Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn mà đáng giận của quản lý Hà, Phương Dạ giận sôi máu.

Được lắm, tôi để chị nếm thử sự lợi hại của kẹo que may mắn!

Anh lấy ra một cái kẹo que màu sắc sặc sỡ, nhìn bề ngoài không khác gì kẹo que bình thường cả, không đặc sắc chút nào.

Thích Tiểu Giai phì cười nói: “Phương Dạ, không ngờ anh cũng thích ăn kẹo que, là nhãn hiệu gì đấy?”

Phương Dạ mỉm cười nói: “Nhãn hiệu vô cùng may mắn đấy, cái loại mà chỉ cần liếm một cái thì vận khí lập tức bùng phát, muốn tôi chia một chút cho không?”

Thích Tiểu Giai đỏ mặt từ chối khéo, hai người không phải là người yêu, một cây kẹo que thì chia kiểu gì chứ?

Quản lý Hà nghe thấy vậy cười lạnh nói: “Thằng nhóc thối, vận khí của cậu cho dù ngâm trong thùng mật cũng không có tác dụng gì  đâu, vẫn nên thành thật cam chịu số phận đi!”

Phương Dạ lười đấu võ mồm với cô ta, xé vỏ kẹo ra nhéo vào mồm, sau đó một ván mới lại bắt đầu.

Sau khi bốc lên mười ba lá bài, trong lòng Thích Tiểu Giai lạnh một nửa.

Lại có bảy lá bài không giống nhau, có thể nói là anh em với ván đầu tiên!

“Phương Dạ, kẹo que may mắn cậu ăn có phải hết hạn không, sao vận bài vẫn không chút thay đổi thế?”

“Đừng gấp gáp, chị cứ chờ đấy, ván này tôi thắng chắc rồi.”

Phương Dạ đã tính sẵn trong lòng, dáng vẻ cao thâm khó dò.

“Tên nhóc, khoác loác nói sớm như vậy cũng không sợ gió lơn xoẹt qua đầu lưỡi sao, lần này cậu có thể thắng được mới là lạ đấy!” Quản lý Hà cười ha hả, cô ta đắc ý nhìn bài của mình, trừ một lá chín thùng và một lá bài chữ ra thì những lá khác đều là con vạn, chỉ cần tùy tiện bốc một lá nữa là ù cùng màu rồi!

“Có phải là nói khoác hay không, đợi lát nữa chị sẽ biết thôi, ra bài đi.”

“Được, tôi xem lần này cậu chết như thế nào, địa ngục bản!”

“Không cần!”

Phương Dạ bốc lá bài mới, thì ra là cửu vạn, không khớp với mười ba lá bài trên tay anh khiến Thích Tiểu Giai trông thấy thì che mặt.

Phương Dạ cũng không để ý, tiện tay đánh nhị vạn.

“Đợi một chút, tôi cống!”

Quản lý Hà vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy nhị vạn kia.

“Phương Dạ ơi Phương Dạ, cậu may mắn vì tôi không ù đấy, nếu không đoán chừng lại mất sạch rồi!”

Cô ta bốc thêm một lá bài lên xem, vậy mà lại là nhất vạn, lá bài một màu cuối cùng cũng ù rồi!

“Ha ha ha, cảm ơn nhị vạn của cậu nhé, chắc chắn lại là của tôi rồi!”

Phương Dạ cười nhạt nói: “Nếu không cống mà ăn bài thì chị đánh bài ra sao?”

“Đúng vậy, vậy tôi đánh chín thùng cậu yêu nhất nè!” Quản lý Hà kiêu căng ngạo mạn ném bài đến trước mặt Phương Dạ: “Thế nào, muốn không?”

“Có thể có cũng có thể không.”

“Bớt giả vờ đi, có bản lĩnh thì cậu lấy nó đi!”

“Tôi sợ tôi lấy chị sẽ hối hận.”

“Bà đây ở trên bàn mạt chược chưa bao giờ biết hối hận là gì!”

“Được thôi, nếu đã là thịnh tình không thể chối từ thì tôi phải cố mà nhận nó rồi.” Phương Dạ đẩy toàn bộ bài ra: “Ngại quá quản lý Hà, ngài cống bài rồi!”

“Hả?”

Quản lý Hà và hai bạn bài thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, chuyện gì thế này, rõ ràng trên bàn chưa có lá bài nào mà ván này cứ thế kết thúc sao?

Đợi sau khi nhìn thấy bài xanh xanh đỏ đỏ của Phương Dạ, quản lý Hà thiếu chút nữa té xỉu.

Mẹ nó, cống bài thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn ù thập tam thái bảo nữa chứ!

Nếu theo cách tính của người Hoa Hải thì điều này được tính bằng phép chồng chất, cũng có thể nói, Phương Dạ đã giành lại được hơn nửa số thẻ đánh bạc mà anh nợ!

Thích Tiểu Giai trợn mắt há hốc mồm: “Thì ra bài lộn xộn như vậy cũng có thể ù được?”

Bây giờ Phương Dạ đã biết chỗ điểm lợi hại của kẹo que may mắn này rồi, vô cùng tự tin nói: “Đây gọi là thập tam thái bảo, những người vận khí kém có khi cả đời cũng không ù được một ván đâu, thế nào, kẹo của tôi vẫn rất hiệu nghiệm đấy nhỉ, về cơ bản thì giống như thần bài thích nhai socola ấy!”

Một chút vận may cứt chó mà đuôi đã vểnh lên trời rồi, vậy mà còn xem mình như thần bài nữa chứ?

Quản lý Hà khẽ phỉ nhổ, sau đó ý chí chiến đấu sục sôi nói: “Được đấy thằng nhóc, vậy mà lấy lại được hơn nửa rồi, nhưng mà đừng có vội đắc ý, trò hay vẫn còn ở phía sau, chúng ta tiếp tục chơi, Giai Giai, lấy cho dì hai gói kẹo vượng tử QQ qua đây!”

“Vâng dì nhỏ.”

Hiệu quả xóc bài của máy mạt chược tự động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành rồi.

Quản lý Hà bóc mấy viên kẹo cho vào miệng, sau khi cầm bài lên xem thì nhất thời mặt mày hớn hở.

Trộn một màu mà đã ù bài rồi, quả thực là tuyệt vời.

Cô ta liếc mắt nhìn Phương Dạ, chỉ thấy gương mặt anh ngưng trọng, vẻ mặt Thích Tiểu Giai bên cạnh cũng rất cổ quái, cô ta thầm nghĩ hẳn không phải là bài đẹp gì rồi.

“Nhóc con, xem đủ chưa, nhanh đánh một con đi nào.”

“Đợi một chút, bài này xem hơi khó hiểu, tôi nghĩ chút đã.”

Bạn bài không nhẫn nại nói: “Cậu nghĩ được nửa phút rồi đấy, đánh một lá trước rồi từ từ xem cũng được mà?”

Một người bạn bài khác cũng nói: “Thời gian là sinh mệnh đó chàng trai, đừng lãng phí sinh mệnh của mọi người nữa!”

“Nhưng mà… tôi không đánh được.”

“Ý gì đây?”

“Hình như tôi Thiên ù (1) rồi!”

(1) 天胡: Có nghĩa là chia mạt chược xong chưa đánh con bài nào mà đã ù bài, xác suất để thiên ù chỉ là 1/300.000.

Phương Dạ phần phật một tiếng đẩy bài ra, một mảng lớn màu xanh thiếu chút nữa chọc mù mắt ba người kia.

“Bài chữ cùng màu… Thiên ù rồi!”

Trong đầu quản lý Hà vang lên tiếng ong ong, cô ta cho rằng bài của mình đã đủ trẩu rồi, không ngờ người ta lại trực tiếp ù luôn rồi, ngay cả cơ hội bốc bài cũng không có, mẹ nó còn chơi cái rắm gì nữa?

Cô ta tức hộc máu đập bàn nói: “Tên nhóc thối, có phải vừa rồi cậu gian lận đúng không?”

Phương Dạ xòe tay ra: “Quản lý, bài này là do máy chia, tôi gian lận kiểu gì được, hay là chị gian lận thử cho tôi xem đi?”

Quản lý Hà lập tức á khẩu không trả lời được.

Bạn bài cũng khuyên bảo nói: “Tiểu Hà tức đến hồ đồ rồi, đừng nóng giận, chúng ta tiếp tục!”

Sau hai ván bài, Phương Dạ cuối cùng cũng trả hết nọ, thậm chí còn thắng lại thẻ đánh bạc của mình nữa, Thích Tiểu Giai cũng vui vẻ ra mặt.

Sau khi máy mạt chược đưa bài ra, Phương Dạ đang vươn tay lấy bài thì quản lý Hà đột nhiên lên tiếng: “Đợi chút, tôi muốn kiểm bài!”

Đây là mánh khóe mà những người chơi mạt chược hay dùng, nghe nói có thể mang lại vận may cho nhà cái, ngay cả những người đã thăng được mấy ván cũng rất hiệu quả.

“Tùy thích.”

Phương Dạ rất tin tưởng hiệu quả của kẹo que, đương nhiên không sợ những thủ đoạn này.

Quản lý Hà sức lực không đủ mạnh, còn cố ý xóc thêm mấy lượt, khiến toàn bộ bài gần như bị tán ra.

Sau khi cầm được bài, vẻ mặt hai bạn bài kia đau khổ, rõ ràng là quá tệ, mà quản lý Hà mặc dù không đến mức ù nhưng cũng xem như là không tồi, chỉ cần thêm hai lá phù hợp nữa là được.

Lúc ba người đang nhanh chóng xếp bài thì nghe thấy Thích Tiểu Giai kinh ngạc nói một câu: “Không phải chứ, hình như lại Thiên ù tiếp rồi?”

 Bàn tay quản lý Hà run lên, thiếu chút nữa ném bài.

“Cái gì mà hình như, vốn dĩ là ù rồi mà!”

Ào ào!

Phương Dạ dương dương tự đắc đẩy bài ra, ba người cúi đầu nhìn, nhất thời thở phào một hơi.

Cũng may cũng may, chỉ là ù bình thường mà thôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK