Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có một mạng sống, tất nhiên không ai muốn chết một cách dễ dàng như vậy.

Do dự một hồi, Tiêu Ân mới cung kính nói: “Nếu như cậu thật sự muốn thưởng cho tôi máu của Địa Long, vậy thì tôi sẽ dùng cách của mình để báo đáp, mong rằng cậu có thể đồng ý!”

Phương Dạ không nhận ra sự thay đổi cách xưng hô của đối phương, chỉ có thể im lặng nói: “Chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh, ông muốn báo đáp kiểu nào thì báo đáp kiểu đó, tôi sẽ không ngăn cản ông.”

“Cảm ơn!” Tiêu Ân cúi đầu thật sâu, chỉ là bây giờ ông ta vẫn đang đứng trong bồn tắm, hơn nữa thân trên không có quần áo, dù nhìn thế nào cũng thấy rất là khôi hài.

Ầm!

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta đạp tung ra, Từ Lệ cùng cấp dưới của xông vào như một cơn gió, bên cạnh còn có Tần Yên Nhiên và những người khác, bọn họ đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Ân đang cúi đầu.
“Phương Dạ, hai người… rốt cuộc là hai người đang làm cái gì vậy?” Vẻ mặt Từ Lệ bối rối nói: “Ông ta là người đã nuốt máu của yêu quái, sao lại không mặc quần áo, còn đứng trong bồn tắm nữa?”

Phùng Khang do dự nửa giây, đột nhiên nói ra một câu khá cợt nhã: “Đội trường Từ, may mà chúng ta đến kịp lúc, nếu đến chậm một bước nữa, e rằng bọn họ đã bắt đầu như chim uyên ương nghịch nước rồi phải không?”

Phịch!

Phương Dạ loạng choạng và trực tiếp ngã xuống đất, trong khi Tần Yên Nhiên, Từ Lệ và những người khác cũng trợn tròn mắt, biểu cảm kỳ lạ vô cùng.

Bên cạnh Phương Dạ chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng dường như anh chưa bao giờ xác nhận bạn gái của mình là ai, chẳng lẽ…

“Phùng Khang, cái tên khốn như cậu, hủy hoại hình tượng của tôi, có tin tôi kiện cậu tội phỉ báng không!” Phương Dạ tức giận nói: “Ông Tiêu Ân bị trúng độc, đang nằm điều trị trong bồn tắm!”
Phùng Khang yếu ớt nói: “Vậy anh có thể giải thích một chút tại sao trong phòng có nhiều chỗ như vậy, mà lại cứ phải chọn ngay bồn tắm?”

Câu này khiến cho người ta suy nghĩ sai lệch quá rồi, sắc mặt Phương Dạ ngay lập tức tái xanh: “Anh im miệng lại cho tôi, đó là do ông ta tự lựa chọn, tôi chỉ giúp xả nước mà thôi.”

“Ồ? Vậy mà lại còn giúp nhau xả nước nữa à?” Từ Lệ đột nhiên làm ra vẻ như chợt hiểu ra.

Ôi là trời!

Phương Dạ suýt nữa ngã xuống đất.

Sau khi Từ Lệ nói xong, tình cảnh của hai người bị hiểu lầm thật sự là kiểu trong đũng quần dính nước màu vàng thì dù không tè dầm cũng bị hiểu là tè dầm.

Nếu không phải có quá nhiều người ở hiện trường, Phương Dạ quả thực muốn tát cô ta hai cái, đương nhiên rồi vị trí mục tiêu không nằm trên khuôn mặt xinh đẹp đó…
“Càng nói càng thêm loạn. Không nói chuyện với mọi người nữa!” Vẻ mặt Phương Dạ tối sầm nói: “Ông Tiêu Ân, ông mặc quần áo vào rồi về nhà với tôi đi.”

Lần này, đến ngay cả Tần Yên Nhiên cũng không bình tĩnh được nữa: “Cái gì, hai người còn muốn… về nhà làm tiếp?”

Phương Dạ suýt nữa bật khóc: “Coi như là tôi cầu xin mọi người, trí tưởng tượng của mọi người có thể đừng phong phú như vậy nữa, có thể kiềm chế bớt một chút đi được không?”

Từ Lệ nghiêm nghị nói: “Vậy thì anh khai thật đi, anh muốn đưa ông già này về nhà làm cái gì?”

“Cứu mạng ông ta.”

Đương nhiên không thể nói chuyện liên quan đến máu của Địa Long Vương rồi, Phương Dạ chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Trong người ông Tiêu Ân đã bị trúng kịch độc, nhà tôi có một loại thuốc tốt giúp ông ấy giải độc, nói như vậy chắc là mọi người cũng đã có thể hiểu được rồi chứ?”
“Không được, ông ta không thể trở về với cậu được.” Từ Lệ đột nhiên nói.

“Tại sao?” Phương Dạ nghi ngờ.

“Bởi vì ông Tiêu Ân đã ăn nhọt của con quái vật, chúng tôi có lý do để tin rằng ông ta có khả năng sẽ biến thành một con quái vật gϊếŧ người bất cứ lúc nào, giống như Mạnh Tiểu Phát vậy!” Từ Lệ nói: “Ông ta nhất định phải đi theo đội tuần tra của chúng tôi và tiếp nhận cách ly, kiểm tra. Cho đến khi các chuyên gia nhận định rằng không sao mới thôi.”

“Cũng được.” Phương Dạ gật đầu, anh quay người lại nói với Tiêu Ân: “Ông Tiêu Ân, vậy làm phiền ông đi cùng với đội trưởng Từ một chuyến nhé, tôi sẽ gửi thuốc đến cho đội tuần tra.”

Tiêu Ân cũng không từ chối: “Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ hợp tác với cô Từ.”

Phương Dạ lại hỏi: “Mạnh Hiểu Phát bây giờ ra sao rồi?”
Từ Lệ cười và nói: “Đang trên đường đưa về đội tuần tra, Phương Dạ, hôm nay anh lại lập được một công lớn!”

“Tôi cũng chỉ là đang góp một phần sức lực để đảm bảo an ninh cho Hoa Hải, là chuyện nên làm mà thôi.” Phương Dạ cười hi hi trêu chọc: “Cô phải giữ lời hứa của mình đấy, tuyệt đối đừng để cấp dưới của cô theo dõi tôi nữa, tôi chỉ là một công dân bình thường mà thôi, tôi thật sự không thể chịu đựng được.”

Từ Lệ Kiều đỏ mặt: “Tôi đã giải tán từ lâu rồi, tại sao anh còn nhắc tới chuyện này nữa.”

“Vì tôi sợ rồi…”

Sau khi lái chiếc Koenigsegg quay trở lại biệt thự, Phương Dạ đổ đầy một chai nhỏ máu của Địa Long Vương, sau đó lao thẳng đến đội tuần tra mà không hề dừng lại, đích thân đưa nó cho Tiêu Ân, trong khi Từ Lệ, Phùng Khang và những người khác thì đang tò mò ở một bên quan sát.
Tiêu Ân dùng đôi tay run rẩy cầm lấy chiếc lọ nhỏ, sau khi mở nắp ra, một hương thơm thanh lịch lập tức tràn ngập căn phòng.

Ông ta không chút do dự đổ cả bình Địa Long Vương vào miệng, không bỏ sót một giọt nào, dù sao thứ này cũng quá đắt quá, hơn nữa cho dù có tiền cũng không mua được.

Không lâu sau khi máu của Địa Long Vương rót vào trong bụng, khuôn mặt già nua của Tiêu Ân đột nhiên đỏ lên, còn bụng bắt đầu réo lên, sau đó ông ta thả rắm rất lâu, vô cùng hôi thối!

Mùi vị quá cay mắt, những người xung quanh đứng xem đều phải đồng thời bịt mũi lại.

Mặt Tiêu Ân đỏ bừng, nhưng trong lòng lại khích động vô cùng, bởi vì ông ta biết máu của Địa Long Vương này nhất định là thật, hơn nữa nó đã phát huy tác dụng rồi!

Ông ta không dám do dự, nhanh chón xông vào nhà vệ sinh bên cạnh. Động tác khỏe mạnh hoàn toàn không giống một ông già ở tuổi xế chiều.
Từ Lệ bịt mũi hỏi: “Phương Dạ, rốt cuộc là anh đã cho ông ta uống cái gì thếa? Mùi thì nghe có vẻ thơm lắm, nhưng mùi rắm thải ra lại có thể gϊếŧ chết một người.”

Vẻ mặt Phương Dạ đầy tự hào nói: “Tôi không muốn nói, bởi vì nếu như tôi nói ra, cô cũng sẽ không tin, hơn nữa sẽ còn cảm thấy rất ghê tởm.”

“Anh cứ nói cho tôi biết đi!” Từ Lệ ôm lấy cánh tay của anh làm nũng, hoàn toàn là tư thế của một cô gái nhỏ, trực tiếp khiến Phùng Khang ở bên cạnh nhìn đến mức không nói nên lời.

“Được thôi, cô ghé lỗ tai qua đây.” Phương Dạ cười hì hì.

Từ Lệ thành thật tiến mặt lại gần, Phương Dạ hạ thấp giọng, thần bí nói: “Thật ra là ông ta đã uống máu của Địa Long Vương.”

Sắc mặt Từ Lệ biến đổi hẳn: “Ý của anh là ông ta uống máu của giun đất sao?”
“Đúng vậy.” Phương Dạ gật đầu: “Là máu của giun đất, nhưng những con giun đất này lớn hơn một chút so với giống bình thường. Khó khăn lắm tôi mới lấy được đấy.”

“Thật là kinh tởm!” Từ Lệ không muốn nghe tiếp nữa, vừa nghĩ chất lỏng được vắt ra từ cơ thể của giun đất, trong bụng cô ta đã bắt đầu cảm thấy cồn cào rồi.

Phương Dạ cười ranh mãnh: “Cô đừng xem thường loại máu của Địa Long này, nó có thể giải độc và dưỡng nhan, có tác dụng rất lớn!”

Từ Lệ trợn to đôi mắt xinh đẹp: “Lừa con nít à, máu của giun đất này còn có thể giải độc và làm đẹp da mặt? Sao anh không trực tiếp nói là nó có thể cãi lão hoàn đồng, sống mãi không già luôn đi?”

Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Này, làm sao cô biết uống máu của Địa Long có thể cãi lão hoàn đồng, tôi còn chưa kịp nói nữa mà!”
Khi ông Kim Độ uống máu của Địa Long Vương, ông ta quả thật trông đã trẻ hơn rất nhiều, hiệu quả là này không hề bốc phét.

Từ Lệ suýt chút nữa đã bị anh chọc tức, bật cười: “Được rồi, được rồi, còn nói nữa là có thể độ kiếp hóa thành tiên luôn đấy, con người anh có thể nghiêm túc hơn một chút được không, đây là đội tuần tra đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK