Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe anh Lương nói vậy, mặt Tạ Bỉnh Thiên xám như tro tàn, Phương Dạ cũng không nhịn nổi nữa: “Anh ta đã trả bảy mươi nghìn rồi, mấy người đừng có đuổi cùng giết tận, có treo cổ thì cũng phải để cho người ta thở một hơi đã chứ?”

Anh Lương liếc Phương Dạ một cái, phát hiện đối phương chẳng qua chỉ là một thanh niên bình thường, lập tức tỏ ra xem thường.

“Ranh con, mày to gan phết đấy nhỉ, dám xen vào chuyện của Hổ gia à?”

Thấy Hồng Diệp không lên tiếng, Phương Dạ vững dạ, đĩnh đạc nói: “Tôi mặc kệ Hổ gia anh Mèo gì, tôi tuyên bố dù thế nào hôm nay anh cũng không được động tới anh ta!”

Một tên đàn em của anh Lương cười nhạo: “Ranh con, có phải mày xem phim nhiều bị ngộ độc phim rồi đúng không? Tính học người ta chĩa mũi vào chuyện người khác à?”

Anh Lương bực mình nói: “Mặc kệ thằng ranh miệng còn hôi sữa đó đi. Lão Bỉnh, nếu anh không trả nổi tiền, vậy thì phải đi với tôi một chuyến về gặp Hổ gia!”

Tạ Bỉnh Thiên biết rõ nếu gặp Hổ gia thì chắc chắn mình không giữ nổi tay, anh ta khe khẽ năn nỉ: “Anh Lương, nhà tôi còn phải nuôi cả già cả trẻ, nếu không có tay phải thì có khác gì phế nhân, cả già lẫn trẻ trong nhà đều phải chết đói hết. Anh tha cho tôi một mạng, thư thả thêm cho tôi ít hôm nữa được không?”

Anh Lương mắng: “Bớt than thở kể khổ đi, ai chẳng biết lão Bỉnh nhà anh lẻ loi đơn côi, trong nhà chỉ có một thằng em phế vật mà thôi. Lấy chó đâu ra cả già lẫn trẻ, ngoan ngoãn đi theo tôi rồi nói lấy mấy lời dễ nghe, chưa biết chừng Hổ gia mềm lòng lại tha cho một con đường sống chưa biết chừng.”

Trong lúc Tạ Bỉnh Thiên còn đang do dự, Phương Dạ lại mở miệng: “Ba người các anh không nghe hiểu tiếng người phải không, vừa rồi tôi đã nói rõ ràng rồi, hôm nay không ai được động đến anh ta!”

“Mày tự lao đầu vào chỗ chết đấy à? Được thôi, tao cho mày được toại nguyện!” Anh Lương nghe vậy thì nổi giận, bất thình lình đấm một đấm về phía mặt Phương Dạ.

Phương Dạ không tránh không né, nhanh chóng ngưng kết một lớp Giác Khải thật mỏng trong suốt trên mặt, cú đấm vừa vặn đập trúng vào nó!

“Ối, tay tao!”

Sau một tiếng hét thảm, trên mặt anh Lương hiện rõ sự đau đớn, anh ta ôm tay ngồi xổm xuống đất, Phương Dạ vẫn ung dung đứng nguyên tại chỗ, cứ như thể đến một sợi tóc cũng không hề động lấy một cái.

Khách hàng trong quán bar sững người ra xem. Chuyện gì thế này? Người bị đánh thì không sao, người đánh lại kêu cha gọi mẹ, đau chảy nước mắt, không phải hai người này đang diễn kịch đấy chứ?

Hồng Diệp có phần nghi ngờ nhìn thoáng qua Phương Dạ, mặc dù cô ta đoán được đối phương chắc chắn đã giở trò gì đó nhưng hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc là làm như thế nào.

Tạ Bỉnh Thiên cũng có phần bối rối nhưng anh ta biết hôm nay chắc hẳn mình sẽ được an toàn, âm thầm thở hắt ra một hơi…

Hai tên đàn em ngơ ngác đỡ đại ca dậy: “Anh Lương, anh bị sao vậy?”

Anh Lương đau méo mặt, mặt như đưa đám nói: “Tao biết thế đếch nào được, mặt thằng ranh này cứng như tảng đá ấy, chắc chắn tao bị gãy xương bàn tay rồi, cánh tay hình như cũng bị gãy mất rồi, mau đưa tao đi bệnh viện mau!”

Hai người kia không dám chần chừ, lập tức dìu anh Lương rời khỏi quán bar, ngay cả Tạ Bỉnh Thiên bọn chúng cũng chẳng thèm quan tâm.

Hồng Diệp im lặng nãy giờ đứng dậy: “Muộn rồi, chúng ta đi thôi.”

Ba người đi ra ngoài bắt một chiếc taxi tới thẳng chỗ ở của Tạ Bỉnh Thiên.

“Hôm nay thật sự cảm ơn hai vị, nếu không thì e là tôi đã…”

Phương Dạ phẩy tay: “Tiện tay thôi, có điều nói đi cũng phải nói lại, ít nhiều gì anh cũng là thám tử tư có bản lĩnh, sao lại mắc nợ Hổ gia nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ là bài bạc lô đề?”

“Đương nhiên không phải thế, tôi chưa từng dính tới bài bạc lô đề bao giờ, trước đây tôi có mượn Hổ gia vài chục nghìn để chữa bệnh cho em trai tôi mà thôi.” Tạ Bỉnh Thiên thở dài nói: “Dạo trước em tôi chẳng may bị ngã từ trên tầng ba xuống, mất hơn một trăm mấy chục nghìn mới giữ được mạng, giờ còn đang tĩnh dưỡng ở nhà.”

“Hóa ra là vậy, vậy thì đúng là bất đắc dĩ.” Hồng Diệp gật đầu, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Hội trưởng Tạ, có một vấn đề tôi vẫn muốn hỏi anh, không biết anh có tiện trả lời không?”

Tạ Bỉnh Thiên thành khẩn nói: “Cô Nhan cứ hỏi đi, chỉ cần là chuyện tôi biết thì nhất định tôi sẽ biết gì nói đó!”

Hồng Diệp hỏi: “Những bức ảnh mèo mặt người kia anh lấy ở đâu ra?”

“Chuyện đó...” Tạ Bỉnh Thiên không ngờ đối phương lại hỏi vấn đề này, lập tức tỏ ra do dự.

Phương Dạ cũng khá hiếu kỳ chuyện này, nói thẳng: “Hay là thế này đi, nếu anh chịu nói thì tôi trả tiếp cho anh một trăm nghìn được không?”

“Thật?” Tạ Bỉnh Thiên nhìn chằm chằm.

“Thật.” Phương Dạ gật đầu: “Nói xong trả tiền ngay.”

Hồng Diệp vui vẻ liếc nhìn anh, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy…

Dưới sức cám dỗ của đồng tiền, Tạ Bỉnh Thiên nhanh chóng thú thực: “Thực ra những ảnh đó là tôi phát hiện được trong camera giám sát của nhà mình.”

“Nhà anh?” Hồng Diệp và Phương Dạ đồng loạt sửng sốt, đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của họ.

“Đúng vậy, là camera giám sát ngõ nhỏ ở sân sau.” Tạ Bỉnh Thiên nói cụ thể: “Có điều chỉ quay được một lần vào tối qua, mà cũng chỉ có hai giây thôi.”

“Chẳng lẽ mèo mặt người ở ngay gần nhà anh?” Phương Dạ nghi ngờ hỏi.

Hồng Diệp không đồng ý suy đoán này: “Khả năng không cao. Nhà hội trưởng hội thám tử Tạ vốn gần nơi xảy ra vụ án, hẳn là chỉ tình cờ quay được mà thôi.”

Tài xế taxi lắng tai nghe một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói xen vào: “Hóa ra mọi người đang nói mèo mặt người à?”

Phương Dạ ngạc nhiên: “Bác tài, chẳng lẽ bác cũng nghe nói chuyện này sao?”

“Đâu chỉ nghe nói, tôi còn từng tận mắt nhìn thấy nữa đấy!” Bác tài thản nhiên nói.

Hồng Diệp vội hỏi: “Bác tài thấy nó ở đâu vậy?”

“Không phải nó, phải là bọn nó mới đúng.” Bác tài nói: “Tối qua ở trạm xử lý rác thành Đông, tôi nhìn thấy hai con mèo mặt người rất lớn, xem ra hẳn là một đực một cái, sau khi bọn chúng phát hiện ra tôi, định đuổi theo nhưng bị tôi cắt đuôi dễ dàng!”

“Không phải chứ, lại còn có một con nữa à?” Lần này Hồng Diệp trợn tròn mắt.

Phương Dạ không để ý: “Một con cũng phải bắt, hai con cũng phải bắt, không quan trọng.”

Hồng Diệp im lặng không nói, xem ra sự kiện lần này không chỉ đơn giản là cấp F. Nếu quái vật có cả một bầy thì đúng là phiền phức to, thậm chí chưa biết chừng sẽ tăng lên cấp D!

Chẳng bao lâu sau, xe taxi dừng lại bên ngoài một căn nhà nhỏ, Phương Dạ quan sát thử xung quanh, thấy trong ngõ có một ngọn đèn đường vàng mờ trông khá tối.

“Mọi người nhỏ tiếng chút nhé, giờ này em trai tôi đã ngủ rồi.” Tạ Bỉnh Thiên vừa mở cửa vừa nhắc nhở.

Hai người gật đầu, ngay lúc bọn họ đi vào trong nhà, một cái bóng to cỡ con chó đột nhiên lướt qua trong ngõ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK