Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn thấy bãi nôn mửa ghê tởm kia, Phương Dạ cười suýt chảy nước mắt, anh vừa bịt mũi vừa lui về phía sau, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ.

“Thối quá đi mất, bây giờ còn dám nói mình không nuốt c*t sao?”

Mặc dù cách rất xa nhưng Hà Dĩnh cũng theo bản năng mà bịt mũi lại, Phạm Nam và Phó Minh cũng cười mãi không dứt, sắc mặt Liễu Kiếm Phong xanh mét, mà đám bảo vệ phía sau ông ta cũng có không ít người nhịn cười, nghẹn nín đến cổ cũng sắp đỏ lên.

“Thằng khốn, hôm nay tao nhất định phải giết chết mày!” Cơn giận dữ của Liễu Dũng đã hoàn toàn bùng nổ rồi, anh ta vươn tay dùng sức xé, chiếc áo đáng thương lập tức bị biến thành vải vụn, lộ ra cơ bắp cường tráng!

Một người bảo vệ tương đối lớn tuổi thấp giọng nói: “Trại chủ, cậu chủ chưa chắc đã là đối thủ của Phương Dạ, hay là chúng ta đi trước đi?”

“Đừng lo lắng, thực lực của Phương Dạ sâu không lường trước được, để cho Dũng thăm dò cậu ta một chút cũng được.” Liễu Kiếm Phong lắc lắc đầu, không đồng ý với lời đề nghị của thủ hạ.

Đang nói chuyện, Liễu Dũng đã rút dao thép bên hông đột nhiên lao về phía Phương Dạ, rõ ràng là không có ý định thu tay lại.

Thân hình cao nên cho nên dùng dao thép dài bốn thước trông giống như thanh đao phá núi nặng nề, vung vẩy ánh đao giống như một mảng tuyết lớn.

“Đánh không lại nên muốn gì đao chứ gì, quá vô lại rồi!” Phương Dạ bĩu môi, đột nhiên cúi người sờ soạng trên người người đẹp mặc sườn xám.

Đương nhiên không phải anh muốn chiếm tiện nghi của người khác, sau đó đứng dậy, trong tay đã có một phi đao không chuôi hơi mỏng.

Lúc này Liễu Dũng đã xông đến trong phạm vi năm thước rồi, chỉ cần một bước dài thôi đã có thể chém xuống rồi, Phương Dạ không dám chậm trễ, vung tay phóng phi đao ra.

Hoàn toàn không giống lúc người đẹp mặc sườn xám dùng, lúc phi đao rời khỏi tay anh phát ra tiếng vù vù của ong mật, bên trên rõ ràng còn có thêm sức lực mạnh kinh khủng khiếp, dường như muốn bóp nát thân đao!

Sau khi nhìn thấy ánh đao kinh người kia, nhất thời tóc gáy Liễu Dũng dựng thẳng lên, theo phản xạ có điều kiện dùng dao thép chắn trước ngực.

Ầm!

Sau một tiếng nổ mạnh vang lên, phi đao không chuôi nổ thành vô số mảnh nhỏ, mà dao thép rất dài cũng bị đứt thành hai đoạn.

Mảnh nhỏ văng tung tóe khắp nơi đâm trúng người Liễu Dũng máu chảy đầm đìa, anh ta ngây người cúi đầu nhìn dao thép đứt đoạn, sau đó bùm một tiếng quỳ xuống, lần nữa phun ra một ngụm máu lớn.

Mặc dù dao thép ngăn chặn phi đao lại nhưng lại không thể triệt tiêu hết sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong đó, trực tiếp làm cho nội tạng của anh ta bị chấn thương, lúc này Liễu Dũng đừng nói đến việc đánh nhau ngay cả đứng lên cũng là hy vọng quá xa vời!

Liễu Kiếm Phong lạnh lùng nói: “Nâng cậu chủ xuống chữa trị đi.”

“Vâng!”

Hai người bảo vệ lập tức bước lên trước, thật cẩn thận nâng Liễu Dũng đi xuống lầu.

Phạm Nam nghi hoặc nói: “Hình như Liễu đen không lo cho con trai mình lắm nhỉ?”

Phó Minh cười hắc hắc nói: “Còn phải hỏi sao, chắc chắn là được ông anh khai sáng rồi đấy, nếu tôi đoán không nhầm thì đợi lát nữa ông ta sẽ trộm lấy tóc của Liễu Dũng để đi làm xét nghiệm ADN đấy.”

Phạm Nam giơ ngón tay cái lên: “Cậu nói có lý quá đấy!”

Hà Dĩnh cười khổ nói: “Hai người nói chuyện xong chưa, bây giờ là lúc nào rồi chứ, còn có thời gian rảnh rỗi mà buôn chuyện sao?”

Phó Minh tùy tiện nói: “Yên tâm đi, có anh bạn Phương ở đây, Liễu đen không thể gây ra sóng gió gì được nữa đâu.”

“Hy vọng là như vậy…”

Sau khi Liễu Kiếm Phong phất tay, rất nhiều bảo vệ phía sau nối đuôi nhau đi vào, trong nháy mắt bao vây quanh Phương Dạ, chỉ nghe thấy tiếng đao rút ra khỏi bao không ngừng vang lên, đám bảo vệ cầm dao thép trong tay, trong phòng trà nhất thời tràn ngập sát khí!

Ngay cả Phó Minh cũng không dám ba hoa chích chòe nữa, hai người Phạm Nam cũng cố gắng hết sức lui vào trong góc phòng, tránh bị vạ lây.

“Đánh xong một tên lại đến một đám, thật là mãi không kết thúc được.” Phương Dạ cười khổ giương hai dao thép lên, sau đó không chút để ý giằng co với đám bảo vệ.

Đúng lúc này xe tuần tra đã đến trạm gác thứ nhất của sơn trại nhà họ Liễu, anh Hạo vừa nhìn thấy biển số xe đã biết là có chuyện không ổn rồi, nhanh chóng gọi người vào trong trại thông báo còn mình dẫn người đi nghênh đón.

Phùng Khang thò đầu ra lớn tiếng nói: “Chúng tôi là người của đồn cảnh sát, bây giờ muốn vào sơn trại nhà họ Liễu xử án, các người lập tức kéo lan can lên đi!”

Anh Hạo cười đùa cợt nhả nói: “Vị cảnh sát này, sơn trại nhà họ Liễu chúng tôi vẫn luôn không mở cửa giao lưu với bên ngoài, nếu ngài muốn đi vào cũng được thôi, nhưng mà tôi muốn đi xin chỉ thị của cấp trên trước, mời các vị đợi một chút.”

Phùng Khang còn chưa trả lời, Từ Lệ đã lạnh lùng nói: “Lái xe, đâm qua đi!”

“Hả?” Phùng Khang ngẩn người: “Đội phó Từ, việc này… xông vào như vậy không được hay lắm nhỉ?”

Hứa Tự An cũng khuyên giải nói: “Đúng đấy đội phó Từ, làm như vậy sẽ tổn hải lòng dân đấy, không thể được đâu!”

“Xin chỉ thị gì chứ, thực ra chỉ là kế hoãn binh mà thôi, Phương Dạ vẫn còn đang ở trong sơn trại nhà họ Liễu, bất cứ lúc nào anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta không thể tiếp tục đợi nữa!” Từ Lệ quát mắng nói: “Phùng Khang, tôi lệnh cho anh đâm qua đi, xảy ra vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm!”

“Vâng, đội phó Từ!”

Phùng Khang cũng không dám chậm trễ, trực tiếp giẫm chân ga, xe tuần tra phát ra tiếng gầm rú, sau đó trực tiếp đâm vào lan can!

Mẹ nó!

Hai người đàn ông đang đứng chắn trước lan can bị dọa sợ, lập tức tránh ra.

Trong ánh mắt hoảng sợ của anh Hạo, xe tuần tra trực tiếp đâm lan can bằng gỗ thành hai đoạn, sau đó đuôi xe phun ra khói đen ngang ngang đi vào, xe tuần tra phía sau lập tức đuổi theo.

“Anh Hạo, bây giờ phải làm sao đây?” Mấy người đàn ông chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ, tất cả đều tay chân luống cuống không biết làm gì.

Anh Hạo hùng hổ nói: “Còn có thể làm gì nữa, nhanh chóng thông báo vào trong sơn trại đi, báo cho bọn họ, đám cảnh sát kia đến gây khó khăn đấy, nhất định phải cẩn thận!”

“Đã biết anh Hạo!”

Trên xe tuần tra, Từ Lệ sốt ruột hét lên: “Phùng Khang, anh có thể lái nhanh hơn một chút không, chậm như rùa vậy, anh cho rằng mình đang chơi trò đụng xe ở công viên giải trí vậy?”

Phùng Khang cười khổ nói: “Đội phó Từ, đường núi ở đây vừa cong vừa hẹp, tôi sợ đâm vào trong rãnh mương, thực sự không dám lái nhanh đâu, dù sao kỹ thuật lái xe của tôi cũng không biến thái được như Phương Dạ đâu!”

Từ Lệ hừ lạnh nói: “Tôi mặc kệ, trong vòng ba phút nếu không đi đến trong trại được, cậu cẩn thận tôi điều cậu đi tuần tra núi!”

Phùng Khang cực kỳ sợ hãi: “Tuyệt đối không được đâu đội phó Từ, tôi nhóm máu O đó đi tuần tra núi sẽ bị muỗi hút khô đấy!”

“Vậy anh còn không lái xe nhanh lên đi hả!”

“Được được được rồi, hôm nay tôi liều mạng vậy!” Phùng Khang bất đắc dĩ, chỉ đành xốc lại trăm phần trăm tinh thần, tăng tốc độ lên hơn một chút…

Lúc này trong phòng trà ánh đao lập lòe, bóng người chồng chất, tiếng vào thét và tiếng kim khí va chạm không ngừng vang lên, vừa bắt đầu đám bảo vệ đã ra đòn tấn công mạnh mẽ nhất về phía Phương Dạ.

Dựa vào hai chiếc dao thép trong tay, Phương Dạ bình tĩnh ứng phó với ánh đao từ bốn phương tám hướng bổ nhào đến, thỉnh thoảng có thể phản kích được một hai lần nhưng mà đao pháp của đám bảo vệ này vừa tinh xảo lại còn phối hợp rất ăn ý nữa, đánh tới hiện tại mà vẫn chưa hề bị suy giảm quân số!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK