không khác với ông cho lắm, cũng là vì tòa mộ này.”

Tiền sư gia lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu như tất cả mọi người đều là trộm mộ, vậy chỉ cần thương lượng là tốt rồi.

Mặt mũi ông ta tràn đầy ý cười, nói: “Xem mấy mọi ngươi cũng về đây là vì  ngôi mộ cổ của triều đại nhà Thanh này, tôi là Tiền Phú Quý, cũng có nghiên cứu một chút về cơ quan phong thủy, bây giờ chưởng quẩy của chúng tôi đã chết, nếu không chúng ta cùng nhau làm giàu, thế nào?”

“Gọi tôi lão Dương là được.” Dương Lãng nhàn nhạt nói: “Ông muốn cùng nhau làm cái gì?”

Tiền sư gia thăm dò nói: “Theo quy củ thứ tự đến trước đi trước, mọi người chia nhau 4:6 thì thế nào?’

“Được, vậy đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.” Không ngờ tới, đối phương không chút do dự đã đồng ý.

Dáng vẻ tươi cười của Tiền sư gia lập tức dừng lại, ông ta nhận ra Dương Lãng đã đồng ý là muốn cướp đầu to về tay mình...

Tuy Dương Lãng cứu được mấy tên trộm mộ này, nhưng cũng muốn trói bọn hắn lại dùng pháp lý, miễn không gây thêm họa gì cho mộ cổ, đáng tiếc bây giờ phải vội vàng đi cứu người, chỉ có thể dùng cách hoãn binh như vậy, trước tiên giả vờ đồng hành, sau đó hội hợp với các thành viên hội điều tra khác rồi lên kế hoạch tiếp theo.

Các đội viên khác lập tức hiểu ý của tổ trưởng, cho nên đều chọn im lặng không lên tiếng, Tiểu sư gia tuy không muốn dẫn đầu nhưng hiện tại người và thực lực của ông ta không chiếm ưu thế, ngộ nhỡ chọc giận đối phương, chỉ sợ một bước đến đen, đành phải thôi.

Tiền sư gia gật đầu: “Được, bốn phần thì bốn phần, nhưng bây giờ còn một chút thời gian, nếu không,… Đi tiếp?”

Ông ta vẫn còn đang nghĩ về lý luận tốt làng và không may của mình, đáng tiếc Dương Lãng căn bản không làm theo điều này.

“Không cần, chỗ này không an toàn, những con mèo con chó vừa rồi có lẽ còn có đồng bọn, nếu kéo dài đoán chừng sẽ có nguy hiểm.” Dương Lãng nghiêm túc nói: “Đương nhiên, tôi sẽ không ép các người, muốn ở lại cứ ở lại.”

Nghe nói như vậy, quần của Tiền sư gia vẫn còn ẩm ướt, lông mao đột nhiên dựng đứng lên, mặt khác bốn tên trộm mộ cũng sợ tới run lên.

Vừa rồi nếu không phải năm người của tiểu đội kịp thời ra tay cứu viện mà nói, chỉ sợ mình đã biến thành đồ ăn cho đám chó mèo kia rồi, sao dám ở lại đây nữa?

Những người bạn này đều là người tốt, không bằng đi theo bọn họ sẽ an toàn hơn!

Sau khi nói xong, Dương Lăng cũng lười để ý đến suy nghĩ của bọn họ, phất tay một cái, dẫn đội viên chuẩn bị xuất phát.

"Chờ một chút, chúng tôi cũng đã cân nhắc qua, vẫn nên cùng nhau đi!" Tiền sư gia thấy đối phương giống như không phải nói đùa, vội vàng nói.

“Vậy cùng nhau đi.” Dương Lãng khẽ mỉm cười: “Vừa rồi Tiền đại sư nói mình tinh thông Phong Thủy, đúng lúc tôi có mấy vấn đề cần học hỏi một chút, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

A? Chẳng phải vừa rồi ông ta nói mới hiểu một chút thôi sao, sao đến miệng anh ta lại thành tinh thông rồi?

Tiền sư gia oán thầm mấy câu, nhưng ngoài miệng vẫn khác khí nói: “Anh Dương cứ hỏi đi, chỉ cần tôi có thể trả lời được, nhất định sẽ không biết không nói biết gì nói nấy!”

Dương Lãnh hỏi vấn đề đơn giản chính là về Tỏa Long Tĩnh, là mấu chốt dẫn đến sự mất tích của phân tổ Nam Sơn, Tiển sư gia này đang cằn nhằn, có lẽ ông ta thực sự có thể tìm thấy một chút hoa quả khô hữu ích.

Hiện tại muốn tới cũng không kịp chôn thi thể đồng đội, những kẻ trộm mộ còn lại cũng chỉ có thể thu thập một số vật dụng cần thiết, sau đó đi theo tiểu đội cứu viện đi về phía ngôi mộ cổ.

Không cần Dương Lãng ám chỉ, mấy người đồng đội cũng tìm được vị trí hành quân thích hợp, những tên trộm mộ này tuy không có sức chiến đấu gì, hơn nữa đoán chừng đã bị dọa sợ không hề nhẹ, nhưng súng trong tay bọn họ cũng không phải hỏa côn gì, đương nhiên cần phải cẩn thận hơn một chút.

Dương Lăng chỉ biết đại khái vị trí của ngôi mộ cổ, nhưng may thay, có Tiền sư gia lão luyện này, rất nhanh, bọn họ đã đến lối vào của lối vào ngôi mộ ở lòng núi.

Cái gọi là cửa vào kia, quả thật cũng chỉ là một khe hở hẹp mà thôi, may thay  dáng người Lão Lỗ không tròn trịa như Diệp Bất Viên hay Di Lặc gia, cởi ba lô ra vẫn miễn cưỡng chen vào được.

Lối vào này tui cỏ mọc um tùm, nhưng cẩn thận quan sát cũng có thể phân biệt được, không phải hình thành tự nhiên, bởi vì màu sắc của vách đá hai bên không quá giống nhau.

Khi mọi người dựa theo thứ tự đi qua khe hở, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện ở doanh địa của trộm mộ.

Pete nhìn những thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, trên mặt lộ ra một nụ cười có một tia ý nghĩ sâu xa...

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK