Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chắc là một khu công nghiệp khá hẻo lánh, đường vắng nên Mạnh Tiểu Phát trừng một mắt dáo dác nhìn xung quanh, cậu ta muốn tìm một nơi thích hợp để tiến hóa “cô dâu”.

Cách phía trước không xa có một rừng chuối u tối, cậu ta thấy rất hài lòng, lúc đang đi về phía đó thì phía sau đột nhiên có tiếng chạy nước rút.

Mạnh Tiểu Phát rất sợ hãi, cậu ta quay đầu nhìn thì quả nhiên là Phương Dạ, oan hồn bất tán lại đang đuổi theo cậu ta.

“Khốn nạn, chẳng lẽ tên này không mệt sao, sao anh ta còn giống quái vật hơn cả mình?” Mạnh Tiểu Phát suýt nữa thì nghiến gãy răng, cậu ta chỉ đành tiếp tục tăng tốc điên cuồng chạy, chỉ cần đến được rừng cây thì với sự linh hoạt của mình cậu ta có thể cắt đuôi đối phương một lần nữa.

Nhưng không lâu sau, người nào đó đã dễ dàng vượt qua cậu ta.
Phương Dạ sánh vai với cậu ta, sau đó anh cười hi hi nói: “Anh bạn này thú vị đấy, chạy đêm thì chạy đêm vậy mà còn đưa theo bạn gái, đúng là tình cảm thật, làm một tên độc thân như tôi đây ghen tị lắm đấy.”

Trước sự chế giễu của anh, Mạnh Tiểu Phát thực sự không biết nên khóc hay nên cười, còn Giang Tử Nhu thì vui mừng lớn tiếng hét: “Phương Dạ, tên quái vật này không phải bạn trai tôi, hơn nữa anh ta còn muốn biến tôi thành quái vật như anh ta, làm ơn hãy cứu tôi!”

Mạnh Tiểu Phát nghe thấy vậy thấy phiền nên tức giận nói: “Câm miệng, nếu không bây giờ tôi sẽ ăn thịt cô!”

Sau khi nhìn thấy cái miệng đầy máu đang hé mở Giang Tử Nhu sợ tới mức không dám nói lời nào nữa, nhưng cô ta vẫn tràn đầy hy vọng, hơn nữa Phương Dạ có bản lĩnh hơn người nên khả năng cô ta được cứu là rất lớn!
Phương Dạ vừa chạy vừa lộ vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ, hóa ra cô ấy không phải bạn gái của anh, xin hỏi anh đang bắt cóc phụ nữ sao?”

“Tôi bắt cóc cái đầu anh ấy!” Mạnh Tiểu Phát không kìm được nữa quất cái đuôi của mình về phía đối phương.

Cái đuôi này quất ra mang đầy sự thù hằn với sức mạnh kinh người, thậm chí còn vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc trong không trung, nếu như quất trúng người nói không chừng sẽ lập tức biến thành vũng máu!

Nhưng điều khiến Mạnh Tiểu Phát ngạc nhiên đó là sau khi quất chiếc đuôi Phương Dạ đột nhiên nhảy lên rồi dễ dàng tránh được một đòn.

Điều bực mình nhất là sau khi thu đuôi lại tên này lại chạy quay lại tiếp tục điên cuồng chạy song song với cậu ta.

“Anh bạn này đừng nóng nảy thế chứ, tôi chỉ tùy tiện hỏi anh vài câu, không muốn nói thì có thể không nói mà, chứ sao đang yên đang lành lại quất đuôi vào người ta?” Phương Dạ ấm ức nói: “Đúng rồi, cái đuôi này của anh mua ở đâu vậy, trông có vẻ giống thật phết, khoảng bao nhiêu tiền một cái, có đuôi của Godzilla hay Pikachu không, người bán có thể miễn phí vận chuyển không?”
Hì hì!

Mặc dù bản thân đang gặp nguy hiểm nhưng Giang Tử Nhu không nhịn được bật cười thành tiếng.

Sau khi nghe thấy tiếng cười mặt Mạnh Tiểu Phát xanh mét.

Đã từng gặp những kẻ bắt nạt người khác nhưng chưa từng gặp kẻ nào bắt nạt quá đáng như vậy, đúng là trắng trợn đại tiện trên đầu người khác, hơn nữa còn hạ độc trong shit.

Cơn tức giận của Mạnh Tiểu Phát tăng vọt, đầu cậu ta sắp nổ tung.

Mé nó, không tin!

Cậu ta dứt khoát giảm tốc độ, nâng đuôi lên và quất về phía đối phương một lần nữa.

Lần này tốc độ nhanh hơn, lực cũng mạnh hơn, nhưng đối phương tùy ý đạp một cái, cái đuôi với khí thế mạnh mẽ hoàn toàn hụt mục tiêu, đập nát mặt đường bê tông rắn chắc thành một cái hố lớn!

Mạnh Tiểu Phát không nản lòng, cậu ta vung cái đuôi dài thành hình giống bánh xe lửa rồi liên tiếp quất vào đối phương.
Phương Dạ cũng không trốn quá xa, anh giống như kẹo cao su bám riết bên cạnh Mạnh Tiểu Phát không ngừng né tránh, cái đuôi vung điên cuồng hoàn toàn không thể làm gì được anh, ngược lại mặt đất bằng phẳng đã bị đập phá tơi bời, lồi lõm giống như tổ ong.

Thấy Phương Dạ vẫn đang rảnh rỗi đi dạo Mạnh Tiểu Phát thực sự thấy sợ hãi, bản thân cậu ta đã dùng sức lực nhưng vẫn không làm gì được đối phương, trận này đánh gì nữa?

Chạy cũng chạy không thắng, đánh cũng đánh không lại, điều khiến cậu ta sụp đổ đó là Phương Dạ vừa né đòn vừa lải nhải.

“Anh bạn, anh đang tùy tiện phá hoại tài sản công, phải bồi thường tiền đó!”

“Bồi thường em gái mày ấy!” Trả lời anh là một cái đuôi lớn nhưng đáng tiếc vẫn hụt.

“Sao anh suốt ngày nói em gái vậy, anh thực sự có em gái sao?” Phương Dạ cười ha ha: “Chắc trông không giống anh chứ, nếu không chắc chắn rất khó tìm bạn trai, thế thì đúng là bi kịch!”
Đây rõ ràng chỉ là một câu cửa miệng mà thôi , mé nó…

Mạnh Tiểu Phát suýt nữa tức đến phát khóc, tôi khổ quá mà!

Cậu ta bị hành hạ đến mức không chịu nổi, cuối cùng cậu ta dừng lại nhìn chòng chọc vào đối phương: “Phương Dạ, mé nó, rốt cuộc anh muốn gì, có thể để tôi dễ chịu chút không?”

Phương Dạ cười khẩy nói: “Rất đơn giản, anh thả người ra rồi ngoan ngoãn cùng tôi đi về đầu thú, vậy chẳng phải thiên hạ thái bình rồi sao?”

Nếu như không phải vì còn e dè việc Giang Tử Nhu vẫn đang nằm trong tay đối phương thì anh đã sớm ra tay rồi, ai mà muốn chơi với một con quái vật giữa đêm khuya cơ chứ?

Mạnh Tiểu Phát nhổ nước bọt xuống đất nói: “Phì, nằm mơ, trước đây ông đây đã gϊếŧ nhiều người như vậy đầu thú cũng chỉ có một con đường chết, coi tôi là thằng ngu sao?”
Phương Dạ nhún vai: “Vậy thì hết cách, tôi chỉ đành tiếp tục chạy đêm với anh đến khi nào anh đổi ý mới thôi.”

Mạnh Tiểu Phát đột nhiên tỉnh ngộ: “Có phải anh ném chuột sợ vỡ bình không, sợ tôi gϊếŧ Giang Tử Nhu?”

“Đúng thế.” Phương Dạ biết đối phương có ý gì nên thẳng thắn thừa nhận: “Nếu như không phải vì anh có con tin trong tay thì tôi đã sớm đánh anh đến mức không thấy phương hướng, hay là giờ anh tát cô ta một cái chết đi, tôi sẽ đánh một trận đàng hoàng với anh, tiện thể giúp cô Giang báo thù luôn…”

“Phì, anh nằm mơ à, để xem anh có thể đi theo đến bao giờ!” Mạnh Tiểu Phát mắng nhiếc một câu sau đó vác Giang Tử Nhu tiếp tục chạy về phía trước.

Phương Dạ cũng chẳng tức giận, anh vẫn tiếp tục chậm rãi đi theo sau lải nhải, Mạnh Tiểu Phát không thèm để ý đến anh mà cứ cúi đầu điên cuồng chạy đi chẳng nói một lời.
Lúc hai người đang chạy “vui vẻ” thì điện thoại của Phương Dạ đột nhiên đổ chuông.

“Đợi lát nữa lại nói chuyện với anh, tôi nghe điện thoại đã.”

Mạnh Tiểu Phát nghe thấy vậy bèn trợn mắt, anh có biết xấu hổ không vậy, có quỷ mới muốn nói chuyện với anh, rõ ràng là anh nói chuyện một mình, được chứ?

“Alo, ai đó?”

Điện thoại vang lên giọng nói tức giận của Từ Lệ: “Phương Dạ, anh đuổi theo Mạnh Tiểu Phát đến đâu rồi?”

“À… Tôi cũng không biết nữa?” Phương Dạ ngẩn ra, mé nó chạy trong đêm ai mà biết bây giờ đang ở đâu chứ?

Anh lập tức quay đầu nhìn về phía Mạnh Tiểu Phát nói: “Anh bạn, có biết đây là đâu không?”

Có lẽ Mạnh Tiểu Phát tức giận đến mức hồ đồ luôn rồi, vậy mà cậu ta lại trả lời anh mà không chút do dự: “Chắc là đang ở khu phát triển Tây Tỉnh.”
“Cảm ơn nhớ.” Phương Dạ cười ha ha: “Nghe thấy chưa, chúng tôi đang ở khu phát triển Tây Tỉnh.”

Từ Lệ sững sờ: “Vừa… Vừa rồi ai đang nói vậy?”

Phương Dạ tùy tiện đáp: “Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Mạnh Tiểu Phát, cái tên quái vật đó rồi, tôi đang chạy bộ đêm với anh ta.”

Từ Lệ: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK