Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, Phương Dạ thấy hai người họ mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, anh đành phải giả vờ ho khan một tiếng: “Khụ khụ, chuyện đó… Chú Viên ơi, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ ạ?”

Ngày mai anh còn định đi giao đồ đấy, đương nhiên không thể lãng phí thời gian ở đây được..

Cuối cùng Diệp Bất Viên cũng hồi phục lại tinh thần, ông ta thở dài một hơi rồi nói: “Chúng ta còn biết làm gì nữa, thu thập chút mẫu mủ, sau đó để cho đội tuần tra tới chôn lại đi.”

Vẻ mặt của ông ta có chút đơn giản vô vị, tuy cuối cùng cũng bắt được vài tên đàn ông lẩn trốn, nhưng chỉ là vài tên tôm tép của tổ chức cuồng săn mà thôi, không có giá trị gì mấy.

Từ Lệ rất nhanh đã dẫn đội tuần tra tới tiếp quản hiện trường. Trước khi đi, Hồng Diệp gọi Phương Dạ lại, sau đó đưa cho anh một cái huy hiệu sáu sao màu đen: “Đây là huy hiệu của điều tra viên thực tập hội Phi Điều, sau này có nó rồi, khi giao tiếp với các bộ phận liên quan có thể tuỳ cơ ứng biến. Mặt trái của nó có khắc số hiệu cả đời của anh đó. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ dùng số hiệu tương đương để xưng hô, đừng lúc nào cũng gọi người đẹp người đẹp ơi nữa.”

“Số hiệu?” Phương Dạ lật huy hiệu lại thì nhìn thấy phía sau quả nhiên có khắc một chuỗi số: “9588?!”

Hồng Diệp nghiêm mặt nói: “Không sai, 9588 là số hiệu cả đời của anh, sau này tôi sẽ gọi anh như thế.”

Cơ thể to lớn của Tiểu Phương đột nhiên run lên: “Gọi tôi là cha sao?”

Phụt!

Diệp Bất Viên bên cạnh không nhịn được cười phụt một tiếng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Diệp cứng đờ nửa giây xong thì lập tức ửng đỏ như tóc của cô ta. Cô ta tức nổ phổi muốn lấy lại huy hiệu sáu sao, đợi sau khi nhìn thấy rõ con số phía sau rồi thì cô ta nhất thời không để ý tới hình tượng thục nữ nữa, chửi ầm lên: “Chú Viên, có phải người trong tổ thiết bị đang chơi tôi không hả, sao lại cố tình chọn một chuỗi số như thế hả?”

Diệp Bất Viên yếu đuối đáp: “Chuyện này sao chú biết được, theo lý mà nói thì chắc là không, số hiệu của điều tra viên đều phát theo thứ tự, chắc là do trùng hợp rồi?”

Hồng Diệp đen mặt nói: “Thôi quên đi, từ hôm nay trở đi, anh gọi tôi là tổ trưởng, còn tôi gọi anh là Phương Dạ.”

Phương Dạ trêu chọc nói: “Đừng mà, tôi thấy số hiệu 9588 này rất dễ đọc, là một con số nhiều phúc đó!”

“Im miệng!”

“Được.”

Hồng Diệp còn nói thêm: “Đúng rồi, thuận tiện tôi cũng báo cho anh một tin. Ngày mai chúng ta sẽ đến thành phố Lăng Tây một chuyến, hai giờ rưỡi chiều tôi sẽ tới quán trà sữa đón anh. Anh nhớ chuẩn bị đầy đủ hành lý, có lẽ phải ở đó hai, ba ngày rồi mới về.”

Thành phố Lăng Tây cách Hoa Hải không xa, là một thành phố du lịch nức tiếng ở vùng núi.

Tinh thần Phương Dạ lập tức phất chấn: “Có vụ án nào sao?”

“Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ đi du lịch với anh chắc?” Hồng Diệp liếc mắt xem thường: “Là một vụ án nhỏ được đánh giá trước là cấp F, đúng lúc dẫn anh tới bổ sung kiến thức.”

Phương Dạ nghiêm mặt nói: “Được thôi, nghe nói khách sạn suối nước nóng và phiêu lưu là hai thứ nổi danh nhất ở Lăng Tây, chúng ta có nên tiện đường ghé qua một chút không?”

Sau khi nói xong, anh còn cố ý quét qua quét lại vài lần dáng người lồi lõm, quyến rũ của người kia.

Cô gái này đúng là dữ thật, nhưng nếu mặc áo tắm vào chắc là rất đẹp nhỉ?

Hồng Diệp bị ánh mắt bỉ ổi của anh nhìn tới mức đỏ hết cả mặt: “Cút!”

“Được rồi.”

Nhìn thấy hai người nói chuyện hài hoà như vậy, Diệp Bất Viên chỉ có thể lộ ra nụ cười “vui vẻ”…

Bởi vì xe ba bánh đã rơi vào vòng tay ấm áp của biến lớn, Phương Dạ chỉ có thể thuê xe đưa Điền Nhân về nhà.

Điền Nhân vẫn còn hoảng hốt chưa bình tĩnh được, cô ta vẫn luôn cuộn tròn trong lòng anh run bần bật, khiến cho người tài xế không tập trung lái xe phía trước hâm mộ không thôi.

Phương Dạ bị mái tóc của cô ta chọc đến mức muốn hắt xì nhưng anh lại không nỡ đẩy cô ta ra, đành phải an ủi nói: “Cô đừng sợ, về nhà ngủ một giấc thật ngon, hôm sau sẽ ổn thôi.”

Điền Nhân yếu đuối nói: “Tôi… Tôi sợ tôi không ngủ được, cậu có thể ngủ cùng với tôi không?”

Mẹ nó, anh cũng muốn con gái chủ động như vậy lắm!

Tài xế ghen tị đến mức hai tay run rẩy, suýt nữa lái xe lên lề đường.

“Tất nhiên là không được, tôi chỉ là một người đàn ông xa lạ thôi mà?” Phương Dạ không chút do dự từ chối: “Nếu cô không ngủ được thì cứ đếm cừu đi, đếm tới mười, hai mươi nghìn chắc chắn là ngủ được.”

Điền Nhân nghĩ vậy cũng thấy đúng, đành phải đồng ý: “Vậy được rồi.”

Tài xế nghe thấy thế nước mắt rơi đầy mặt, tên này có phải đàn ông không vậy, cừu con tự dâng tới cửa còn không cần sao?

Thấy đã sắp về tới nhà, đột nhiên Điền Nhân nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, sáu trăm vạn kia chúng ta chia đều đi, một mình tôi lấy có vẻ không đúng lắm.”

WTF, chia đều sáu trăm vạn?

Tài xế tò mò nghe ngóng kĩ càng.

“Không cần đâu, thực ra sáu trăm vạn đối với tôi cũng chẳng khác gì tờ giấy tiện nhặt bên đường mà thôi.” Phương Dạ cười nói: “Không phải cô là một đạo diễn có chí hướng, tham vọng lớn sao, không thì cô lấy khoản tiền đó tự mình làm một bộ phim đi?”

Ánh mắt Điền Nhân sáng ngời, tinh thần lập tức phấn chất: “Ừ nhỉ, sao tôi lại không nghĩ ra chuyện đó, tuy sáu trăm vạn thực ra vẫn thiếu nhưng nếu không mời mấy người như minh tinh gì đó thì ngân sách có lẽ cũng đủ!”

“Nếu không đủ thì cứ tới tìm tôi, tôi đầu tư cho cô.” Phương Dạ vỗ ngực cam đoan, nói: “Nhiều thì không dám nói, nhưng một, hai ngàn vạn thì dễ như ăn bánh mà thôi.”

Tài xế nghe vậy sửng sốt vô cùng, không thể nào, tên nhóc này nhìn qua cũng mới hơn hai mươi tuổi, thế mà có nhiều tiền đến vậy, chẳng lẽ là một cậu ấm có mỏ vàng à?

Điền Nhân rốt cuộc cũng nhận ra sai sai ở đâu, suy nghĩ của cô ta giống với tài xế: “Phương Dạ, cậu chỉ là một người giao thức ăn, làm sao mà có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ cậu là cậu ấm của nhà nào à?”

Phương Dạ mỉm cười nói: “Tất nhiên là không phải, thực ra đó đều là tiền giao cơm hộp mà tôi tích cóp được.”

Trong lòng tài xế thầm phỉ nhổ, mẹ nó, chỉ giao cơm hộp thôi mà có thể kiếm được nhiều tiền như thế, lừa quỷ à?

Điền Nhân cũng hoài nghi giống anh tài xế: “Tôi không tin, thời buổi này đến cả giao cơm hộp cũng giàu lên được, làm gì có chuyện đấy?”

“Khụ, thực ra chuyện này chính tôi còn không tin, cô cứ coi tôi như một tên lừa đảo là được rồi.” Phương Dạ lời không muốn phải giải thích dài dòng, chỉ đánh nói bừa một cái cớ cho qua.

Hiện giờ trong lòng Điền Nhân vô cùng tò mò về anh, đang định hỏi thêm thì xe taxi ngừng lại, thì ra đã về tới nhà rồi.

Phương Dạ sợ cô ta lại bám lấy, bỏ của chạy lấy người, nói: “Cô về nhà ngủ sớm một chút, ngày mai nhớ đi đổi tiền mặt đó, chúc cô sớm thực hiện được ước mơ của mình.”

Điền Nhân chỉ đành phải lưu luyến không rồi ra khỏi xe: “Ừ, ngủ ngon.”

“Bye bye.”

Bởi vì lúc đó đã vào khuya, vì lý do an toàn nên Phương Dạ vẫn luôn nhìn theo bóng lưng cô ta cho tới lúc lên lầu mới bảo tài xế lái đi.

Tài xế không nhịn được, nói: “Người anh em à, cậu mới quen cô gái này không lâu, biện pháp giết heo lừa đảo này còn rất giỏi đó, nhanh như vậy đã dỗ dành người ta đến mức sững sờ, suýt nữa là lao vào lòng cậu khóc lóc rồi, có thể dạy tôi vài chiêu không?”

“Giết cái gì heo cơ?” Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Những lời tôi nói vừa rồi đều là thật mà, đâu phải đang dỗ cô ấy đâu?”

“Cậu lừa ai chứ, nếu cậu thực sự có mấy ngàn vạn trong người thì còn muốn ngồi xe taxi sao?” Tài xế dùng ánh mắt thấu hiểu sự đời nhìn anh chằm chằm: “Nhìn cách ăn mặc của cậu cũng không giống cậu ấm nhà ai lắm, hơn nữa bên ngoài còn giao cơm hộp, không phải giết heo thì là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK