Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Dạ bị ánh mắt hai người họ nhìn đến nỗi có chút ngượng ngùng, anh nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, chiếc vòng cổ này của cô khá đặc biệt đấy, tôi chưa từng thấy qua, là đạo cụ COS mới mua sao?”

Biểu cảm của hai người họ lập tức cứng đờ, bọn họ hoàn toàn quên mất chuyện cái vòng rồi!

Lam Dịch Thư cười khổ nói: “Cái này cũng không phải đồ tốt gì, mà là vũ khí anh Lang dùng để khống chế Vũ Tâm, trong đó có chứa chất nổ cực mạnh, nếu cưỡng chế mở ra nó sẽ khiến bản thân phát nổ.”

Diệp Vũ Tâm tức giận nói: “Đây là loại khóa cơ hai lớp có độ chính xác cao, không có chìa khóa thì không thể mở được, tại vừa nãy tôi đi vội quá, lại quên mất chuyện này, bây giờ chỉ có thể rời khỏi Hoa Hải trước, khi quay về thì tiếp tục tìm chuyên gia phá khóa giúp đỡ.”

“Không cần phải phiền phức như vậy, trước mặt cô không phải đang có một cao thủ hàng thật giá thật sao.”

“Ai cơ?”

“Tôi nè!”

Diệp Vũ Tâm và Lam Dịch Thư đều rất ngạc nhiên: “Anh còn biết mở khóa sao?”

Phương Dạ cười: “Nếu cô không thấy phiền, có thể để tôi thử trước được không?”

Lam Dịch Thư có chút lo lắng: “Hay là thôi bỏ đi, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải trí nhớ của Vũ Tâm…”

Diệp Vũ Tâm không quan tâm, bây giờ cô ta đối với Phương Dạ có một loại cảm giác tin tưởng mù quáng: “Không sao đâu, anh cứ thử đi.”

“Được.” Phương Dạ lấy từ trong túi ra một ít dây kim loại, sau đó nhìn về phía Lam Dịch Thư: “Hay là cô đứng xa ra một chút đi, để tránh lỡ như thật sự phát nổ không làm bị thương người vô tội?”

Lam Dịch Thư nói: “Thôi khỏi, cùng lắm thì chết chung với hai người thôi.”

Diệp Vũ Tâm liếc cô ta một cái: “Cái tên nhóc nhà cậu có thể đừng nói xui như vậy được không, mong muốn tớ chết đến như vậy sao?”

“Yên tâm, có tôi ở đây, không ai chết được đâu.”

Phương Dạ cầm chiếc vòng cổ lên, sau đó cắm dây kim loại vào trong lỗ chìa khóa, đồng thời nhắc nhở: “Cô tuyệt đối đừng nhúc nhích, cái khóa này thực sự rất tinh vi, trong quá trình mở khóa chỉ cần có chút sai sót thôi là sẽ thất bại ngay lập tức!”

“Được!”

Cạch cạch cạch!

Bên trong chiếc vòng cổ không ngừng truyền đến tiếng máy móc bị mở ra, Diệp Vũ Tâm tuy rất bình tĩnh vô tư, nhưng thực ra cũng rất căng thẳng, dù gì cái thứ đồ chơi này chỉ cần sai sót một chút thôi là sẽ bị nổ tung, chết hay không chết là một chuyện, nhan sắc bị phá hủy là chuyện không thể trốn được, mà Lam Dịch Thư ở bên cạnh cũng toát cả mồ hôi lạnh.

Vào lúc Phương Dạ đang cố gắng làm việc, thì đột nhiên có hai gã đàn ông đang say rượu đi tới bên cạnh bọn họ, một người trong đó trên đầu vẫn còn đang quấn băng gạc.

“Ôi, chiếc vòng cổ của người đẹp này rất đẹp nha!”

“Vòng cổ đẹp, người cũng rất đẹp.”

“Cơ thể còn xuất sắc hơn nữa, hahahaha, người đẹp, có muốn cùng bọn anh đi uống vài ly không?”

“Nào, thơm anh một cái trước đã!”

Một tên say rượu đột nhiên đưa mặt đến gần, lại có thể to gan dám động vào Diệp Vũ Tâm!

Phương Dạ đang hết sức tập trung để mở khóa, làm gì có thời gian mà để ý tới chuyện khác, mà Diệp Vũ Tâm cũng không dám nhúc nhích, vì sợ làm phiền anh.

Trong phòng cấp cứu chỉ có một số bệnh nhân đang truyền nước biển, nhưng bọn họ cũng không dám chọc giận hai gã say rượu đó, nên đều chọn cách im lặng.

“Con khốn!”

Khi cái miệng hôi hám đó muốn hôn lên mặt của Diệp Vũ Tâm, đột nhiên Lam Dịch Thư ở bên cạnh nổi giận, cô ta tát một cái vào mặt gã say rượu đó, ngay lập tức trên mặt gã say rượu đó in thêm năm ngón tay đỏ chói!

Gã say rượu bị đánh vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Con nhỏ khốn kiếp này, mày dám đánh tao sao?”

Đáp lại lời của ông ta là một chiếc chân to dài đang đi giày cao gót, Lam Dịch Thư đá một phát khiến gã say rượu đó ngã lăn ra đất, sau đó ném chiếc túi xách trong tay xuống liều mạng đánh ông ta.

“Tôi cho ông lưu manh, cho ông uống rượu, cho ông hôn Vũ Tâm này!”

Gã say rượu bị đánh tới mức la hét ầm ĩ, tiếng hét vang khắp phòng cấp cứu, người bạn của ông ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức nắm lấy cổ tay của Lam Dịch Thư.

“Dừng tay, sao cô dám đánh người anh em của… á!”

Người bạn đó của ông ta còn chưa kịp nói xong, đã bị Lam Dịch Thư đang tức giận giơ một chân đá vào chính giữa vùng bụng dưới của ông ta, khiến những bệnh nhân xung quanh vô cùng khiếp sợ…

“Con khốn, mày cứ đợi đấy cho ông, có gan thì đừng có chạy đấy!”

Hai gã say rượu bị đánh đau đến mức gần như tỉnh cả rượu, nhìn Lam Dịch Thư giống như gà mẹ đang bảo vệ cho gà con vậy, bọn họ quyết định nhận thua, chửi một câu rồi vắt chân lên cổ chạy.

Lam Dịch Thư tức giận chửi: “Còn không mau biến đi, tôi đánh gãy chân mấy người!”

Nghe xong câu này, hai gã say rượu càng chạy nhanh hơn.

Cạch cạch!

Chiếc vòng trên cổ Diệp Vũ Tâm cuối cùng cũng mở ra rồi, cô ta thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra váy của mình đã ướt đẫm mồ hôi, ươn ướt dính dính thật khó chịu.”

Phương Dạ đưa chiếc vòng cho cô ta: “Tôi đã phá hủy hoàn toàn ngòi nổ bên trong rồi, cô đeo nó lên cũng rất đẹp đó, hay là giữ lại làm kỷ niệm đi.”

Diệp Vũ Tâm đỏ mặt nói: “Anh… con người anh không đứng đắn chút nào, có phải muốn chụp ảnh dáng vẻ của tôi lúc tôi đeo nó không?”

“Đương nhiên là không phải, đầu óc của tôi cũng đâu có bẩn thỉu như vậy!” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Nhưng nếu cô thực sự có chụp ảnh lại thì có thể gửi chúng qua đây, tôi sẽ dùng con mắt nghệ thuật trong sáng để đánh giá chúng.”

“…”

Sáng hôm sau, ba người Mạnh Hổ đến trung tâm thương mại Hoa Hồng từ rất sớm, để tiếp tục nhiệm vụ phát tờ rơi quảng cáo của mình.

Khi ba người đang nhận tờ rơi, thì quản lý Hà đột nhiên đi tới: “Bạn cùng lớp Phương Dạ của các cậu đâu, sắp chín giờ rồi, sao cậu ấy vẫn chưa đi làm?”

Mạnh Hổ giải thích nói: “Quản lý Hà, cậu ấy không có trong ký túc xá, chúng tôi cũng không biết lý do.”

Quản lý Hà tối sầm mặt lại nói: “Tên nhóc này mới đi làm ngày thứ hai đã tới trễ, không có phép tắc gì cả, tôi nhất định phải trừ lương của cậu ấy, ghi lỗi vô sổ luôn!”

Hồ Phi dè dặt nói: “Quản lý, hình như chưa tới chín giờ mà?”

“Còn nửa phút nữa thôi, để tôi sẽ xem cậu ấy bay qua đây như thế nào!” Quản lý Hà dứt khoát cắm cọc đứng im ở cửa chính đợi.

Vài giây cuối cùng, một chiếc siêu xe màu đỏ rượu đột nhiên dừng trước cửa trung tâm thương mại, Phương Dạ vội vàng bước xuống xe.

Quản lý Hà nhìn thấy lập tức cứng họng, có thể cô ấy không biết rõ về giá của chiếc siêu xe đó, nhưng cái biểu tượng con bò vàng ở đầu xe chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết.

“Chào buổi sáng quản lý!”

Phương Dạ vừa chạy vừa chào.

Quản lý Hà cúi đầu nhìn, chó chết này, đúng lúc chỉ còn năm giây nữa là chín giờ…

“Đứng lại cho tôi!”

Phương Dạ vội vàng đứng lại: “Quản lý, có chuyện gì sao?”

Quản lý Hà tức giận nói: “Phương Dạ, cậu nói thật cho tôi biết, cậu có phải là con nhà giàu không, những vị khách mời hôm qua có phải do cậu tìm đến để nhờ giúp đỡ không?”

“Không phải.” Phương Dạ phủ nhận.

“Vậy thì tại sao vừa rồi cậu lại xuống từ chiếc xe Lamborghini đó, cậu là chủ nhân của chiếc xe sao?”

“Đó là… đó là xe tôi đặt trên mạng đó.”

Quản lý Hà cười lạnh lùng nói: “Nếu chủ nhân của chiếc xe là nam thì tôi tin rồi, anh ta cũng có thể cố ý chạy DIDI để đi thả thính gái, nhưng vừa rồi tài xế rõ ràng là nữ, cậu lừa trẻ con à?”

Phương Dạ dở khóc dở cười nói: “Ai quy định là nữ tài xế không được chạy DIDI chứ, được rồi quản lý, bây giờ đã vô giờ làm việc rồi, cô để tôi vô trong làm việc đi.”

“Chờ đã!”

“Lại làm sao nữa?”

“Hôm nay cậu đừng làm ở quầy bán nước hoa nữa, tôi đổi cho cậu một nơi tốt hơn.”

Hai mắt Phương Dạ sáng lên: “Nơi tốt nào cơ?”

Quản lý Hà cười nham hiểm nói: “Đương nhiên là chỗ đàn ông mấy cậu thích nhất rồi… chính là quầy nội y nữ đó!”

Chân của Phương Dạ đột nhiên khụy gối xuống, suýt nữa thì đập đầu vào cửa kính…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK